Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ

Chương 17: Phát Hiện



“Hah. . . Cuối cùng cũng được yên ổn.” Chiêu Tử Luân thở phào nhẹ nhõm, an nhàn tự tại gác chân lên bàn, cậu khó khăn lắm mới trốn ra khỏi Hoa Xuân Lầu, à không, bây giờ phải gọi là tửu điếm Tề Hoa Quán mới đúng, những người kia suốt ngày nhốn nháo như ong vo ve bên tai, thao thao hỏi rằng ý trung nhân của cậu dung mạo thế nào, gia cảnh ra sao, tò mò về tính cách và nơi họ gặp nhau, khiến cậu chịu không được bất đắc dĩ phải trốn đi.

“Có định đánh tiếp không? Thúc ngâm rượu cờ hơi bị lâu rồi đấy.” Tử Luân tặc lưỡi hối thúc.

Phía đối diện hắn là nam nhân trạc trung tuổi tên gọi Phù Tam, y đăm chiêu vò đầu bứt tóc xem xét nước cờ đang đi trên bàn, Chiêu Tử Luân từ nhỏ đã rất thích chơi cờ, nhất là những khi cảm thấy bế tắc lại càng có nhã hứng hơn, Phù Tam biết cậu có tâm sự bực dọc trong lòng nên có thành ý rủ cậu về nhà giúp cậu giải khuây, nhưng giải khuây thế nào mà giờ lại chuyển sang Phù Tam thấy bực bội.

“Từ từ, từ từ đã, tiểu tử ngươi đánh cờ chứ không phải đánh giặc, gấp rút quá sẽ chẳng còn thấy cái thú của nó nữa.”

Chiêu Tử Luân chờ đợi đến chán nên lơ đễnh đưa mắt nhìn vào trong nhà, bắt gặp nương tử của Phù Tam đang bận rộn dọn dẹp, gia thế của thúc ấy không mấy khá giả nhưng đổi lại rất yên ấm hạnh phúc, chưa từng có cự cãi, cậu chợt nhớ ra điều gì đó liền thu chân lại ngồi ngay ngắn, bày bộ dáng ngoan ngoãn hỏi han: “Tam thúc này, nhớ không lầm thúc với Liên thẩm đã chung sống gần hai mươi năm rồi đúng không?”

Phù Tam nhướng mày ra vẻ lắng nghe, nhưng đôi mắt vẫn tập trung nhìn vào quân cờ chứ không nhìn cậu, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Làm sao để hai người có thể ở với nhau mà không tránh mặt nhau được vậy? Ý là Liên thẩm có lúc nào ghét thúc đến mức không muốn nhìn mặt thúc không?”

“Tên tiểu tử ngốc này hỏi gì mà tầm phào vậy? Nếu ghét thì làm sao thuận ý gả cho ta? Tránh mặt? Ta không có làm gì sai với nàng ấy thì sao phải tránh mặt?”

Chiêu Tử Luân đập mạnh tay lên bàn làm Phù Tam giật thót, đồng tình nói lớn: “Đúng! Ta cũng đâu có làm gì sai sao phải tránh ta? Hôn sự đó chắc chắn là duyên tiền định và ta là thuận ý bái đường mà?!”

Phù Tam sững sờ nhìn Tử Luân kích động một tràng, nghe nửa chữ hiểu nửa chữ, hoang mang cực độ: “Tiểu tử ngươi. . . biết yêu đương rồi sao?”

Tử Luân xoa xoa chóp mũi ngại ngùng gật đầu, đúng thật là đã biết yêu rồi, mà còn là nhất kiến chung tình nữa chứ.

Phù Tam phì cười, nhất thời không tin được lời vừa nghe vừa thấy: “Còn nghĩ với tính khí của ngươi cả đời sẽ không rơi vào ái tình chứ, ngươi đã thử trò chuyện với vị cô nương đó chưa?”

“Cô Nương?” Nét mặt Chiêu Tử Luân tự nhiên nhăn nhó khó coi, ngờ ngạc hỏi lại lão đang nhắc đến cô nương nào? Nhưng mà kệ đi, chuyện quan trọng nhất vẫn là vấn đề đang đặt nặng trong lòng kia: “Nói chung là có chút bất hoà. . . Người đó luôn cố tránh mặt ta.”

Phù Tam xoa cằm, vẻ mặt từng trải tìm hiểu sự tình: “Ngươi làm gì sai sao?”

“Sai? Làm gì có?” Đúng vậy, Chiêu Tử Luân ngoại trừ gây hoạ, chọc mẫu thân của ý lang quân tức đến hộc máu, đánh đập gia nô trong nhà lang quân, trộm bảo vật nhà họ, còn có ý định cưỡng ép lang quân động phòng với mình thì hắn không làm gì sai cả.

“Vậy. . . Ngươi có nghĩ là cô nương ấy thích ngươi không?”

“Có! Rất thích ta!”

“Vậy thì ta nghĩ là cô nương ấy muốn chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với ngươi.”

“Lạt mềm. . . Thịt heo luộc? Hả?”

“. . .” Phù Tam quăng quân cờ đang cầm vào đầu Tử Luân, cũng may là cậu phản ứng nhanh nên né kịp, Phù Tam vuốt mặt lấy lại bình tĩnh: “Nữ nhân thường rất ngại ngùng nên thường không muốn chủ động trước, có lẽ là đang giả vờ đối xử lạnh nhạt đợi khi ngươi không nhịn được chủ động thổ lộ tâm tình, lúc đó sẽ quay sang chấp nhận.”

“Ah. . .” Khoé miệng Tử Luân cong lên tươi cười, phấn khích nói: “Vậy ta cần phải làm sao để y hiểu tâm tư ta? Bây giờ rất khó tiếp cận do có nhiều kẻ cản đường lắm.”

Phù Tam đinh ninh “nhiều kẻ” mà Tử Luân nói đến là tình địch cũng thích vị “cô nương” đó, nên mới tiếp tục khuyên, chứ biết những kẻ đó là tư gia hai bên thì đã bảo cậu từ bỏ rồi: “Chân thành, ngươi phải để nàng ta thấy được tấm chân tình của ngươi, giống như khi ta theo đuổi Lục Liên, ngày nào ta cũng nói với nàng ấy là “ta thích nàng” Nói hơn mấy năm cũng chịu gả cho ta.”

Chiêu Tử Luân giống như vừa được khai sáng, cậu đứng bật dậy lập tức cúi chào Phù Tam rồi chạy biến đi mất, mặc cho thúc ấy níu giữ chân cậu đánh nốt ván cờ nhưng cậu vẫn một mực bỏ đi, đúng là loại người vừa đạt được mục đích liền trở mặt vô tình, hừm.

“Lão đạo sĩ kia! Lão đâu rồi!” Chiêu Tử Luân một cước đá tung cửa tư phòng của Phổ Thất, có việc khẩn định tìm lão thương lượng thì bắt gặp Hoa Cô Cô cùng mọi người cũng đang ở bên trong, cậu hiếu kỳ muốn hỏi tại sao lại tập hợp đầy đủ thì nhìn thấy Phương Dung đang yếu ớt ngồi dậy.

“Phương Dung tỷ!? Tỷ tỉnh dậy rồi sao?”

Hải Vân đứng cạnh thấp giọng nói nhỏ với Tử Luân: “Tỷ ấy tỉnh dậy khi nãy, nhưng thần sắc nhợt nhạt vô hồn nên ta có nhờ Phổ Thất sư phụ xem giúp. . .”

“Sư phụ? Ngươi định theo lão học đạo pháp sao?” Tử Luân tiếp lời: “Thêm nữa nhắc mới nhớ cái tên Ngô Chi Lệ đâu rồi? Ngỡ là hắn vẫn chưa tỉnh chứ.”

“Hừ, đợi ngươi nhớ đến hắn chắc hắn chết mất xác mấy kiếp rồi, hắn tỉnh dậy liền chạy như tránh tà ra khỏi đây, sau đó lại tiếp tục đi trộm bánh cho nương tử của hắn, bọn ta hết cách nên mỗi ngày chỉ đến thăm một lần thôi chứ không bắt về được nữa.”

“Ah. . A. . . Lu. . ân. .” Phương Dung vừa nhìn thấy Tử Luân nước mắt nức nở tuôn rơi, cơ thể đã lâu chưa cử động khó khăn không thể di chuyển, toàn thân đau nhức vẫn cố chồm người về phía Tử Luân.

“Tỷ bình tĩnh lại đã, nghỉ ngơi trước rồi đợi khi ổn hơn chúng ta nói tiếp, được không?” Thu Nghiên nói lời trấn an đồng thời đỡ vai Phương Dung để nàng có điểm tựa.

“Đệ ở đây, đệ ở đây.” Tử Luân thấy Phương Dung kích động nên vội đến gần giường, Phương Dung dùng sức lực của người vừa tỉnh dậy sau cơn mê dài níu giữ lấy tay cậu, khẩn thiết trong nước mắt: “X-Xin. . . Xin đệ. . Cứu. . . Xin đệ cứu. . . Tỷ cầu xin đệ, làm ơn. . .”

Lời cuối cùng trước khi đổ gục xuống, Phương Dung cắn môi run rẩy: “Xin hãy cứu. . . Mỹ  n, cứu. . . muội muội của tỷ. .”

“?!”

亗 Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ—Hồi I 亗

— Thi Thể Trong Rừng Hoang Sơn.

Phương Dung và Mỹ Ân thực ra là tỷ muội, bởi gia cảnh khó khăn nên ngay từ lúc nhỏ thân phụ mẫu đã bán một giữ một, Mỹ Ân may mắn được bán cho người tốt nuôi dưỡng nàng yêu kiều dịu dàng, Phương Dung lại không may mắn như vậy, khi nàng vừa đến thập ngũ phụ thân lâm bệnh nặng, mọi chuyện trong nhà đều do nàng và mẫu thân gánh vác, không lâu sau phụ thân không chống chọi được căn bệnh rồi qua đời, mẫu thân vì đau buồn mà thể trạng ngày càng suy yếu rồi mất không lâu sau đó.

Phương Dung diện mạo xinh đẹp khiến kẻ xấu mang tà ý chiếm đoạt, nàng không còn lựa chọn nào khác đành phải bỏ trốn khỏi đó, lưu lạc khắp nơi sống vô cùng khổ cực, nàng chỉ có một ước nguyện duy nhất là tìm lại được muội muội của mình, nữ nhân thân cô thế cô không thể không gặp nguy hiểm, nàng trải qua biết bao nhục nhã và đau đớn trước khi được Hoa Cô Cô chuộc về, Cô Cô thương tình không để nàng bán thân nhưng thân ở trong kỹ viện cũng không còn khiết nữa.

Phương Dung nhận ra Mỹ Ân khi bản thân đang đứng bên ngoài chiêu khách, nốt ruồi son ở lông mày phải và cằm là thứ Phương Dung mãi mãi không quên, nàng muốn bước đến nhận thân nhưng biết được Mỹ Ân đã thành thân, nàng hiện tại sống rất vui vẻ hạnh phúc khiến Phương Dung không muốn xen ngang, nhận thân rồi thì được gì? Phương Dung là kỹ nữ, bản thân khó có thể được nam nhân để ý cầu thân, chẳng lẽ để họ nửa đời còn lại lo cho nàng hay sao? Thêm nữa nghe nói Mỹ Ân từng gặp nạn, suýt nữa đã chết nhưng may thay chỉ bị mất một phần ký ức chứ không có gì hệ trọng, Phương Dung cứ nghĩ vậy là tốt nhất nên chọn cách giữ im lặng, hằng ngày chỉ ngắm nhìn từ xa.

Ngày Mỹ Ân mất tích Phương Dung sống dở chết dở, hệt một con rối chỉ mang ý niệm tìm kiếm Mỹ Ân, thậm chí còn nghĩ quẩn khi nghe nói xác trong rừng Hoang Sơn được phát hiện là của Mỹ Ân, nếu không nhờ những người trong Hoa Xuân Lầu luôn bên cạnh quan tâm chăm sóc thì hẳn Phương Dung đã không thiết sống nữa.

Ngô Chi Lệ chẳng lâu sau đó đột nhiên hóa điên, Phương Dung càng có lý do phải tiếp tục sống, nàng biết Chi Lệ đối xử rất tốt với Mỹ Ân nên không nỡ nhìn hắn như vậy, dù bị người khác hiểu lầm nàng cũng mặc kệ, cho đến khi nàng tình cờ tìm thấy nửa vòng ngọc nằm ở Táng Cổ Thụ cạnh hồ thu, Phương Dung phát hiện vòng ngọc đó có thể giúp nàng tìm vật bị mất, nhưng chỉ thuộc về người đã chết, nàng cố gắng tìm kiếm đồ của Mỹ Ân hoặc chí ích là manh mối về cái chết uẩn khúc của nàng nhưng đều vô vọng.

Phương Dung suy nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao có thể tìm thấy mọi thứ nhưng chẳng thể tìm được đồ của Mỹ Ân? Cuối cùng trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, Phương Dung không nói với vòng ngọc mình muốn tìm đồ của Chu Mỹ Ân nữa mà là. . . Tìm đồ của cái xác không đầu được tìm thấy trong rừng Hoang Sơn kia.

. . .

Chỉ trong giây lát, Phương Dung lập tức được chỉ dẫn đi tìm và thứ nàng tìm được là chiếc hài thêu hoa đơn lẻ, khi Phương Dung đưa nó cho Ngô Chi Lệ xem, hắn đã kích động nhào tới giật lấy chiếc hài đó, điên cuồng giữ chặt trong lòng và sẽ tấn công nếu nàng có ý định lấy lại, ngay lúc đó Phương Dung ngỡ ngàng nhận ra Chu Mỹ Ân . . . Vẫn còn sống!

Vòng ngọc không thể tìm được đồ vì nàng còn sống, y phục cùng đôi hài mà cái xác mặc thật sự là đồ của Mỹ Ân nhưng cái xác đó không phải là nàng, chiếc hài đơn lẻ Phương Dung mang đến mới thuộc về thi thể đó.

“. . .” Chiêu Tử Luân chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ, chậm rãi phân tích trong lúc mọi người còn đang suy tư: “Vậy chắc chắn Ngô Chi Lệ trước khi hóa điên đã phát hiện được điều gì, nên tiềm thức của hắn mới ghi nhớ chiếc hài đó rất quan trọng, vì vậy nên Ngô Chi Lệ mới bị kẻ xấu hạ độc nhằm giết người diệt khẩu?”

“Có lý lắm.” Phổ Thất đồng tình nói, sau đó tiếp lời: “Dù mưu sát không thành nhưng do hắn tự dưng hoá điên không thể giúp quan phủ điều tra thêm án, chắc tránh để bứt dây động rừng nên kẻ đó mới không tiếp tục truy sát.”

“Dù chúng ta biết rõ là thế nhưng nếu nói vậy thi thể kia là của ai? Năm đó ngoài Chu Mỹ Ân ra thì không một ai trong Trấn bị mất tích cả.”

Chiêu Tử Luân đáp: “Không nhất thiết là Đông Môn Trấn, các nơi quanh rừng Hoang Sơn có không?”

Vương Xạ nói thêm: “Cũng không rõ, chuyện đã sáu năm rồi mà khi đó đâu thấy ai đến đây tìm người gì đâu?”

“Chậc, toàn dẫn đến ngỏ cụt, chẳng trách sao đã lâu như vậy vẫn chưa tìm thấy hung thủ.”

Chiêu Tử Luân quay ngoắt sang nhìn Phương Dung, điềm nhiên hỏi: “Tỷ nói tìm thấy nửa vòng ngọc ở táng cổ thụ, dẫn đệ đến đó được không?”

Cậu vừa nói xong đã bị Kim Hồ cốc đầu, nàng mắng: “Phương Dung thể trạng chưa bình phục hẳn, dẫn là dẫn đi đâu chứ?”

Tự Hành chỉ tay qua hai người bên cạnh: “Nếu là táng cổ thụ ở hồ thu thì chắc ta và hai người này biết đấy, đợt đó chúng ta ra ngoài tìm Phương Dung, bị doạ chết khiếp chắc chính là đoạn đường đó.”

“Sao ngươi biết mà không nói sớm?! Báo hại ta bị đánh oan!” Tử Luân uất ức vì bị đánh, liền đổ tội lên đầu Tự Hành.

“Gì chứ?! Đợt đó quay về Hải Vân đã kể rõ còn gì!? Là do ngươi dạo này sa vào ái tình, đầu óc ngu muội không nhớ được thôi!”

Chiêu Tử Luân đang hăng say lớn tiếng đột nhiên ỉu xìu, gò má lẳng lặng ửng đỏ im re không nói gì thêm, Tự Hành tự dưng nói lý quá hắn cãi không được, đúng là từ sau khi gặp Phác Tôn Quân, Tử Luân chẳng để tâm gì khác thật.

Tự Hành rờn rợn nổi da gà: “Ngưng cái vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ đó đi, ghê chết đi được.” Nói dứt lời hắn quay người dẫn đường trước: “Mau đi thôi, kẻo khi trời tối ngươi lại không muốn đi nữa.”

Cả Hải Vân và Vương Xạ cũng muốn đi theo, họ muốn kiểm chứng lại sự đáng sợ của táng cổ thụ, họ nhớ rõ đoạn đường đó hướng nào bởi bản thân đã vì nó mà thất kinh hồn phách, chẳng hiểu sao chuyện kì dị như vậy có thể xảy ra.

“Phía trước đấy, hồ thu cạnh tư trang của Cốc bán thịt, đối diện là nhà của Chư tiều phu, táng cổ thụ ở ngay đ. . .” Khi Tự Hành chỉ tay về nơi mà hắn đã nói là có táng cổ thụ, đột nhiên cả ba kẻ kia giật thót người.

Chiêu Tử Luân ngơ ngác nhìn chỗ đất trống không có gì, hoài nghi nhìn lại bọn họ: “Hả? Có gì ở đó đâu?”

“S-Sao. . . Sao vậy được?! Rõ ràng là nó ở đây cơ mà?”

“Táng. . . Táng cây to như vậy, không thể chỉ mấy ngày mà đốn hạ không để lại vết tích gì được, không thể nào. . .”

Vương Xạ không cam tâm liền đến trước nhà Chư tiều phu gõ cửa, một lát sau có người ra hỏi họ cần gì, Vương Xạ không dài dòng liền chỉ tay ra sau lưng: “Táng cổ thụ ở trước nhà của thúc bị đốn từ bao giờ vậy? Nó hiện đang ở đâu?”

“Cổ thụ? Nói gì vậy? Trước nhà ta chưa bao giờ có cây cổ thụ nào cả, với cả ngươi bị mù à? Đá lót thành đường thế kia thì cây nào đâm rễ xuống được mà mọc ở đây?”

“. . .”

Tự Hành không tin vào mắt mình, nếu chỉ mình hắn thấy thì có thể xem là nhầm lẫn, đằng này cả ba người họ đều nhìn thấy nó, vậy mà giờ nói không có dễ dàng vậy sao?

Phổ Thất từ đằng sau đi đến, không nói không rằng dùng tay bắt ấn niệm vài câu chú, không hiểu bằng cách nào chỉ thấy lão xoay cổ tay một cái liền hiện ra một lá bùa, lá bùa bị gió thổi lung lay hiện tia lửa cháy xém cạnh, nó không phựt lửa như lúc Hải Vân đánh vong hồn ám Ngô Chi Lệ mà chỉ cháy một chút.

“Bọn họ không nói sai táng cổ thụ đó từng ở đây, nếu bần đạo suy đoán không lầm thì nó đã biến mất từ ngày các ngươi nhìn thấy, nhưng sau chừng đó thời gian vẫn còn một chút âm khí tồn đọng, điều này chứng tỏ những vong hồn ám trên đó mang oán niệm rất lớn.”

“Vậy theo lời lão nói, bây giờ chúng ta không chỉ tìm hiểu bí ẩn của Tô Gia, xác định danh tính thi thể không rõ thân phận, tìm kiếm Chu Mỹ Ân đang mất tích mà còn thêm cả tìm hiểu về táng cổ thụ mang oán hồn à?! Sao lắm việc thế?!”

“. . . Ta cũng không ngờ lại có nhiều chuyện như vậy xảy đến cùng lúc, tất cả đều là chuyện hệ trọng, có muốn làm ngơ cũng không được.”

“Nếu muốn tìm táng cổ thụ thì ta có cách khá dễ để tìm nó đấy.”

“Là cách gì?”

“Lão có biết ta đi lại giữ hai cõi Âm Dương nhờ thứ gì không? Là lồng đèn trắng Phác Gia đưa cho ta đấy! Nếu ta có nó và dùng Bảo Ngọc Nguyệt Quang thì chắc có thể dẫn đến chỗ nó đấy.”

Phổ Thất gật gù, vuốt chòm râu bạc hỏi: “Bần đạo biết, nhưng chẳng phải lúc ngươi trở về là bị họ trói chặt tay chân ném trước cửa sao? Cả lồng đèn trắng cũng bị lấy về để phòng trường hợp ngươi muốn quay lại còn gì?”

“. . . Lão có thể đừng nhắc đến đoạn ký ức nhục nhã đó được không?” Tử Luân hất mặt tự đắc, điệu bộ kiêu ngạo như thể thách thức người khác: “Bọn họ nghĩ muốn đá ta đi dễ vậy sao? Ta sớm đã nghĩ ra kế sách phòng trường hợp bị cướp đèn lồng trắng rồi.”

“Nói xem?”

“Lão biết Phác Gia thường chuyển hồn phách của nô gia vào hình nhân giấy để ra lệnh cho họ không? Ta sớm đã nhờ Thu Nghiên tỷ tỷ, người vẽ đẹp nhất mà ta biết hoạ cho ta một hình nhân thế mạng rồi, nó giống hệt ta và có viết sẵn tên cùng bát tự sinh thần, nên lão có thể chuyển hồn ta vào nó không?”

“Không.” Phổ Thất thẳng thừng đáp.

“. . .” Chiêu Tử Luân như bị hòn đá nặng trăm tấn rơi oạch xuống đầu, tâm trí lẫn tâm tình nứt vỡ làm đôi, hắn dày công nghĩ kế chu toàn như vậy hoá ra là công cốc à? Vậy còn việc gặp lại Phác Tôn Quân thì sao. . .

“Haha, coi tiểu tử ngươi kìa, bần đạo còn nghĩ sau khi nói câu đó ngươi sẽ có kế sách khác nữa chứ.” Phổ Thất cười phá lên, cảm thấy rất hài lòng và thán phục đầu óc của Chiêu Tử Luân, nếu hắn không phải quá u mê phàm tục, dở dở ương ương thì lão đã thu nhận hắn làm đệ tử rồi, một kẻ thông minh như vậy mà không theo học đạo thật quá uổng phí: “Đúng thật là bần đạo có thể đưa hồn của ngươi vào hình nhân giấy có tên cùng bát tự sinh thần của ngươi, nhưng ai đã nói ngươi nghe chuyện đó?”

Tử Luân nghe lão bảo được thì tiếp tục vênh váo: “Là ta tự nghĩ ra đấy.” Chiêu Tử Luân trước khi đến Phác Gia ngày đó đã có phòng bị trước chứ không ngu ngốc lao đầu đi, vì lỡ như bản thân không thể quay lại thì sao, nên cậu nằng nặc đòi Thu Nghiên phải hoạ ra hai hình nhân giấy giống cậu y đúc trong lời gian ngắn, báo hại nàng bị áp lực run cả tay nên mới mắng cậu xấu xa, túi vải nâu đó bên trong đựng một hình nhân giấy, cái còn lại cất trong tủ, cậu nói viết di thư và khuyên mọi người đọc nếu cậu không thể trở về.

Thực chất nội dung của bức thư đề cập đến việc nhờ Phổ Thất gọi hồn cậu chuyển vào hình nhân giấy trong tủ nếu cậu không may gặp chuyện bất trắc, thế là Chiêu Tử Luân thuận lợi để một hình nhân ở cõi U Linh và một ở trong tủ tư phòng, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của cậu.

*Chương 14: Quay Lại — Chi tiết chương đó có đề cập đến túi vải nâu Tử Luân mang theo nhưng không hề dùng trong suốt thời gian ở Phác Gia, nhắc để đề phòng nếu ai không nhớ chi tiết đó hoặc không biết lý do mang nó làm gì.

“Nếu thật là vậy thì ngươi quá thông minh rồi.” Phổ Thất cười lớn, vỗ vai Tử Luân cùng cậu đi về Tề Hoa Quán, lão không câu nệ thêm thời gian lập tức nhờ người chuẩn bị những thứ cần thiết cho bàn lễ, lập bàn phép tạm thời tách một hồn trong 3 hồn 7 phách của Tử Luân.

Trước khi Tử Luân ngủ thiếp đi Phổ Thất đã cẩn thận căn dặn: “Ba hồn lần lượt là Sảng Linh, 爽 靈, Thai Quang 胎 光, và U Tinh 幽 精, ba hồn này chính là ba bộ phận tổ hợp thành thần khí của con người, người ta mất đi một hồn hoặc hai hồn thì vẫn còn có thể sống sót, nhưng nếu đã mất đi ba hồn thì sẽ trở thành một cái xác không hồn, nên bần đạo chỉ chuyển Sảng Linh của ngươi đi.”

“. . .”

“Sảng Linh quyết định trí lực, trí tuệ cũng như tinh thần của ngươi nên cần thiết nhất, ngươi phải nhớ nếu để gặp chuyện thì thân xác này của ngươi nửa phần đời còn lại sẽ điên điên khùng khùng mất đi nhận thức, không muốn chuyện đó xảy ra thì phải thật cẩn thận.”

“. . .”

“Thứ nhất, không được chạm mặt Nhất Hoàng bởi hắn quản tất cả hình nhân giấy, hắn sẽ nhận ra ngươi ngay tức khắc, gặp Nhị Hoàng lại càng không, y sẽ lập tức ăn mất hồn của ngươi.”

“. . .”

“Thứ hai, không được quên việc cần làm, chỉ duy nhất lấy lồng đèn trắng rồi chạy trốn lập tức tới Đài Vân Cát, không được la cà lang thang, chỉ làm việc cần thiết.”

“. . .”

“Cuối cùng là không đi tìm Phác Tôn Quân, TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC, nghe rõ chưa? KHÔNG ĐƯỢC TÌM PHÁC TÔN QUÂN.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.