Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ

Chương 13: Quá Khứ



“Rầm”

Tiếng ghế quăng mạnh vào tường rồi gãy ra làm hai, Hoa Cô Cô chỉ cần cầm được vật gì trong tầm với thì đều sẽ nhắm vào Tử Luân, cả Kim Hồ và Thu Nghiên cùng nhau ngăn cản cũng không được, Hải Vân cùng Tự Hành phải dọn dẹp hết đồ đạc xung quanh đề phòng Hoa Cô Cô tự tổn thương mình hoặc người khác.

“Nghịch tử! Ngươi mau đứng lại ngay cho ta!” Hoa Cô Cô đằng đằng sát khí, trên tay cầm chậu tường vi như muốn dùng để đánh Tử Luân.

Hoa Cô Cô tính cách vốn rất dịu dàng hiền từ, nên chắc chắn lỗi sẽ xuất phát từ tên trời đánh thánh vật kia chứ chẳng ai khác, từ sáng đến giờ Hoa Xuân Lầu chưa một phút nào yên ổn, nếu Tử Luân dám lên tiếng thì sẽ có vật lạ bay trên đầu, Hoa Cô Cô mắng nhiếc cỡ nào hắn cũng không thông, Cô Cô không biết kiếp trước bản thân đã tạo ra nghiệp chướng gì mà gặp phải nam tử ngỗ nghịch như hắn.

“Có điên mới đứng lại ấy! Cô Cô mau bỏ chậu hoa xuống đi! Muốn giết chết ta sao?!”

Thu Nghiên nức nở ôm ghì lấy Hoa Cô Cô, đáng thương nài nỉ: “Tú cô! Bình tĩnh lại đi mà, Tử Luân thật sự không có ý đó đâu! Hắn trước giờ thích đùa như vậy để chọc tức tú cô thôi!”

Tử Luân nhanh chóng bác bỏ, hắn kiên quyết lớn giọng ngắt ngang: “Không! Là thật đấy! Ta sẽ bái đường thành thân!”

“Thành thân cái khỉ khô!!” Hoa Cô Cô càng lúc càng điên tiết, không do dự liền quăng chậu hoa về phía Tử Luân, cũng may là cậu nhanh nhẹn nên tránh được, nếu không thì năm sau mộ mọc cỏ đóng rêu xanh rồi.

“Cô Cô! Dù có cản cũng không được, ta đã quyết thì không thay đổi đâu.”

Rượt đuổi hơn mấy canh giờ cuối cùng cũng trút hết sức lực của Hoa Cô Cô, bà thở hổn hển ngã ngồi về sau, căm tức ban đầu nhanh chóng đổi thành đau lòng mà mếu máo: “Hức… Ta rốt cuộc là đã gây ra nghiệp chướng gì? Hức hức, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

“…” Chiêu Tử Luân đột nhiên cảm thấy có lỗi, ánh mắt thoáng buồn bã nhìn xuống vòng vàng trên tay mình, ánh hoàng kim phát ra tương tự loại đồng vàng Phác Gia đã đưa cho cậu trước kia.

“Không phải Cô Cô luôn hối thúc ta thành thân sao? Bây giờ ta làm thì lại phản đối…”

Những người đang có mặt ở đó đều quay ngoắt sang nhìn cậu, đồng thanh đem mọi lời trong lòng cảnh tỉnh Tử Luân:

“VÌ NGƯỜI NGƯƠI MUỐN BÁI ĐƯỜNG LÀ NAM NHÂN!!”

Nửa tháng trước.

Quay trở lại nửa tháng trước, Chiêu Tử Luân muốn Phổ Thất giữ kín bí mật với người ở Hoa Xuân Lầu vì bởi sao việc nam nhân thành thân với nam nhân vẫn là điều khó chấp nhận, dù biết chỉ là trong kế hoạch, nhưng chính cậu còn tự cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến nữa là, nói đúng hơn là rất kì quặc, nên tốt hơn hết vẫn phải giấu nhẹm chuyện đó rồi âm thầm giải quyết sau.

Chiêu Tử Luân chưa từng có ý định rằng sẽ bái đường, chỉ là muốn tìm cách tự cứu mạng bản thân khỏi móng quỷ, nên phải tương kế tựu kế và cốt yếu vẫn không thật sự gả vào nhà họ Phác kia.

“A Luân à, thắp đèn lên đi? Đệ còn ngồi đó vẽ vời gì vậy?”

Chiêu Tử Luân hệt như rối gỗ, dù có bao nhiêu người gọi vẫn bất động nằm gục trên bàn, sắc mặt không tự nhiên ủ rũ thở dài: “Đệ đang viết di thư.”

“Di thư? Đệ nói ngốc gì vậy? Vẫn còn sống sờ sờ kia mà viết di thư, để Tú Cô nghe được là no đòn đấy.”

“Đề phòng đệ gặp chuyện gì bất trắc các tỷ cứ tìm tờ giấy này dưới gối của đệ.” Tử Luân càng nói càng thêm sầu não, tính ra thì cũng sắp tới hạn phải quay trở lại đưa ba đồng vàng, vậy mà cậu vẫn ở đây suy nghĩ cách, rốt cuộc là làm sao có thể an toàn xuống sông lấy đồng vàng cuối cùng đây?

“Phương Dung tỷ vẫn chưa tỉnh sao?” Kim Hồ đứng nhìn Thu Nghiên vừa rời khỏi phòng Phương Dung, lo lắng hỏi.

Thu Nghiên lắc đầu, trong lời nói có chút đau lòng: “Thần sắc tỷ ấy vẫn nhợt nhạt lắm, Phổ Thất tiên sinh bảo do bị âm khí ám lâu nên phải mất một thời gian nữa mới bình phục.”

“Chậc, rốt cuộc là đêm đó tỷ ấy ra ngoài tìm thứ gì vậy?”

“Không biết nữa, tỷ nhớ lần cuối Phương Dung ra ngoài là đến nhà của Ngô Chi Lệ.”

(Nếu độc giả không nhớ Ngô Chi Lệ là ai thì đọc lại chương 3: Mê Tín nha)

“Nhưng mà tỷ ấy đến đó làm gì?” Tử Luân lúc này mới nhớ ra chuyện lúc trước mọi người kể, cậu xoa xoa mũi vô tư nói: “À nhớ rồi, Phương Dung tỷ ấy thường xuyên đến thăm hắn kể từ sau khi hắn hoá điên, còn liều cả mạng tìm đôi hài thêu hoa mà nương tử hắn báo mộng đem về cho hắn.”

“A Luân à, đệ không nên nói như thế đâu.” Thu Nghiên xua xua tay cản.

Tử Luân nhàn nhã tựa lưng vào ghế, không kiêng nể tiếp tục nói: “Ở đây ai mà không biết tỷ ấy thích Ngô Chi Lệ? Dẫu sao nương tử của hắn cũng đã mất hơn sáu năm rồi còn gì, cho nên là…”

“Cốc”

“Aw… Đau.” Tử Luân ôm đầu kêu than, đang nói tự dưng lại bị ai đó cốc đầu, cứ như muốn đào một lỗ trên đầu cậu vậy.

“Tiểu tử thối, còn nói kiểu đó nữa chừng cái miệng của ngươi cũng mang hoạ.” Hoa Cô Cô gằn giọng nhắc.

“Đau quá đấy Cô Cô! Muốn cốc ta thành đầu heo hay sao?!”

“Đâu dễ vậy được? Để cốc kẻ cứng đầu như ngươi thành đầu heo thì cần phải dùng đến búa sắt ấy.” Dứt lời Cô Cô quay sang dịu giọng nói với những người khác: “Mau mau dọn dẹp đi, sắp đến tết Trung Nguyên nên phải bày trí lại mọi thứ đấy.”

Tử Luân bĩu môi càm ràm: “Tại sao chúng ta không đổi kỹ viện này thành khách điếm thôi? Mang danh kỹ viện nhưng chỉ hầu rượu với bán nghệ là chính, đúng là lừa người.”

Hải Vân và Tự Hành đang khiêng đồ đạc nghe Tử Luân than vãn, dừng lại nói chen: “Do Tú Cô biết nếu mở khách điếm thì ngươi sẽ đòi đứng bếp nên mới không mở đấy.”

“…”

Cứ như vậy mọi người tiếp tục ai làm việc nấy, đúng là gần đến lễ tết Trung Nguyên nên người dân trong Trấn đều rất bận rộn, Tết Trung Nguyên là một ngày tết được tổ chức vào ngày rằm tháng Bảy (15/07) Âm lịch hằng năm, ngày Tết Trung Nguyên còn trùng với ngày xá tội vong nhân và Lễ Vu Lan báo hiếu, nên trước mấy ngày này sẽ dễ bắt gặp hàng người đông đúc chen nhau, lựa mua những món tiền vàng và hình giấy để hoá cho thân nhân đã khuất hoặc vong âm không có nơi trở về, không khí náo nhiệt ồn ã không khác lễ hội là bao.

Chiêu Tử Luân gác tay sau gáy, lửng thửng tự tại đi trên cung đường quen thuộc, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn bầu trời cao vời vợi, tâm tư chứa đựng cảm xúc không tên, tại sao từ lúc trở về từ Phác Gia, cậu cảm thấy Đông Môn Trấn mới là nơi cậu không nên trở về, sao cậu lại thấy thân thuộc với nơi chỉ toàn kẻ hăm he giết mình thế chứ?

“A Lân huynh! Bán cho đệ năm màn thầu, tám bánh bột đậu và bốn cái đậu xanh đậu đỏ mỗi cái hai loại.” Tử Luân tra tìm trong ống tay áo ra túi vải nhỏ, lật đật lấy mấy đồng trả cho nam nhân đang đứng trước hàng bánh.

“Đệ tới kịp lúc đấy, số bánh còn lại đều đã được đặt trước, những ngày gần Tết Trung Nguyên thật sự chẳng mấy khi dư bánh để bán đâu.”

Chiêu Tử Luân gật gù, sau đó lấy trong ống tay áo ra cây đũa đã giấu từ trước, tự tiện dùng đũa chọt vào cái màn thầu vẫn còn bốc khói nghi ngút trong gỗ hấp, thổi thổi vài cái rồi cắn ăn, hành động sỗ sàng chẳng hỏi trước rằng cái bánh đó có bán hay không: “Đệ biết chứ, cũng do bánh của huynh và Huệ tẩu làm ngon nhất Đông Môn Trấn mà, nên cái này coi như là thưởng cho đệ vì là khách quen đi?”

Cũng may Trương Lân là người rộng lượng, nếu là kẻ hẹp hòi khác chắc sẽ đánh Tử Luân chạy không kịp luôn mất, hắn tươi cười xếp bánh vào khây gỗ đưa cho Tử Luân, trong lúc đếm bánh Trương Lân bỗng cau mày, vừa rồi là Trương Lân hoa mắt sao? Hắn nhớ rõ đã lấy ra đủ tám cái bánh bột đậu, đợi bớt nóng sẽ xếp vào khây mà sao quay đi quay lại đã mất hai cái?

Trương Lân ngơ ngác gãi đầu, chẳng lẽ hắn đếm sai sao? Thế là hắn tiếp tục mở gỗ hấp lấy thêm hai cái bù vào, nhưng khi vừa đặt xuống lại phát hiện mất thêm một cái nữa, trong lúc Trương Lân loay hoay chẳng hiểu gì thì bên dưới bàn bỗng xuất hiện bàn tay ai đó lấp ló giơ lên, lần mò tìm bánh đang để nguội.

Nghe thấy tiếng động loạt xoạt phát ra dưới gầm bàn, Trương Lân dứt khoát lật tấm vải che bàn lên lôi kẻ trộm vặt đang trốn bên dưới ra, Tử Luân hiếu kỳ lại gần thì thấy người đang bị đè dưới đất là Ngô Chi Lệ, người hắn vận y phục rách rưới, tóc tai rũ rượi dính bết bùn đất, cơ thể bẩn thỉu hôi tanh khiến người khác không dám lại gần, mặc dù bị Trương Lân lôi xềnh xệch ra ngoài nhưng hắn vẫn ngước mặt cười hềnh hệch, ánh mắt ngây dại không có cảm xúc.

Trương Lân quát lớn: “Lại là ngươi nữa sao?!” Vừa nói hắn vừa vung tay đấm cho Ngô Chi Lệ một cái, tức giận mắng: “Đã bảo đừng có trộm, ngươi muốn ăn thì ta sẽ đưa, trộm cắp là xấu có biết không?!”

Chiêu Tử Luân vuốt mặt, thật hết lời để nói với Trương Lân, cậu biết huynh ấy tốt bụng thật thà nhưng chẳng ngờ còn tốt tới ngốc nữa, Ngô Chi Lệ hắn bị điên, hắn làm gì có ý thức hoặc kiểm soát được việc bản thân đang làm chứ? Bình thường hắn đi đến đâu thì luôn bị đánh đuổi tới đó, nào có biết xoè tay ra xin xỏ bình thường như ăn mày đâu.

Trương Lân dù có đánh vẫn không dùng lực đánh mạnh, hắn chỉ muốn cảnh cáo để Ngô Chi Lệ biết sợ mà không làm lại việc đó, vừa dứt lời Trương Lân quay sang cười cười, bày vẻ có lỗi với Tử Luân: “Đệ đợi một lát được không? Sẽ nhanh thôi.”

Ngay sau đó Trương Lân bỏ mặc Ngô Chi Lệ ngồi bệt dưới đất rồi đi vào trong nhà, lát sau mang ra một bát cơm có cả rau lẫn thịt, hắn đặt tô cơm vào tay Ngô Chi Lệ, không chỉ vậy Trương Lân còn tử tế lấy một cái ghế rồi chỉ tay vào ghế: “Ngồi đây mà ăn, ăn từ từ thôi không nghẹn”

Chẳng biết liệu Ngô Chi Lệ có hiểu hay không, nhưng vừa nhận được bát cơm, gã bỏ luôn đũa rồi dùng tay bốc lấy bốc để cho vào mồm nhai nhồm nhoàm, Trương Lân lắc đầu thở dài, hắn rót cho tên điên kia thêm cốc nước rồi đặt xuống dưới đất ngay chỗ hắn ngồi, liến thoắng một hồi mới đến lượt Chiêu Tử Luân, Trương Lân khó xử gãi đầu, như đã nói khi nãy hắn chỉ còn dư ít bánh, số còn lại đều đã được đặt nên nếu đưa cho Tử Luân thì sẽ bị hụt bên đặt trước, Tử Luân tinh ý nheo mắt cười, cậu đưa cho Trương Lân đầy đủ tiền, kể cả tiền bánh mà Ngô Chi Lệ đã ăn vụng.

“Ơ.. Đệ không cần trả bù phần hắn đâu.” Trương Lân đẩy nhẹ tay Tử Luân như muốn cậu lấy lại phần thừa.

“Không sao huynh cứ cầm lấy đi, xem như là đệ đãi y.” Tử Luân nói rồi cầm đủ khây bánh trên tay, đủng đỉnh bước đi trở về Hoa Xuân Lầu, lúc đi ngang những gian hàng khác tình cờ nghe những lời mà người quanh đó nói với nhau.

“Khổ thân, ngày trước hắn có bị thế đâu, rõ tư gia viên mãn nương tử xinh đẹp dịu dàng, bản thân lại rất có tài, cứ ngỡ kiếp này của hắn không còn gì nuối tiếc thì biến cố ập tới, kể từ sau ngày đó hắn điên điên dại dại, thân nhân không ai muốn dính dáng đến kẻ điên như hắn, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, lúc còn tỉnh táo hắn luôn tích góp tiền để lo cho họ vậy mà bây giờ chẳng thấy tình nghĩa của họ đâu.”

“Nói đi cũng phải nói lại, khắp Đông Môn Trấn này… À không, là cả thiên hạ này chắc cũng không ai làm hình giấy giỏi bằng Ngô Chi Lệ đâu nhỉ, ngày trước mỗi khi đến tết Trung Nguyên hắn luôn kiếm được rất khá.”

“Còn phải nói? Gia Phụ của ta nói rằng hình giấy tuy là vật vô tri mà người phàm tạo ra nhưng khi hoá nó về cõi Âm Ti sẽ trở thành vật có linh hồn, hình giấy càng giống thật thì càng có linh tính dù rằng không phải là do âm hồn nhập vào, đó là lý do lúc hắn còn tỉnh táo, ngoài hình giấy mà hắn bán thì chẳng ai mua bất cứ nơi nào khác vì nó rất giống thật.”

Chiêu Tử Luân bình thường rất lơ đễnh không để tâm lời người khác nói, nhưng nay chẳng hiểu sao lại chú tâm tới lạ, cậu quay đầu lại nhìn về Ngô Chi Lệ, nhìn hắn sống dở chết dở với tâm trí điên dại, cậu tặc lưỡi lắc đầu.

“Kim Hồ tỷ, đệ về rồi đây.” Tử Luân đưa tay lên miệng ngáp khẽ, hắng giọng hô to.

“Mau đưa đây để tỷ xếp bánh ra đĩa, đệ đi lâu quá đấy.”

“Đệ cũng có muốn đâu chứ.” Tử Luân nghe thế liền đưa khây bánh cho Kim Hồ.

Kim Hồ cẩn thận nhìn vào số bánh trong khây, thắc mắc hỏi: “Này, sao lại thiếu ba cái bánh bột đậu?”

“Đệ ăn rồi.” Tử Luân thản nhiên đáp.

“…”

“Aw đau! Đau!!” Tử Luân nắm lấy cổ tay Kim Hồ giữ lại trước khi bị nàng ngắt đứt tai mình ra.

“Nói gì có lý hơn được không? Đệ bị dị ứng đậu mà? Rốt cuộc sao lại thiếu ba cái bánh hả?!”

“Đ-Đau… Tỷ tỷ là nữ nhân phải thuỳ mị chứ! Đau! Ba cái bánh bị Ngô Chi Lệ ăn mất rồi!!”

Mi mắt Kim Hồ chợt nháy lên, trong đầu nhớ ra điều gì đó rồi đặt số bánh bột đậu còn lại vào tay Tử Luân: “À, vậy đệ đem hết số bánh đậu còn lại cho y luôn đi.”

“Hả? Tại sao?”

“Sao trăng gì chứ, Ngô Chi Lệ không thích bánh ngọt nhưng nương tử của y thích, nghe Phương Dung nói mỗi ngày hắn đều đi khắp nơi trộm đồ ngọt, dĩ nhiên là hắn không ăn nhưng vẫn trộm rồi bị đánh, kể ra cũng đáng thương thật, dù thần trí có không tỉnh táo nhưng hắn vẫn không quên được những thứ mà nương tử hắn thích.”

Tử Luân chỉ tay vào mặt mình: “Nhưng… Tại sao lại là đệ?” Nói xong ngón tay chuyển hướng chỉ ra bên ngoài: “Trời sắp tối rồi đấy!”

“Yên tâm, lần này không để đệ một mình lang thang bên ngoài nữa.” Kim Hồ vỗ vỗ tay như ra hiệu, Tự Hành và Hải Vân lập tức có mặt dù không cần nghe gọi, cứ thế Chiêu Tử Luân vừa đặt mông xuống ghế chưa ấm chỗ đã bị lôi đi, cậu thật sự không hiểu vì sao bản thân cứ dính vào những chuyện không đâu.

Cả ba người họ dắt tay nhau đến ngôi nhà mà mình đã lâu không quay lại, trước đây huyền quan lúc nào cũng tràn ngập sắc màu bởi hình giấy đầy đủ màu sắc, bây giờ chỉ là đống đổ nát hoang sơ, cỏ cây mọc um tùm không có người dọn, cột gỗ cũ kĩ mốc rêu xanh, bên trong nhà còn phát ra mùi hôi thối đến khó chịu.

Tử Luân đưa tay bịt mũi mình, đưa khây bánh cho Tự Hành: “Tới nơi rồi, ngươi mau đem vào cho hắn đi.”

“Hả? Ngươi không vào sao? Là Kim Hồ tỷ bảo ngươi đem đi mà.”

“Bảo ta đem đi cũng không nhất thiết phải là ta đưa tận tay cho hắn, đứng từ bên ngoài đã thấy không muốn vào rồi.” Thực chất Tử Luân không phải ngại mùi hôi, mà là màn sương đen u ám đang bao quanh ngôi nhà kia, có lẽ do Chi Lệ bị điên, trong nhà không có ai hương khói thờ thần phật nên chắc hẳn tích tụ nhiều âm khí kéo vong hồn đến cư ngụ, Tử Luân nhắm nửa mắt mở nửa mắt cũng nhận ra rõ ràng có thứ gì đó đang ở bên trong và cậu không hề muốn chạm mặt nó một chút nào.

“Mau vào đi, nhiều lời quá.” Hải Vân không nói nhiều, hắn nắm lấy lưng áo cả hai người đang đùn đẩy trách nhiệm kia vào thẳng bên trong.

Vừa đến trước huyền quan bỗng bên tai họ nghe thấy tiếng rên khóc có vẻ rất thống khổ từ người nào đó phát ra bên trong, cả ba trông vào lập tức giật mình thất kinh vì bắt gặp Ngô Chi Lệ đang nằm quằn quại trên đất, tứ chi co rúm giật lên từng hồi đau đớn, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt nghiến chặt môi mình tới bật máu.

Chiêu Tử Luân chưa kịp phản ứng thì đã thấy thấp thoáng bên cạnh hắn có ai đó đang ngồi, kẻ đó mờ ảo tựa sương đêm, chân không chạm đất, thân người không có đầu vận y phục màu lam nhạt loang lổ vệt đen, bàn tay xương xẩu phân huỷ đang cố gắng chạm vào Ngô Chi Lệ.

Trong phút chốc hoảng loạn, Tử Luân run rẩy nắm lấy vai Hải Vân, sợ hãi nói: “C-Có vong hồn… Đ-đang làm gì đó với hắn.”

Nghe tới đây ánh mắt Hải Vân loé lên, lúc trước hắn rõ ràng không tin chuyện ma quỷ nhưng sau khi bị Phổ Thất giáo huấn khai sáng vài ngày thì giờ kẻ phàm phu tục tử này đã biết chút đạo pháp.

“Tránh ra, ta biết cách xua đuổi tà ma.” Hải Vân lấy trong vách áo ra một sấp bùa chú được Phổ Thất đưa phòng khi cần dùng đến, nghiêm giọng nói.

“Ngươi biết!?” Cả Tử Luân và Tự Hành đều đồng thanh ngạc nhiên nói.

Hải Vân không nói nhiều lời, hắn lập tức xông thẳng tới chỗ của Ngô Chi Lệ, điên điên khùng khùng múa may quay cuồng, lớn giọng hô to: “Úm ba la, úm ba la ma quỷ hãy tránh xa, úm ba la.”

“…”

Không biết là do lá bùa hắn cầm hay do hắn biết đạo pháp thật mà thật sự linh nghiệm, Hải Vân không nhìn thấy ma nên chỉ biết quơ loạn linh tinh không xác định được vị trí, nhưng khi lá bùa kia lỡ tiếp xúc trúng vong hồn thì làn khói như lửa cháy bỗng phựt lên, lá bùa bỗng bốc cháy thành tro ngay trong tay Hải Vân dù hắn không cảm thấy nóng nhưng do quán tính thấy lửa đã vội hoảng loạn buông ra.

Vong hồn rít lên một tràng dài rồi bay lùi về sau tránh né, nhưng nó vẫn không muốn đi.

“A Luân! Bây giờ nó đang ở đâu?!” Hải Vân quay ngoắt sang hỏi.

“À..” Tử Luân nghe gọi tên mình mới hoàn hồn tỉnh táo, cậu chỉ tay về hướng bên phải: “Nó ở đó!”

Hải Vân nghe thế tiếp tục lăn lộn vài vòng trên đất, nhiệt tình như thể hắn là đạo sĩ tinh thông pháp thuật, nhưng trong mắt người khác là hắn đang giãy đành đạch hệt như con cá mắc cạn chứ chẳng hề đẹp đẽ là bao.

“A Luân, Ngô Chi Lệ hắn…” Tự Hành nắm lấy tay áo Tử Luân giật nhẹ gọi.

Lúc này Tử Luân mới nhận ra tình trạng của Ngô Chi Lệ sau khi vong hồn kia bị đuổi xa lại càng tồi tệ hơn tất thẩy, sắc mặt hắn từ tái xanh chuyển thành xám tro, đồng tử bắt đầu giãn ra dần mất sự sống, từ lồng ngực tới cổ bỗng loang từng đường gân màu đen giống như bị trúng độc.

“DỪNG LẠI!!” Tử Luân ngay lập tức lao đến cản Hải Vân, khi cậu vừa giữ hắn không tiếp tục xua đuổi, vong hồn kia hiểu rằng họ không còn ý gì khác nữa liền quay trở lại bên cạnh Ngô Chi Lệ, lúc đầu hắn sẽ đau đớn thống khổ nhưng chỉ một lát sau những đường gân đen kia dần trở nên mờ nhạt, sau đó là hắn chỉ ngất đi chứ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Hải Vân hào hứng nói: “Thấy chưa! Là ta đã đuổi vong hồn đó nên cứu được hắn đấy.”

“…” Chiêu Tử Luân rơi vào trầm tư, bây giờ cậu mới có thời gian trấn tĩnh suy nghĩ lại từng chuyện, chậm rãi lắc đầu: “Không, nếu khi nãy ngươi đuổi vong hồn đó đi thì Ngô Chi Lệ sẽ chết đấy.”

“Hả? Ngươi nói gì vậy? Không phải lúc đầu ngươi bảo hắn bị vậy là do có vong hồn gì đó bên cạnh sao?”

Tự Hành bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy đó, ý ngươi nói chẳng khác nào vong hồn kia ám hắn là để cứu hắn hết.”

Đang tranh cãi thì trong vách áo của Ngô Chi Lệ rơi ra vật gì đó, chiếc hài thêu hoa nằm yên trên mặt đất thu hút sự chú ý của cả ba, nếu như không nhầm thì theo lời Hoa Cô Cô nói, Phương Dung đã giúp hắn tìm đồ của nương tử mình, hắn luôn cẩn thận mang theo trong người thì chắc chắn chiếc hài đó chính là của Chu Mỹ Ân.

Nhưng tại sao lại chỉ có một chiếc?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.