Edit + Beta: Vịt
“Nó à,” Cố Phong cười nói, “Nó hôm nay làm chuyện tốt.”
“Chuyện gì?”
“Nó học được thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi!” Trong lòng Cố Phong khó giải thích được có loại kiêu ngạo của người làm cha, “Nó hôm nay dẫn một bạn nhỏ đến KFC, có mấy đứa trẻ khác bắt nạt bạn nhỏ kia, Duệ Duệ phản ứng rất bình tĩnh, hơn nữa còn kịp thời áp chế mấy đứa trẻ, biểu hiện rất tốt.
Khuôn mặt Dư Bảo Nguyên trên màn hình lộ ra nụ cười, nhắc tới Cố Gia Duệ, vẻ mặt và ánh mắt cậu đều dịu dàng, “Duệ Duệ thật sự lớn rồi, vui, quá vui.”
“Trước đây anh luôn cảm thấy nhóc này không đầu không não, IQ hình như cũng không ổn,” Cố Phong cười nói, “Giờ nhìn lại, vẫn được. Sau này anh muốn thường xuyên rèn luyện nó.”
Dư Bảo Nguyên vừa cầm điện thoại, vừa đi ra sân bay, thấy có người giơ bảng, trên bảng viết tên của Dư Bảo Nguyên, cậu liền vừa đi về phía trước, vừa muốn cúp video với Cố Phong.
“Đừng!” Cố Phong kêu lên, “Không được cúp.”
“Sao thế?” Dư Bảo Nguyên có chút khó hiểu.
Hầu kết Cố Phong chuyển động, nói với màn hình: “Anh muốn nhìn em, hơn nữa em vẫn chưa đến khách sạn, anh phải giữ liên lạc với em, thấy em đến khách sạn anh mới yên tâm.”
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, cầm lấy điện thoại đi tới trước mặt mấy người kia, dùng tiếng Nhật lễ phép hỏi: “Ngài là tiên sinh Tomoya Komatsu của quý tập đoàn đến đón máy bay sao?”
Người Nhật Bản kia so sánh ảnh, khom người nói: “Đúng vậy, tôi là người của tập đoàn phái tới đón ngài đến khách sạn. Dư tiên sinh, mời lên xe.”
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, lên xe, xe trên đường vững vàng đến khách sạn, Dư Bảo Nguyên xuống xe, nói cám ơn với người kia, sau đó làm xong thủ tục, vào phòng mình ở tạm.
Cố Phong làm ầm ĩ: “Cho anh xem phòng bọn họ sắp xếp cho em đi!”
Dư Bảo Nguyên không có cách nào, chỉ có thể giơ điện thoại xoay một vòng: “Vậy thôi, nhìn thấy chưa?”
“Tạm vậy,” Cố Phong bĩu môi, “Cảm giác hơi ủy khuất.”
“Anh thôi đi,” Dư Bảo Nguyên thổ tào, “Người ta lễ nghĩa đã đủ chu đáo, chỉ có anh ồn ào.”
Cố Phong cười khẽ: “Vợ à, anh đây không phải sợ em ở bên ngoài chịu oan ức sao?”
“Được rồi được rồi,” Dư Bảo Nguyên đâm mạnh mình lên giường, “Em đã đến khách sạn, anh nếu không còn chuyện gì, em cúp đây, sáng mai lại nói.”
“Không được!” Cố Phong nói, “Đừng cúp.”
Dư Bảo Nguyên bất mãn chậc chậc mấy tiếng, nửa ngồi dậy, cau mày hung dữ hỏi: “Địu, Cố Phong, anh có cần dính người vậy không? Em cũng đã đến nơi, anh còn muốn làm gì?”
Cố Phong nhìn sâu sắc Dư Bảo Nguyên một cái, sau đó bỗng nhiên quay đầu hô đằng sau một tiếng: “Cố Gia Duệ!”
Đầu nhỏ của Cố Gia Duệ từ cửa phòng khác thò ra: “Daddy, chuyện gì?”
“Tắm chưa?”
Cố Gia Duệ gật gật đầu: “Chơi bóng rổ xong, đã tắm.”
“Con qua đây.” Cố Phong ngoắc tay với Cố Gia Duệ.
Cố Gia Duệ đi tới trước mặt Cố Phong, Cố Phong từ bên cạnh giũ tung rào rào cặp sách của Cố Gia Duệ ra một đống sách, sau đó tùy tiện chọn cuốn《Tính nhẩm》, mở ra, chỉ chỉ: “Con, lát làm trang này đến trang này, daddy kiểm tra.”
“Thầy không giao cái này!”
“Không giao thì không thể làm?” Cố Phong lên giọng, “Đi mau, không làm xong không được đến quấy rầy daddy.”
Cố Gia Duệ đau khổ cầm sách luyện tính nhẩm vào căn phòng nhỏ của mình.
Dư Bảo Nguyên ở bên kia, chỉ thấy Cố Phong đã đứng dậy, hình như đi đến phòng ngủ của bọn họ, sau đó đóng cửa lại.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cố Phong,” Dư Bảo Nguyên hỏi, “Anh đuổi Duệ Duệ đi là muốn làm gì?”
Cố Phong cũng nằm lên giường, nhìn khuôn mặt Dư Bảo Nguyên: “Thằng nhãi này rất phiền, tìm ít bài tập cho nó làm yên phận chút.”
“Sau đó thì sao?” Dư Bảo Nguyên mới không tin hắn nghĩ đơn thuần như vậy.
Cố Phong bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn Dư Bảo Nguyên, mắt lộ ra tia lửa nóng.
Hắn khàn giọng nói: “Bảo bối, tối qua, hai bọn mình chưa làm.”
“Vậy thì?”
Hầu kết Cố Phong chuyển động: “Anh đói.”
Dư Bảo Nguyên khinh thường xí một tiếng: “Đói? Đói thì dễ thôi, anh nếu đói quá, anh cứ bảo chú Hà xào ruột già cho anh, anh tìm em giờ cũng không ở trong nước làm gì?”
“Em biết anh có ý gì.” Ánh mắt Cố Phong đã trần trụi, tràn đầy dục vọng.
Dư Bảo Nguyên cau mày, “Anh không phải sẽ muốn……”
“Em giờ là một mình ở phòng khách sạn nhỉ?” Cố Phong dẫn dụ cậu, “Nghe lời, cởi mấy nút áo ra.”
Dư Bảo Nguyên lập tức xấu hổ, đỏ tai mắng: “Anh là ngựa đực à! Hai bọn mình cách biển Nhật Bản 970 nghìn km vuông cũng không chống nổi dục vọng của anh?”