Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi



Biết Rồi “Tôi…” Diệp Mai Hoa ấp úng: “Tôi cũng đoán như vậy thôi, nói không chừng có gì đó hiểu lầm…” Nụ cười trên miệng Tạ Minh Thành lại càng lớn hơn.

Ngay khi Tạ Minh Thành ngừng trêu chọc cô và muốn nói một câu gì đó, một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ phía sau.

“Minh Thành!” Diệp Mai Nhung dẫm trên giày cao gót cộp cộp xông tới.

Bởi vì quá đột ngột, những người vệ sỹ phía sau còn không kịp phản ứng, Diệp Mai Nhung đã chen vào, nép vào người Tạ Minh Thành.

“Minh Thành, anh không có việc gì thật sự thật tốt quá. Em biết ngay mấy tin tức kia đều là nói bậy mà. Vừa thấy anh là em vội vàng tới đây, tại sao anh còn không đợi em?” Trong mắt Tạ Minh Thành hiện lên vẻ chán ghét, đúng lúc cô ta sắp ôm lấy cánh tay anh, anh đã trực tiếp lui về phía sau một bước.

Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng đờ, cảm thấy nóng rát khắp mặt, nhưng cô đã quen với điều này và không còn cảm thấy xấu hổ. Cũng may mẹ cô đã dặn cô phải kiên trì chờ đợi ở bệnh viện, thực sự chờ tới lúc anh xuất hiện và đành liều mạng lái xe theo anh tới tận đây.

Mai Nhung liếc mắt nhìn Diệp Mai Hoa, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Chị, sao chị lại cũng ở đây vậy?” Diệp Mai Nhung phá lệ gọi một chữ òn lộ ra vẻ thân mật nắm lấy cánh tay Diệp Mai Hoa, vui vẻ giới thiệu: “Chị, đây là em rể của chị, Tạ Minh Thành. Lúc trước em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội giới thiệu hai người với nhau, vừa hay hôm nay gặp được.” Diệp Mai Hoa có chút ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại được, Tạ Minh Thành trên danh nghĩa thực sự có thể coi là em rể” của cô.

Tuy rằng chán ghét cô “em gái” Diệp Mai Nhung này, nhưng đối với thân phận “em rể” của Tạ Minh Thành, cô cũng không còn quá sợ hãi nữa, sắc mặt cũng dần giãn ra.

Giữa hai hàng lông mày của Tạ Minh Thành hiện lên vẻ khó chịu: “Cô làm gì ở đây?” Diệp Mai Nhung lấy hết can đảm nói nói: “Minh Thành, em vãn luôn rất lo lắng cho anh, không ngừng canh gác ngoài cửa suốt mấy ngày trời. Vì sao anh tỉnh rồi mà không nói với em?”

Tạ Minh Thành vẻ mặt trào phúng nhìn cô rồi nói: “Cô không cần biết” Diệp Mai Nhung tức giận đến xanh mặt, đặc biệt lại bị mất hết thể diện ở trước mặt người mà mình ghét nhất, nhưng cô không dám nói những lời cay đăng với Tạ Minh Thành.

Cô ta cũng không thể ngờ rằng, Tạ Minh Thành vừa tỉnh lại liền lập tức tới đây. Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?

Nghĩ tới việc này, Diệp Mai Nhung vô cùng hoảng hốt.

“Minh Thành, chúng ta đi về trước đi, nếu sức khỏe của anh đã không còn gì đáng lo, tốt nhất nên nói cho bà biết. Bà đã rất lo lắng cho anh” Tạ Minh Thành đột nhiên nhìn chằm chằm cô ta, mắt khế nheo lại, cười lạnh một tiếng.

“Cô đi qua bên đó sao?” Rõ ràng là câu nghỉ vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.

Diệp Mai Hoa bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh dường như nở ra, hơn nữa mang theo hơi lạnh. Giờ phút này Tạ Minh Thành giống như một pho tượng băng, không ngừng toát ra khí lạnh.

Diệp Mai Hoa có chút sợ hãi, khẽ lui về phía sau.

Diệp Mai Nhung cũng sợ, nhưng cô ta vẫn cố diễn tròn vai bà chủ nhà họ Tạ, nói: “Minh Thành, chúng ta đi về trước đi?” Tạ Minh Thành thu lại hơi thở, đôi môi chậm rãi gợn lên một nụ cười chế nhạo, ánh mắt trở nên thâm trầm.

“Cô nói đúng, tôi thực sự phải về xem thế nào” Trong câu nói của anh chỉ có “tôi” chứ không hề có “chúng ta”, khiến sắc mặt Diệp Mai Nhung càng thêm khó coi.

Tạ Minh Thành đút tay vào túi quần, nhìn thoáng qua Diệp.

Mai Hoa và nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Tôi cũng rất muốn bi tên trộm kia sẽ gặp phải chuyện gì. Xem ra đành phải nói tiếp với cô vào lần sau vậy” Tất cả mọi người ngoại trừ Diệp Mai Hoa đều cảm thấy sững sờ trước câu nói khó hiểu này.

Diệp Mai Hoa trong lòng có chút lo lắng, anh ta quả nhiên đã biết rồi.

Diệp Mai Nhung cảnh giác nhìn hai người, trong lòng càng thêm bất an. Tạ Minh Thành tại sao lại đột nhiên nói những lời này? Chẳng lẽ bọn họ đã nhận ra? Chẳng lẽ Tạ Minh Thành đã biết điều gì?

Không, không có khả năng! Sáu năm qua mẹ cô ta đã dọn dẹp tất cả mọi thứ, không thể có chuyện sẽ bị phát hiện được.

Đồ tiện nhân Diệp Mai Hoa này cũng sẽ không dám nói ra.

Diệp Mai Nhung nén lại nỗi lo sợ, đi theo Tạ Minh Thành rời khỏi bệnh viện.

Đám người này khi tới thì vừa đông vừa khí thế, khi đi lại rất nhanh chóng gọn gàng, chỉ để lại người xem ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng cũng có không ít người nhận ra người vừa tới chính là chủ tịch Tạ, không lâu trước đây còn có tin đồn rằng anh đã chết.

Trúc Nhã cũng từ phòng bệnh chạy ra, kéo tay mẹ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Vừa rồi có phải là chú đẹp trai đã tới không?” Diệp Mai Hoa lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, hồn phách đều đã đi đâu mất, tới lúc này mới có thể ôm chặt lấy Trúc Nhã.

Cô muốn đẩy nhanh thời gian hành động, Tạ Minh Thành đã phát hiện ra rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.