Edit + Beta: Vịt
“Nào,” Cố Gia Duệ chỉ vào bảng đèn menu phát sáng, khí phách nói với Thiện Lương, “Tùy cậu ăn.”
Thiện Lương nhìn mấy bức ảnh thức ăn mê người kia, lại nhìn giá niêm yết, trong lòng căng thẳng.
Nó ở cô nhi viện, ăn đều là thức ăn cô nhi viện cung cấp, nhạt nhẽo, giá rẻ.
Nó cũng không quá hiểu về giá cả, chỉ là đi cùng bà Phan ra ngoài mua thức ăn. Ở chợ, người lớn tuổi như bà Phan còn mang theo khuôn mặt già nua mặc cả.
Dự trù của cô nhi viện eo hẹp, chính phủ chi lại giảm nhiều năm, vì vậy giá cao hơn 1 đồng, bà cụ này đã cảm thấy rất lo, sợ một ngày nào đó, viện trưởng bà đây không có tiền để bọn nhỏ chịu đói.
Đối với Thiện Lương lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà nói, tiền, là thứ rất đáng quý trọng, 1 đồng cũng không thể lãng phí, phải tiết kiệm.
Đồ trong KFC, đối với Cố Gia Duệ mà nói, căn bản không lọt mắt, mà đồ mười mấy đồng kia với Thiện Lương mà nói chính là đắt tiền.
Nó nhìn cái Hamburg, mặc dù rất thèm, nhưng giá mười mấy đồng khiến nó lập tức sợ rụt lại.
Nó kéo tay áo Cố Gia Duệ: “Bọn mình về thôi, đắt quá, không ăn nữa.”
Cố Gia Duệ cau khuôn mặt nhỏ lại: “Không sao đâu, cậu muốn ăn gì thì gọi, tớ mời khách!”
Vừa nói, Cố Gia Duệ đi lên trước, cố gắng kiễng mũi chân để chị gái sau quầy nhìn thấy nhóc: “Chị ơi!”
Nhân viên sau quầy thấy bé trai đẹp trai như vậy dùng đôi mắt đen láy kia nhìn mình, trong nháy mắt ngay cả tim cũng tan: “Em trai, em muốn ăn gì vậy?”
Cố Gia Duệ tùy ý chỉ: “Muốn cái này, cái này…… cái này, cái này, còn có cái đó, đều cho hai phần.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiện Lương trắng bệch; “Đừng, tớ không ăn đâu.”
“Yên tâm đi,” Cố Gia Duệ ngẩng đầu, “Cậu qua kia ngồi đi.”
Thiện Lương ngoan ngoãn ngồi.
Cố Gia Duệ gọi đồ xong, móc túi tiền nhỏ căng phồng của mình toàn là tờ trị giá lớn trăm đồng mà Tết năm nay nhóc mò được từ chỗ daddy và ba nhóc ra.
Thật ra đây chỉ là một phần, những cái khác, còn có tiền mừng tuổi của Bạch Hướng Thịnh, Mạnh Mãng Long, Lục Dương, Lộ Dương, Tưởng Hạo…… cho, cùng với tiền của ông bà nội Cố Gia Duệ cho, số tiền kia không nhỏ, Dư Bảo Nguyên cũng không dám tùy tiện để Cố Gia Duệ phung phí, đã tích lại giúp nhóc.
Cố Gia Duệ trả tiền xong, chị gái sau quầy ôn nhu cười nói: “Bạn nhỏ, em ra ngồi trước, lát chị bê qua giúp em.”
Cố Gia Duệ cười gật gật đầu, tìm được Thiện Lương, ngồi đối diện nó.
Đến lúc chị gái lễ tân bê đồ đến, Thiện Lương sợ hết hồn.
Đừng nói hai người, bốn người cũng không ăn hết.
Cố Gia Duệ nhưng vẫn dường như không hài lòng, mắt do dự một vòng trên đống đồ ăn, gãi gãi đầu, “Hình như quên đồ uống, cậu chờ nhé.”
Vừa nói, nhóc nhảy xuống ghế, lại đến chỗ order.
Thiện Lương nhìn đồ đặt trên bàn, bỗng liếc thấy một túi sốt cà chua.
Thiện Lương nuốt ực một cái liếm.
Quả nhiên…… vừa chua vừa ngọt, vị rất ngon.
Nó không nhịn được lại liếm mấy cái.
Ngon hơn rất nhiều thức ăn nhạt nhẽo vô vị trong cô nhi viện, cảm giác nụ hoa tàn cũng sống lại.
Lúc Thiện Lương lén lút liếm sốt cà chua, bên cạnh bỗng nhiên vang lên mấy âm thanh.
“Mày nhìn thằng bé kia kìa, vậy mà liếm sốt cà chua!”
“Mất mặt quá đi, giống như cún con vậy!”
Thiện Lương hoảng hốt buông tay xuống, quay đầu.
Mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn mình đứng bên cạnh bàn mình, bọn nó đứa nào cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình.
Mấy đứa trẻ này nhìn thấy mặt Thiện Lương, càng sợ hết hồn.
“Ngón tay nó có 6 ngón!”
“Miệng nó kỳ quá, giống y quái vật vậy!”
“Trời ơi, sao lại có cái miệng như vậy chứ?”
Đám trẻ con nhất thời có loại hưng phấn đến sở thú nhìn động vật hình thù kỳ quái, bọn nó không hề nghĩ đến suy nghĩ và tôn nghiêm của Thiện Lương, trực tiếp bắt đầu la lên.
Lúc Cố Gia Duệ bưng coca về, nhìn thấy chính là cảnh này.
Nhóc thấy Thiện Lương vẻ mặt hoảng sợ bị vây ở giữa đám người này, mấy người đó mang theo lớn lối giống như chinh phạt quái vật, tùy ý làm tổn thương tự trọng của Thiện Lương.
Lửa giận của Cố Gia Duệ lập tức bị châm đốt!
Nhóc xông vào để đồ uống xuống, mình chắn trước Thiện Lương: “Bọn mày muốn làm gì?”
“Mày tránh ra,” Thằng nhóc lớn tuổi phất phất tay như người lớn, “Bọn tao muốn chụp ảnh quái vật!”
“Cút hết đi!” Trong ánh mắt Cố Gia Duệ toàn là lửa giận, nó từ bé, đã có mấy phần khí thế của đàn ông Cố gia, “Cút.”
Thằng bé trai lớn tuổi luôn là vua con, tất cả trẻ con đều nghe theo chỉ huy của nó, nó chưa từng bị người khác nói cút.
Nó lớn lối khua nắm đấm với Cố Gia Duệ: “Mày tìm đánh phải không?”
Bảo tiêu phân tán bốn phía nhìn thấy tình huống, nhìn nhau một cái, đứng dậy định bảo vệ tiểu thiếu gia.
Ai ngờ thằng bé trai lớn tuổi kia động tác cực nhanh, từ trong tay người bên cạnh cướp một gói sốt cà chua, xé mở, sau đó hung bạo ném lên đầu Thiện Lương.
“Quái vật! Thích liếm sốt cà chua, liếm đi liếm đi! Ha ha ha.”
Một đám trẻ con cười đến không ngừng được.
Cố Gia Duệ hoàn toàn bị chọc giận, nhóc tiến lên một bước, trực tiếp kẹp chân thằng bé trai lớn tuổi, sau đó trong tay cử động, một chiêu túm kẻ địch tiêu chuẩn đã trực tiếp hạ gục thằng bé này, gắt gao khống chế.
“Cậu ấy không phải quái vật! Mày dám lặp lại lần nữa!” Cố Gia Duệ gầm nhẹ.
Nó nói, sốt cà chua chua chua ngọt ngọt, ăn ngon.
Sau đó lén lút cầm lấy sốt cà chua xé ra, nhìn xung quanh như trộm, mới cúi đầu, vươn lưỡi ra.
Thằng bé trai bị kìm chế, muốn dựa vào sức mình cố gắng tránh thoát!
Nhưng, nó hoảng sợ phát hiện, mặc dù mình lớn hơn thằng bé trước mắt 1-2 tuổi, nhưng sức của bé trai này, nó vậy mà không chịu được một chút, bị nhóc đè chặt.
Bảo tiêu từ bốn phía đi lên, giúp tiểu thiếu gia của bọn họ kéo người ra, không làm bị thương ai.
Đúng lúc ấy, cửa thủy tinh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen, mặt mũi thành thục anh tuấn đi đến.
Cố Gia Duệ thấy người đàn ông này đi vào, ngẩng đầu lên: “Daddy!”