Edit + Beta: Vịt
Mạnh Mãng Long nghe thấy chữ “Phải” của Bạch Hướng Thịnh, cảm giác trái tim mình giống như bị quấn trong khói lửa, tiếp đó một tiếng bùm, bắn lên bầu trời, nổ tung trong đêm đen nhánh, tách ra tia sáng rực rỡ như ngôi sao đầy trời, sáng đến hoa mắt.
Hắn thật ra là người tính tình rất vội.
Hợp đồng đã bàn xong, nhất định phải hoàn thành dự thảo, ký kết và sửa hợp đồng trong thời gian nhanh nhất; hạng mục đã bàn xong, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất tóm lấy, công việc trước mắt, nhất định sẽ không kéo dài một chút, lợi dụng tất cả thời gian vụn vặt, cũng phải nhanh chóng hoàn thành.
Hắn tính tình gấp gáp như vậy, gặp được Bạch Hướng Thịnh làm việc vô cùng cẩn thận, cần ma sát thời gian, thật sự hơi khảo nghiệm.
Thật ra, lần đầu tiên hắn và Bạch Hướng Thịnh xảy ra quan hệ trong khách sạn tình nhân, hắn đã nghĩ, người này, hắn muốn.
Hắn muốn nhanh chóng bắt lấy Bạch Hướng Thịnh, muốn y lập tức thuộc về mình.
Nhưng lúc hắn đề nghị yêu cầu như vậy, Bạch Hướng Thịnh lại từ chối.
Lý do là thời cơ chưa tới, hai người chưa có ở chung và trao đổi sâu hơn, y không thể đưa ra quyết định như vậy.
Tính tình Mạnh Mãng Long rất vội vàng, nhưng vì Bạch Hướng Thịnh, nhẫn nhịn.
Hắn chịu đựng nỗi khổ Bạch Hướng Thịnh tạm thời vẫn chưa thuộc về hắn.
Lần này, không phải bạn tình, là người yêu.
Mạnh Mãng Long nhiều năm như vậy đến nay, tất cả mọi chuyện dự liệu được, nhưng chỉ không nghĩ rằng, mình vậy mà sẽ động lòng với một người đàn ông đến vậy, cũng sẽ sinh ra khát vọng sống chung cả đời với người đàn ông này mãnh liệt như vậy.
Nhưng, hắn không hề hối hận.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Bạch Hướng Thịnh, ghé tới, hôn lên môi y.
“Sau này anh chính là bạn trai em?” Mạnh Mãng Long không xác định, hỏi lại một lần, “Không còn là bạn tình nữa nhỉ?”
Bạch Hướng Thịnh cười nhẹ: “Anh là bạn trai ngốc nghếch của em.”
Mạnh Mãng Long ôm lấy người, chỉ cảm thấy mình trong quãng thời gian dài này, trái tim lo lắng nhảy lên, đã ổn định lại.
Có người này trong ngực, cảm giác thỏa mãn trong lòng, vậy mà đầy sắp tràn ra.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)
Ăn xong bữa tối này, hai người vẫn thong dong đi dạo, trở về bệnh viện.
“Thật kỳ diệu,” Bạch Hướng Thịnh nhìn xe cộ như thoi đưa trên đường và người đến người đi, cười nói, “Trên đường đến hai bọn mình vẫn là bạn tình, không nghĩ đến quay về, đã có thể dùng xưng hô bạn trai.”
Mạnh Mãng Long nhìn ánh sáng đèn neon chiếu lên mặt Bạch Hướng Thịnh, hắn duỗi tay sờ sờ mặt Bạch Hướng Thịnh: “Không được đổi ý.”
“Đổi ý gì chứ,” Bạch Hướng Thịnh nhún vai, “Hai bọn mình chỉ cần ở chung tốt, không chừng có thể đi rất xa, anh nói phải không?”
Mạnh Mãng Long lắc lắc đầu: “Không phải đi rất xa, anh muốn cả đời ở bên em.”
Bạch Hướng Thịnh hơi run lên, sau đó cũng thoải mái cười nói: “Cũng phải, hi vọng đi, hi vọng hai bọn mình, thật sự có thể một đời một kiếp, đến lúc đó bọn mình cũng có thể trở thành giai thoại trong giới đồng tính luyến.”
Mạnh Mãng Long cúi đầu hôn một cái lên trán Bạch Hướng Thịnh: “Yên tâm, anh nhất định làm bạn trai tốt. Sau này, còn phải tìm cơ hội trở thành ông xã của em, em cứ chờ đi.”
Bạch Hướng Thịnh mặc dù có chút không xác định với lời Mạnh Mãng Long, nhưng chỉ mỉm cười nói: “Vậy em cứ chờ, cứ nhìn xem.”
Hai người đi, đã đến cổng bệnh viện.
Bạch Hướng Thịnh buông lỏng ngón tay Mạnh Mãng Long kéo: “Em vào đây.”
Mạnh Mãng Long gật đầu: “Đi đi, anh nhìn em đi vào.”
Bạch Hướng Thịnh cười khẽ, hai tay đút túi, đi vào bên trong.
Y vừa đi mấy bước, bỗng nghe tiếng bước chân Mạnh Mãng Long đuổi theo.
Y quay đầu lại, Mạnh Mãng Long đã đứng trước mặt mình, đưa tới một túi đồ.
“Trước đó mua trên đường, quên đưa cho em,” Mạnh Mãng Long cười nói, “Găng tay. Trên đường lạnh, em ra ngoài, nhớ đeo găng tay, nếu không nứt da khó chịu.”
Trong lòng Bạch Hướng Thịnh nóng lên.
Y cười nhận lấy găng tay, sau đó hôn lên môi Mạnh Mãng Long một cái: “Đủ tri kỷ, em nhận. Em vào trước đây, bạn trai của em.” Mạnh Mãng Long đáp lại nụ hôn của Bạch Hướng Thịnh: “Vào đi.”
Bạch Hướng Thịnh vừa xoay người, đã nghe thấy Mạnh Mãng Long ở đằng sau nói một câu: “Buổi tối gặp lại.”
“Buổi tối gặp lại,” Bạch Hướng Thịnh quay người, bóng dáng bị ánh đèn kéo dài, nhưng vẫn có thể từ trong ngữ khí y, nghe ra mong đợi, và ý cười, “Chỗ cũ, hửm?”
Mạnh Mãng Long nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ừm.”