“Chiêu Tử Luân!” Giọng nói chua ngoa đanh thép của nữ nhân nào đó vọng tới, ngay sau đó kèm theo một cái ngắt tai đau điếng, tiểu tử Chiêu Tử Luân mới lên mười đã biết gây chuyện, mỗi ngày đều tìm cách chọc phá người khác, lấy tức giận của họ làm niềm vui, sống vô tư lự không nghĩ đến ngày mai.
“A! Đau! Tỷ ngắt như vậy thì tai đệ đứt mất!”
“Cái tên ngốc này! Đệ nói muốn nghiêm khắc rèn luyện nhân cách, còn nói muốn xin vào Sang Tiêu Phủ làm nô gia, đúng là lừa người!! Sang Phiện lão gia trước giờ là người hiền lương tốt bụng chuyên làm việc thiện giúp bá tánh, rốt cuộc vì lý do gì mà quậy banh cả Phủ người ta lên!?”
Thường thì mỗi tháng Sang Tiêu Phủ sẽ phát gạo từ thiện một lần, người nghèo thiếu củi lửa không thể sưởi ấm sẽ được tặng vải để may, nếu bị bệnh sẽ được họ miễn phí cho thang thuốc, Kim Hồ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu lý do.
“Hiền lương? Giúp đỡ bá tánh? Ừ nhỉ, có lẽ là đệ đã sai.” Tử Luân đồng tình nói theo, vẻ mặt vẫn thản nhiên càng thêm gợi đòn, nếu biết Sang Phiện lão gia là người tốt, vậy tại sao lại hại người ta nhà tan cửa nát, gia chủ bị tống vào ngục giam?
“Biết sai thì mau đi minh oan cho lão gia đi, chuyện đệ gây ra lần này không thể dung thứ được, người tốt như vậy…”
Kim Hồ vẫn chưa nói hết, bỗng phía sau lưng xuất hiện năm sáu người đi đến gần cả hai, nàng nhận ra họ là nô gia trong phủ của Sang Phiện, nàng biết rõ bọn họ định đến tìm Tử Luân tính sổ nên lo sợ lùi lại, Kim Hồ mạnh tay nhấn đầu Tử Luân cúi thấp xuống, cao giọng nhận lỗi: “X-Xin thứ lỗi cho tiểu đệ ngu ngốc của tiểu nữ, tên ngốc này thật sự biết sai rồi, xin chư vị…”
“Xoạt”
Kim Hồ còn chưa nói hết, nàng ngơ ngác nhìn những người vốn bằng tuổi thân phụ mẫu của mình bỗng dưng đồng loạt quỳ rạp dưới chân, không, nói đúng hơn là đang quỳ trước… Chiêu Tử Luân!
Giọng nói họ thổn thức: “Đa tạ…Đa tạ.” Tất cả bọn họ xúc động rơm rớm nước mắt, họ thật sự không thể tin cuối cùng đã được cứu, được cứu bởi một nam tử chỉ mới lên mười.
Đúng thật là những chuyện Sang Phiện làm đều tốt, nhưng thật sự là tốt hay không thì chỉ có nô gia trong phủ biết rõ nhất, gạo đem từ thiện là gạo cũ chưa ăn hết đã lên mốc trộn với một ít gạo sạch để qua mắt, vải tặng đều là vải lau chùi chất thải được giặt sạch rồi đưa, người có bệnh đến xin vài đồng mua thuốc thì không cho rồi tự tiện đưa thuốc đã quá hạn cho người đó, dẫn đến bệnh không khỏi mà còn nặng hơn xong qua đời.
Không biết có phải do quả báo hay không mà tất cả thê thiếp của Sang Phiện đều không thể mang thai, lão đã qua ngũ tuần vẫn chưa có được kẻ nối dõi tông đường, dần đà tâm tính sinh ra dục vọng háo sắc, tất cả nữ nhân được lão mua về ngoài mặt hầu hạ phu nhân, nhưng đằng sau lại là tội lỗi trời đất không dung.
Chiêu Tử Luân không phải tình cờ biết được chuyện xấu của họ, mà là tiểu tử này thông minh đến mức có thể biết rõ chuyện của một người thông qua cử chỉ và lời nói của họ, cậu lúc nào cũng vờ như không quan tâm lời người khác nói nhưng thực chất đều suy xét kỹ càng, rõ là được hầu hạ một người nhân đức như vậy nô gia của Sang Phiện phải luôn vui vẻ tự hào, nhưng hầu như khi nghe người khác nói tốt về lão gia của họ, họ đều chỉ trưng một nụ cười, cùng ánh mắt chứa nỗi buồn không thể che giấu.
Thứ hai, việc phát gạo của họ cũng không định kỳ, giống như chỉ khi cảm thấy nên làm thì mới làm và hầu như những người ăn xong gạo Sang Phiện phát, người mạnh dạ thì không sao nhưng yếu dạ thì ra ngoài bụi cây ngắm trời trăng, thậm chí còn bị nặng hơn, Tử Luân vì vậy cũng thấy tò mò về thuốc, nên có lén nhờ người giả bệnh đi xin thuốc, sau đó đưa cho lang y xem và biết được Sang Phiện là nguỵ quân tử thế nào.
Cậu không màng bản thân có thể gặp nguy hiểm, từng chút một tiếp cận với tội lỗi Sang Phiện đã gây ra và tìm cách khiến lão sợ hãi tột độ phải đi tự thú, giải thoát cho những người đã bị kẻ vô nhân tính như lão hành hạ.
Một Chiêu Tử Luân ngu ngốc luôn bị người khác coi thường đó, hoá ra chỉ là hắn giả vờ thôi.
Bởi vì không lâu sau đó chính sự thông minh của hắn đã suýt hại chết hắn, những kẻ mang tội ác có tật giật mình đã cố tìm cách hãm hại cậu.
Việc Chiêu Tử Luân suýt chết đuối ở sông Lưu Giang không phải tai nạn tình cờ, trước khi bị ném xuống sông cậu đã ám ảnh lời kẻ kia nói, suốt đời không thể quên.
“Càng thông minh tài giỏi, càng khiến người khác đố kị và thấy bị đe doạ, đến cuối cùng chính là tự ngươi hại chính mình.”
Chiêu Tử Luân năm đó chỉ mới mười tuổi, hắn không muốn chết, tiểu tử đó vẫn còn nguyện vọng chưa thể thực hiện, nếu như để mọi thứ kết thúc như vậy thật không cam tâm, hắn phải sống để thực hiện nó, dù rằng phải sống một cuộc đời hèn hạ luôn bị coi thường cũng phải giả vờ để được sống bình an.
Cậu nhất định phải tìm thấy người đó, người hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng của mình.
____
“Phụt.” Chiêu Tử Luân phun ngụm máu trong miệng xuống đất, dùng tay lau ngang vết bẩn trên gò má, bộ dáng ngạo nghễ cùng thần sắc bình thản khác biệt hoàn toàn so với vẻ sợ sệt khi nãy, cứ như thể trước mặt xà tinh hiện giờ là một con người khác.
“Hoá ra làm nhiều chuyện như vậy… Là vì thứ này sao?” Chiêu Tử Luân chậm rãi đứng dậy, càng lúc càng khiến Xà tinh kinh ngạc bởi cậu không hề có biểu hiện gì giống với bình thường, ánh mắt Tử Luân đột ngột thay đổi, tầm mắt trừng thẳng xoáy sâu vào đồng tử của Xà Tinh, chỉ một cái nhìn cũng mang uy thế đàn áp, bây giờ Tử Luân đơn giản xem nó là một sinh vật hèn kém, hoàn toàn không đáng để sợ, lạnh lùng và sắc sảo đến độ khiến nó vô thức rùng mình.
“Ngươi…? DÁM NHÌN TA VỚI ÁNH MẮT ĐÓ!!?” Xà Tinh gào lên nổi cơn xung thiên vì bị coi thường, nó lao thẳng tới há to miệng định nuốt chửng Tử Luân, ngay khi răng nanh vừa chỉ cách khuôn mặt cậu một khoảng cực kì nhỏ thì nó đột ngột dừng lại, nó ngàn vạn lần không hiểu lẽ ra với tình huống vừa rồi Chiêu Tử Luân phải chết điếng ngã xuống rồi chứ, đằng này không hề di chuyển dù chỉ là một bước chân, chẳng lẽ xà yêu tu luyện ngàn năm thành tinh như nó bây giờ lại bị áp chế bởi phàm nhân sao?
“Sao vậy?” Chiêu Tử Luân lạnh nhạt chất vấn, thấp giọng từ tốn nhưng mang ý khiêu khích: “Sao không nuốt chửng ta như ngươi vẫn thường hay nói đi?”
“…”
“Không làm được đúng không?… Tam Hoàng của Phác Gia.”
“???!!!”
“Nhìn ngươi ngạc nhiên như vậy, có vẻ là ta đúng rồi nhỉ?” Chiêu Tử Luân nhếch môi cười khẩy, ngẩng đầu nhìn lên không gian u tối trống trải, lớn tiếng nói: “Còn không mau ra mặt đi?! Dùng ảo cảnh để làm trò đủ rồi đấy — Phu Nhân à, nếu không ra ta sẽ nhét vòng ngọc vào miệng Tam Hoàng của người đấy.”
“Ngươi… Gọi ta là Tam Hoàng, krrr ngươi…”
“Còn định chối? Ngươi nghĩ cả ngày bị kẹt ở Phác Gia ta chỉ đi dạo hái hoa bắt bướm thôi sao?”
Chiêu Tử Luân nói cặn kẽ lý do mình phát hiện Xà Tinh mang oán hận với Phác Gia trước mặt thực chất chỉ là diễn kịch để lừa cậu vào tròng.
Được biết Tứ Hoàng tạm quản Đông – Tây – Nam – Bắc, mỗi một phương sẽ do một Hoàng cai quản, Tử Luân đã gặp qua ba trong bốn Tứ Hoàng nhưng vẫn chưa biết gì về người cuối cùng, trước khi nghe kể nơi này được chia làm bốn phương, Chiêu Tử Luân đã từng nhanh trí tìm cách xác định Đông Tây Nam Bắc của gia phủ rộng lớn này, cậu dựa vào hướng mặt trời lặn và mọc, mặt trời luôn di chuyển từ Đông sang Tây nên Tử Luân đã sử dụng mặt trời để xác định hướng Đông – Tây trước rồi suy ra hướng Bắc Nam sau.
Buổi sáng hắn chỉ tay phải về phía mặt trời mọc, ngược lại, buổi chiều hắn lại chỉ tay trái về phía mặt trời lặn.
Tay phải chỉ về phía mặt trời mọc ta có.
Tay trái chỉ hướng Tây
Tay phải chỉ hướng Đông
Sau lưng là hướng Nam
Trước mặt là hướng Bắc
Chiêu Tử Luân phát hiện Đài Vân Cát do Hồ Điệp dẫn đường, lần đầu đặt chân đến là phía Nam của Phác Gia.
Tiếp đến là ngôi miếu nhỏ do Tiểu Đán cư ngụ nằm ở Phía Tây gia phủ.
Tư Phòng Chiêu Tử Luân được đưa đến tắm rửa và lần đầu gặp Kiến Ninh là ở phía Đông.
Và hướng Bắc cuối cùng…
Chẳng ngờ lại dẫn đến Ngự Hoàng Viên.
Chiêu Tử Luân vốn đã không mảy may nghi ngờ gì nhưng…
“Đồng vàng ngươi đưa ta là đồng vàng giả, lẽ ra ngươi đã có thể lừa được ta nếu đưa đồng vàng thật, còn nhớ lúc ta vừa ra khỏi đây đã bị bắt đi không? Khi ta kéo tên tiểu yêu đó đến gần hình nhân giấy giữ đồng vàng hắn đã rất hoảng sợ, vậy tại sao hắn không sợ ta? Người cũng đang giữ một đồng vàng trong tay áo.”
“…”
“Điều đó chỉ có thể suy ra, ngươi cố ý lừa ta để ta nghĩ rằng Hang Động này nằm ở phía Nam, vì phía Nam là nơi ta làm rơi đồng vàng xuống đất, ngươi cố ý như vậy chỉ để ta không thể xác định được Đông Tây Nam Bắc, tìm ra thân phận thật của ngươi.”
“…”
“Ngươi dùng độc bẫy ta vì để chắc chắn ta sẽ không trốn khỏi đây, nhưng độc của ngươi không có tác dụng với ta bởi Tứ Hoàng không thể và không dám làm hại tới ta.” Chiêu Tử Luân lấy trong vách y phục ra một cây kim châm, không do dự trực tiếp đâm vào tay được cho là nhiễm độc của Xà Tinh, tuyệt nhiên đầu kim châm kia không chuyển màu.
Lập tức quang cảnh xung quanh có biến động lớn, mặt đất rung chuyển dữ dội hệt động đất, vách đất tứ phương tan chảy đổ xuống thành dung nham, nhưng khi vừa chảy đến chỗ Chiêu Tử Luân thì liền biến mất, một lát sau hang động đất đá với đầy rẫy hài cốt kia lại chuyển thành một không gian rộng lớn, phía trước mặt xuất hiện những bậc thang cao dẫn đến ghế ngọc khắc hình rồng, xung quanh tả hữu là hàng trăm hình nhân giấy đứng yên đợi lệnh, Quán Lệ Mễ Ngân mang phong thái uy nghi chẳng khác bậc Mẫu Nghi Thiên Hạ liếc mắt nhìn xuống Chiêu Tử Luân, bên cạnh hai bên là Tứ Hoàng hậu thuẫn, đúng như cậu nghĩ Hắc Xà kia thật sự cũng đứng ở đó, cậu quả là tiên liệu như thần.
“Ngươi thật sự làm bổn phu nhân kinh ngạc, ngươi còn biết được những gì?”
Chiêu Tử Luân không những không bị thần uy áp chế, hắn còn ngang nhiên cao giọng khiêu khích, bất khuất ngẩng đầu lên: “Màn kịch mà phu nhân tạo ra có quá nhiều lỗ hổng, kể từ lúc ta đem được lồng đèn trắng về Đông Môn Trấn đã là quá bất thường.”
“Bất thường?”
“Đúng, không lý nào tất cả mọi vật ta mang theo trở về đều không được phép, riêng lồng đèn trắng thì được, rõ ràng là phu nhân muốn để ta tự tìm đường quay trở lại.”
“…”
“Tứ Hoàng hành động tự tung tự tác giúp đỡ ta, thân là người cai quản cõi U Linh, phu nhân chắc chắn phải biết được chuyện đó, chẳng qua là cố tình nhắm mắt làm ngơ.”
“…”
“Suy ra, rõ ràng ngay từ đầu mọi chuyện đều đã được sắp xếp, từ chuyện Phổ Thất đến Đông Môn Trấn đưa vòng ngọc cho ta, đến chuyện thay tân nương tới đây bái đường và cả thời hạn phải trả lại ba đồng vàng cho Phác Gia, các người đều đã vẽ ra sẵn chỉ còn đợi ta ngu ngốc đâm đầu vào thôi, đúng không?”
“…”
“Còn không đúng sao? Tiểu Đán không thể tự ý rời khỏi U Linh mà không được cho phép, vậy làm sao tiểu tang thi đó có thể kết thân và tường thuật mọi chuyện về Phác Gia cho lão đạo sĩ đáng ghét kia biết được? Chuyện tân nương bái đường cũng buồn cười, người còn sống thì các người đến rước hồn của ai để minh hôn chứ?”
Chiêu Tử Luân thần thái ngạo nghễ, giọng nói kích động nói năng thật có khí phách.
“Còn thời hạn tìm ba đồng vàng, rõ ràng là gài bẫy để ta tuyệt vọng trăm đường đến tìm Tam Hoàng của các người xin cứu giúp, từ đó hắn sẽ thuận lợi lấy được thứ mà các ngươi cần ở ta, và dù ta có lấy đủ ba đồng vàng thì đồng vàng hắn đưa cho ta là giả, ta mãi mãi không thể có đủ ba đồng vàng để thương lượng với các ngươi.”
“…”
“Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, làm nhiều chuyện như vậy vì điều gì? Hoá ra là để ta cam tâm tình nguyện tự giao ra vòng ngọc, ta nghe Bảo Ngọc Nguyệt Quang có linh tính, nếu các người cưỡng ép giết ta lấy nó, nó chắc chắn sẽ bảo vệ ta, chỉ khi ta chấp nhận tự nguyện đưa nó đi thì mới được đúng không?”
“…” Mễ Ngân thật sự không ngờ, kẻ mà bà coi thường kể từ khi hắn đặt chân đến đây, rất có bản lĩnh… khiến bà không thể thốt ra được lời nào để phản bác vì hắn nói không sai dù chỉ một việc.
Chiêu Tử Luân liều lĩnh dám cùng người quyền lực nhất cõi U Linh tranh luận, dù mạo hiểm hơn nữa cũng không hối hận, để bảo vệ mạng mình trước khi gặp được “người đó” thì chuyện ngông cuồng thế nào cậu cũng dám làm.
“Ta cuối cùng đã hiểu rồi, tất cả các người không dám động đến ta vì ta là chủ nhân của Bảo Ngọc Nguyệt Quang, nhưng thứ này là Minh Vật rất quan trọng của Phác Gia, với điệu bộ và những trò mà Phu Nhân đã làm thì chắc chắn không phải là bà đưa thứ này cho ta — Mà chính là Đại Nhân của các người.”
Chiêu Tử Luân quay đầu về hướng bên phải, dời tầm mắt chăm chăm nhìn tấm bình phong xuất hiện ngay từ lúc cảnh quan thay đổi, cậu biết rõ có người đang đứng phía sau đó.
“Còn không chịu ra mặt sao?”
Chiêu Tử Luân bây giờ đang rất tức giận, nếu như cậu thật sự từng day dưa với đại nhân của Phác Gia, hẳn kiếp trước người đó chính là kẻ đã đưa cho cậu Bảo Ngọc Nguyệt Quang, vậy mà kiếp này tráo trở bày cách hại cậu để đòi lại, nghe có tức không?!
“Không tệ.”
Chỉ hai từ phát ra sau tấm bình phong lại khiến Chiêu Tử Luân trong lòng chấn động, âm giọng người đó trầm thấp từ tốn thể hiện được uy vị, dù trang nghiêm nhưng vẫn nhẹ nhàng dễ nghe trùng khớp với thanh giọng của người cậu thường hay mơ thấy, ngoài phu nhân ra thì tất cả những kẻ đang có mặt ở đó đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ, thể hiện tôn kính như đang diện kiến Hoàng Đế.
Giây tiếp theo, thân hình nam nhân mặc trường bào màu đen chậm rãi bước ra, huyền phát buông thả dài đến lưng hông thanh tao nho nhã, môi mỏng thanh lãnh hơi gợi lên hiện ra vài phần tà ý, ngũ quan tinh xảo hài hoà, nổi bật nhất chính là đôi mắt giống như ánh lửa trong ngọn đèn dầu, đồng tử bên trái mang màu hổ phách tuyệt sắc nhưng bên phải lại mang sắc huyết rực rỡ, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ uy nghiêm cường thế, sắc bén quá mức làm người khác nhịn không được vô thức run lên.
Nói không ngoa nếu gương mặt đó là tuyệt tác hoàn mỹ nhất, hắn thật sự rất đẹp — đẹp đến điêu đứng nhân tâm.
Chiêu Tử Luân khi nãy cao cao tại thượng vênh váo bao nhiêu, bây giờ lại giống như mèo nhỏ bị lạc giữa trời mây, tâm trí mơ hồ ngẩn ngơ hệt người bị câu mất hồn phách, hai chân vô lực không tự chủ ngã khuỵ xuống.
Trong một khoảnh khắc Chiêu Tử Luân đã nhìn thấy viễn cảnh bản thân cùng nam nhân lần đầu gặp mặt kia, cùng nhau ân ân ái ái giao bái phu thê.
“TA THUẬN Ý!!” Chiêu Tử Luân bất chợt kêu lên khiến ai nấy đều giật nảy kinh ngạc.
Hắn giống như bị vong nhập, nhanh chóng đứng dậy chạy đến gần nam nhân kia, vừa đi vừa nói, đáy mắt long lanh ánh lên ý tình, mất kiểm soát thao thao bất tuyệt: “Ta thuận ý! Muốn vòng muốn mạng muốn người muốn sống muốn chết gì cũng được, ta thuận ý bái đường! Không cần sính lễ, quăng đại cho ta một con trâu ngựa bò gà gì cũng chẳng sao, không cần kiệu hoa đưa đón, không cần giao bái thiên địa mất thời gian, chúng ta trực tiếp động phòng đi! Ta không thể giúp huynh sinh ra hậu thế nhưng ta có thể đời đời kiếp kiếp ở bên huynh, nên mau đi động phòng thôi!!”
“…”
Chiêu Tử Luân nói liên tục không ngừng nghỉ nhưng chẳng ai hiểu hắn đang nói gì, cuối cùng trong đầu kẻ kia chỉ tóm gọn được mấy chữ tàn khốc: Ta – Huynh – Cùng – Nhau – Động – Phòng!!
Không gian xung quanh bỗng dưng yên ắng đến lạ, nam nhân kia cạn lời nhìn hắn, sau đó đánh mắt sang Mễ Ngân phu nhân đang hoá đá bất động, trên mặt hắn hiện rõ hàm ý: “Xem chuyện tốt mà mẫu thân vừa gây ra kìa?”
Khoé môi Mễ Ngân giật giật, gương mặt méo mó khó coi: “Tôn Quân, nghe… Nghe mẫu thân giải thích, tên điên này có vẻ là mất trí rồi… Hắn…”
Tử Luân hào hứng chớp chớp mắt, hí hửng nói: “Vậy ra huynh gọi là Tôn Quân sao?”
Sắc mặt Tôn Quân càng thêm âm trầm, lại sinh thêm một lý do để trách Mễ Ngân, rõ là y không định và không có ý muốn nói tên mình cho Tử Luân biết, vốn lúc đầu y có hứng thú với sự thông minh nhạy bén của hắn, nhưng sau khi nghe một tràng tâm tình của Chiêu Tử Luân thì Tôn Quân lại muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt.
Nhưng dù cho Chiêu Tử Luân có nói gì Tôn Quân vẫn không đáp dù chỉ một từ, y cứ thế quay người rời khỏi đó, trước khi đi còn không quên ném ánh nhìn ghét bỏ về phía Tứ Hoàng tựa ý ra lệnh cho họ lo liệu giải quyết, có vẻ là đã chọc ngài ấy nổi giận thật rồi.
“Ơ! Huynh muốn đi đâu?! Chúng ta còn chưa nói xong chuyện động phòng mà? Ta…”
“Rầm”
Tiêu cự trong mắt Chiêu Tử Luân mờ dần, cảnh vật phía trước huyền ảo giây lát rồi tối đen, cậu đột nhiên ngã xuống bất tỉnh nhân sự dù chẳng bị ai tác động, nghĩ lại thì chuyện cậu tự dưng lăn đùng ra ngất không chỉ xảy ra một lần, rõ là lúc ở Biệt Lôi Cát cũng từng bị như vậy, rốt cuộc là vì nguyên do gì chứ?
“… Có thể nào đem hắn đi chôn luôn không?” Mễ Ngân bất lực nói với Kiến Ninh.
“Với tính cách đó của hắn, phu nhân nghĩ hắn có chịu đi đầu thai không? Giết hắn cũng chỉ tạo cơ hội cho hắn lưu hồn ở lại cõi U Linh thôi thưa phu nhân.”
“… Vậy tống giam ở một nơi vĩnh viễn ta không gặp lại hắn?”
“Với tính cách đó của hắn, dù có bị áp giải xuống Minh Phủ hắn cũng tìm cách trốn được mà quay lại đây.”
“… Vậy uy hiếp hắn? Đe doạ hắn phải rời khỏi đây không quay lại?”
Kiến Ninh thở dài: “Với tính cách đó của hắn, e rằng người bị uy hiếp và đe doạ sẽ là chúng ta thưa phu nhân.”
“…”
Phác Gia thật sự đã gặp “hoạ lớn” rồi.