Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ

Chương 21: Ngự Phòng



Tiết khí tháng bảy trời se lạnh, trời không có nắng chỉ có cơn mưa phùn nho nhỏ thoáng qua tạo không gian thêm phần dễ chịu, Kiến Ninh trên tay mang rất nhiều giấy trắng, chậm bước đến Thiên Viên Thư.

“Quái lạ, sao hắn ta lại không có ở đây?” Kiến Ninh ngạc nhiên tự hỏi, là ngọn gió độc nào đã cuốn Chiêu Tử Luân đi, bởi thường thì nếu không có việc gì hắn sẽ cố thủ trước cửa Thiên Viên Thư không rời nửa bước, sao bây giờ dễ dàng buông bỏ vậy chứ?

Kiến Ninh cúi người hành lễ trước khi lên tiếng nói: “Nô tài tuân theo lệnh đã mang giấy đến thưa đại nhân.”

Vừa dứt lời cánh cửa kia như có người đứng đợi đẩy mở ra, Phác Tôn Quân trang nghiêm ngồi ở bên trong, trên bàn chất đống văn tự, giữa hàng mi anh tuấn nhẹ chau lại, âm trầm chăm chú nhìn cuộn văn trên tay.

“Đại nhân, thứ cho nô tài nhiều lời nhưng có chuyện gì khiến ngài bận tâm sao?”

Tôn Quân tạm gác lại suy nghĩ trong đầu, mệt mỏi thở dài: “Có lẽ ngày mai ta phải đi xa, chuyện quản Chiêu Tử Luân không gây rối giao lại cho ngươi.”

Kiến Ninh nhanh như cắt lập tức đáp: “Chuyện liên quan đến tính mạng, xin đại nhân đừng lấy ra đùa.”

“…” Phác Tôn Quân biết Kiến Ninh đã lâu, rõ ràng hơn chính là tính cách không sợ vạn yêu hay vạn âm binh của hắn, vậy mà giờ đây chỉ nghe đến ba chữ “Chiêu Tử Luân” thì liền có thái độ này đây?

Ngài chần chừ hồi lâu rồi nói tiếp: “Không thể?”

“Trọng trách này xin phép giao lại cho Tiểu Đán.”

Bụp —

Bỗng từ đâu xuất hiện một quả cầu nhỏ như sương khói bay lơ lửng giữa không trung, xen ngang cuộc nói chuyện của hai người, nổ phốc một tiếng liền hiện ra hình hài tiểu tang thi quen thuộc, Tiểu Đán giãy nãy lắc đầu nguầy nguậy.

“Không muốn! Không muốn! Tại sao lại là ta chứ!? Không muốn! Uỷ thác cho Tĩnh Thanh đi a!”

Tiểu Đán vừa nói xong thì Hắc Xà — Tam Hoàng của Phác Gia phẫn nộ chộp lấy vai Tiểu Đán lắc lia lịa, hận không thể moi lương tâm của tên chết tiệt này ra mà xem, có còn tí tình nghĩa nào hay không?

“Nói đùa! Là nói đùa đúng không?! Ngươi không thể nào vô tình vô nghĩa đến mức đẩy ta vào đường chết được! Ta với ngươi là tri kỉ đấy!!” Hắc Xà hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ âm điệu nhẹ nhàng nhất có thể nói với Tôn Quân: “Tiểu Điệp khả ái dịu dàng nhất chắc có thể khắc chế hắn, ngoài muội ấy ra thì không ai khác.”

“Đồ tồi! Các người là đồ tồi!” Tiểu Điệp lấy hết can đảm lớn tiếng chất vấn: “Tự hỏi các người còn đáng mặt là Tứ Hoàng không? Đến cả một phàm nhân cũng đối phó không xong, nhắc đến là sợ tái xanh mặt mũi, không biết xấu hổ còn đùn đẩy cho ta.”

Kiến Ninh lạnh giọng ngắt lời: “Nếu muội mạnh miệng như vậy thì giao cho muội.”

“Giao cho muội?!” Tiểu Điệp yếu đuối bị ép vào đường cùng, bất mãn đến mất trí dám chỉ tay về phía Phác Tôn Quân: “Đến cả Đại Nhân còn sợ Chiêu Tử Luân thì huynh nghĩ muội dám nhận uỷ thác này à?!”

Kiến Ninh nghiêm giọng cảnh cáo: “Hỗn láo, muội dám nói đại nhân sợ tên ngốc như hắn? Muội…”

“Sợ.” Một chữ này phát ra từ miệng Phác Tôn Quân khiến toàn thể những người có mặt ở đó bất động hoá tượng đá, kinh ngạc đến ngẩn ngơ nhìn ngài, Tôn Quân lúc này chỉ biết dùng tay xoa xoa ấn đường cố làm dịu tâm trí, muối mặt nói thêm:

“Ta rất sợ.”

“…”

Những người kia không hẹn mà đồng loạt quỳ rạp xuống đất, đồng thanh nhận lệnh: “Chúng nô tài đã hiểu nỗi khổ tâm của ngài, chúng nô tài sẽ cố gắng dùng tính mạng để quản hắn.”

Phác Tôn Quân: “…”

Tiểu Đán lén lút thấp giọng quay sang nói với Tiểu Điệp: “Không phải muội đang ở cùng hắn sao? Tự dưng lại xuất hiện ở đây thế?”

“À Ngự Tiểu Nhân đang canh giữ hắn rồi, kể từ hôm qua đến giờ hắn bận rộn việc gì đó muội chẳng rõ, cùng lúc nghe các huynh đùn đẩy trách nhiệm nên muội chẳng nghĩ nhiều chạy tới đây luôn.”

“Ngự Tiểu Nhân rất tàn nhẫn độc ác, có khi nào Chiêu Tử Luân gặp nguy hiểm không?”

“Chiêu Tử Luân là người tốt, người tốt thì chắc chắn sẽ gặp lành.” Tiểu Điệp tủm tỉm cười gian trá: “Mà lành ở đây là lành ít dữ nhiều.”

Cùng lúc đó ở Ngự Phòng, nơi chuyên nhóm lò nấu thức ăn cho nô gia trong Phủ.

Từ bên ngoài đã thấy cảnh tượng u ám tang thương, bên trong không ngừng phát ra tiếng lạch cạch của dao chặt xuống thớt, trên lò vẫn đang đun một nồi chất lỏng đen xì đặc sánh, từng bọt không khí sôi ùng ục nổi lên trông vô cùng khiếp sợ, cảm tưởng như đây là canh do Mạnh Bà nấu, chỉ cần húp một muỗng là quên luôn 9 kiếp.

Đèn dầu vẫn chưa được thắp nên cảnh quang tối đen như mực, thỉnh thoảng sấm chớp thoáng ngang qua sẽ hiện lên hình ảnh một nam nhân đang hì hục chặt thái gì đó.

Ngự Tiểu Nhân cùng đám tiểu yêu run rẩy ôm nhau trong góc nấc lên từng hồi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Điệp!! Đại nhân, Phu Nhân!! Cứu mạng đi! Cứu mạng đi aaa!!”

Một ngày trước.

“Hm…” Chiêu Tử Luân giơ cao tờ giấy có mộc đỏ được gọi là “ngân thực” kia, trong lòng nhen nhóm tia hy vọng bởi cậu nghĩ do Tôn Quân có quan tâm đến mình, sợ cậu nhịn đói sẽ bệnh nên mới đưa thứ này để cậu được đi ăn no. (Thực chất là vì Tử Luân quá ồn ào phiền phức nên ngài ấy mới muốn dùng thứ này tống khứ cậu đi đâu đó lâu một chút)

“Tôn Quân có quan tâm đến ta a!” Hắn mê mẩn hôn hít ngân thực, tự mình làm mình u mê.

“Chúng ta đến rồi, đây là Ngự Phòng.” Tiểu Điệp vui vẻ hướng quạt về phía trước, mái đình to lớn lập tức thu hút ánh nhìn của cậu, khắp nơi quanh Ngự Phòng trồng đầy hoa nấm, tất cả đều là nguyên liệu có thể ăn được, nô gia làm việc ở đây cũng khác, họ không phải là hình nhân giấy như những tên khác mà là đám tiểu yêu đang trong quá trình tu luyện, nào là sóc, thỏ, gà, đều là những con vật to bằng kích cỡ của Tiểu Đán, mang thân người đầu thú.

“Đám Tiểu Yêu này chỉ cao ngang đầu gối mình… ĐÁNG YÊU QUÁ!” Chiêu Tử Luân phấn khích lao đến túm lấy Tiểu Thố đang gọt vỏ củ cải dưới chân hắn, mất kiểm soát cọ má mình lên bộ lông trắng muốt tuyệt đẹp kia.

Tiểu Thố bị doạ cho khóc nức nở, lập tức vùng vẫy chạy ra núp phía sau con ếch cao lớn bằng Tử Luân, kẻ đó tự nhận là Ngự Tiểu Nhân, tổng quản của đám tiểu yêu phụ trách nấu cơm ở đây, Ngự Tiểu Nhân thấy Tiểu Điệp dắt người lạ đến cứ ngỡ là chân sai vặt mới, nó liền ngoác miệng ếch bảo: “Cái tên mới đến sao lại láo xược như vậy! Doạ Tiểu Thố khóc rồi đây này?”

Tiểu Điệp phe phẩy quạt cười trừ: “Không phải nô gia đâu, y là…”

“Là thiếu phu nhân của các ngươi đấy, ta thấy Tiểu Thố đáng yêu nên định trêu chọc chút thôi, có cần nghiêm trọng vậy không?”

Ngự Tiểu Nhân nghe không lọt tai, bật cười khinh bỉ: “Thiếu phu nhân? Ăn nói hàm hồ ngông cuồng, chẳng sợ lưỡi của ngươi bị cắt hay sao?”

“Ngươi…”

“Được rồi, được rồi.” Tiểu Điệp đưa tay cản giữa hai người bọn họ, nhẹ nhàng hoà giải: “Chuyện cũng không quá to tát nên nể tình ta bỏ qua được không? Ta biết đã qua giờ nhóm lửa nhưng có thể chuẩn bị cho tên này một bàn không? Hắn có ngân thực.”

“Xuỳ, xài ngân thực mà không chịu nhận là nô gia sao? Bây giờ không nhóm lửa nên chỉ còn đồ thừa thôi, ngày mai đến sớm thì may ra, thế nào? Ăn hay về?” Ngự Tiểu Nhân nói được hai câu thì ba câu đã là châm chọc khiêu khích.

Chiêu Tử Luân ngầm ngầm lửa giận muốn giáo huấn Ngự Tiểu Nhân một trận, nhưng do có mặt Tiểu Điệp nên không thể làm gì quá đáng, bởi vì Tứ Hoàng biết giao kèo giữa cậu và Tôn Quân, cậu không được uy hiếp cũng không được gây rối.

“Tôn Quân có món ăn nào đặc biệt yêu thích không?” Chiêu Tử Luân quay sang nói với Tiểu Điệp mà không thèm đếm xỉa tới câu hỏi của Ngự Tiểu Nhân.

“Đại nhân không có hứng thú ăn uống, thường chỉ ăn khi cần thiết chứ không phải lúc nào cũng ăn.”

“Vậy sao?” Tử Luân xoa cằm đăm chiêu nghĩ: “Như thế thì không tốt chút nào, thân là nương tử sao ta đành lòng để huynh ấy chịu đói.” Nghĩ rồi cậu hắng giọng nói với Ngự Tiểu Nhân: “Ta mượn bếp nhóm lửa, ta muốn nấu một vài món.”

Ngự Tiểu Nhân giật mình, lắc đầu phản đối: “Không được! Ngự Phòng có quy củ rõ ràng đâu thể để ngươi tùy tiện muốn sử dụng thì sử dụng?”

Tiểu Điệp hớn hở vỗ tay: “Tốt quá tốt quá! Ta chưa từng ăn đồ ở dương gian, ngươi nấu nhiều một chút để ta gọi các huynh tới ăn cùng!”

“Tiểu Điệp à, không được đâu, không thể…”

Tiểu Điệp bị đồ ăn dụ dỗ thần trí, ném ánh mắt sắc lạnh liếc sang Ngự Tiểu Nhân: “Gọi “Tiểu Điệp” Thuận miệng như vậy hẳn ngươi suýt quên rằng ta là một trong Tứ Hoàng rồi? Muốn chống lại lệnh ta?”

“… Nô tài không dám.” Ngự Tiểu Nhân ấm ức cúi đầu, tự tưởng tượng trong đầu cảnh tượng “đối đãi tốt” với Chiêu Tử Luân.

Cứ thế thời gian một ngày trôi qua nhanh như cắt, mặc cho những bếp khác đã nấu xong tất cả những món cần nấu, Chiêu Tử Luân vẫn cắm rễ với cái chảo mà không ai biết cậu đang nấu món gì, chỉ tới khi thành quả ra lò là cả chục cục vuông vuông tròn tròn, đen xì như than củi, tất cả đám Tiểu Yêu vây quanh mang biểu tình vô cùng hiếu kỳ, Tiểu Thố dùng dao định cắt nó thành những miếng nhỏ vừa miệng ăn, nhưng khi lưỡi dao vừa cắt được vài lần liền chuyển hoàn toàn sang màu đen ngòm đáng sợ, chất lỏng kia dính chặt không thể lau sạch, lại còn dính dấp nhễu nhão.

“Thứ này… là thứ mà người ở trần thế thường ăn sao?”

“Đúng vậy!” Chiêu Tử Luân hất mặt đầy tự hào, đắc ý xoa mũi mình: “Đây gọi là Phù Dung Cao, là điểm tâm mà chỉ người có địa vị cao quý mới được thưởng thức.”

“…” Ngự Tiểu Nhân liều mạng dùng đũa gắp một miếng, đưa lên trước mũi ngửi xong thất kinh hồn phách, xộc thẳng vào khứu giác của hắn là mùi ngai ngái khét lẹt, kèm theo mùi hăng nồng hôi thiu, khiến hắn e ngại không biết làm sao con người có thể ăn thứ này sống qua ngày.

“Ngươi… Ăn trước đi.” Đám Tiểu Yêu đồng thanh nói.

Chiêu Tử Luân chớp mắt, tiếu ý hiện hữu tươi cười đáp: “Ta dị ứng với đậu, Phù Dung Cao có đậu nên ta không ăn được, các ngươi cứ tự nhiên đừng lo cho ta.”

Đám Tiểu Yêu cùng cực hoang mang, bọn chúng không phải lo lắng cho hắn mà là đang lo cho tính mạng của chính chúng.

“Nào, đừng ngại, ngươi thưởng thức trước nhé? Dù sao ngươi cũng là Tổng Quản của Ngự Phòng nên khẩu vị chắc cũng chẳng tầm thường, thử nhé?” Chiêu Tử Luân bóp miệng cưỡng ép Ngự Tiểu Nhân nuốt miếng bánh đang gắp, do miệng ếch to nên miếng bánh trôi thẳng vào cổ họng hắn mà chẳng kịp nhai.

“Thế nào? Ngon không?”

“Ọe ọe ọeeeee” Ngự Tiểu Nhân sang chấn tâm lý, đứng trong góc nôn thốc nôn tháo.

“Chiêu Tử Luân! Ta trở về rồi này, bánh đã làm xong chưa?” Tiểu Điệp hào hứng đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy đĩa bánh đặt trên bàn đã không kịp phán đoán tình hình, trực tiếp lấy một miếng bỏ miệng nhai.

“Ọe ọeeeeee ọeee” Tiểu Điệp đứng cạnh Ngự Tiểu Nhân cùng hắn nôn thốc nôn tháo.

“Chiêu Tử Luân! Ta nghe Tiểu Điệp bảo ngươi làm bánh!” Tiểu Đán tung tăng nhảy chân sáo, vừa vào đến cửa đã bị đĩa bánh thu hút: “Ah! Bánh đậu đen!” Tiểu Đán nhanh chóng chộp lấy một cái ăn ngấu nghiến mặc cho đám Tiểu Yêu cản lại.

“Ọe ọe ọeeeeeeee” Tiểu Đán lập tức nhập bọn cùng hai người kia, nôn đến lục phủ ngũ tạng đều muốn trôi ra ngoài.

“Các ngươi làm gì mà ồn ào vậy? Ta ở ngoài còn nghe thấy tiếng các ngươi.” Hắc Xà Tĩnh Thanh trườn thân rắn vào, trong lúc vẫn chưa hiểu gì thì thấy ba người kia không ngừng chỉ tay về đĩa bánh trên bàn.

“Ah! bánh đậu đen!” Tĩnh Thanh phấn khích nhào tới đổ một mạch toàn bộ bánh trên đĩa vào miệng ăn hết.

“…” Mọi người đang có mặt tại đó trố mắt kinh hãi, Tĩnh Thanh thật sự là dám nuốt một lần tất cả.

“Ực…” Tĩnh Thanh đang vui vẻ nhai bánh, bất chợt lăn đùng ra ngất xỉu, đồng tử mờ đục sùi bọt mép co giật động kinh.

“Cứu mạng a!! Cứu mạng đi! Tam Hoàng đột tử a! Cứu mạng!!” Đám Tiểu Yêu khẩn thiết chạy loạn cầu cứu, chỉ riêng ba người kia vẫn còn đang đứng nôn, không thể nói được lời nào.

Chiêu Tử Luân chết chân đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, rơi vào trầm tư.

“Không phải đã nói là không được gây rối?” Thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, chất giọng từ tốn trầm ấm không thể nhầm lẫn, Phác Tôn Quân tâm tình phẫn nộ thấy rõ, chỉ quét mắt nhìn xung quanh một lượt đã đinh ninh mọi chuyện từ Chiêu Tử Luân mà ra: “Ngươi rốt cuộc là muốn gây ra bao nhiêu phiền phức? Bây giờ ta đuổi ngươi đi thì khâm phục rồi chứ?”

“Ta…” Chiêu Tử Luân lúng túng, cúi thấp mặt nắm lấy ống tay áo mình nhàu xé, tủi thân không dám lên tiếng.

“Không phải bình thường rất bản lĩnh sao? Khẩu khí kiêu ngạo của ngươi đâu? Chẳng lẽ vì biết mình sai nên ngậm miệng?” Tôn Quân càng nói càng muốn đả kích Tử Luân, ngài đưa tay miết lấy cằm nhỏ thanh tú ép phải ngẩng lên.

Chiêu Tử Luân ánh mắt long lanh ẩn nước, hắn không phải buồn bã vì đã thua giao kèo mà là vì: “Tôn Quân… Ta nấu ăn không ngon, không nấu được cho huynh rồi.”

“…” Tôn Quân thoáng chút do dự, trong giây lát suýt quên béng bản thân đang giận: “Ta có lệnh ngươi phải nấu sao?”

“Ta không muốn huynh đói.” Chiêu Tử Luân bộ dạng ủ rũ đáng thương, giơ tay mình lên định nắm lấy tay Tôn Quân nhưng bị ngài lạnh nhạt gạt ra, Tử Luân ngứa ngáy cả bàn tay nên chẳng mấy để tâm đến sự hất hủi của ngài, ngón tay không ngừng gãi gãi da thịt ở bàn tay: “Ta không gây rối, là bọn họ muốn ăn đồ ta nấu, nhưng ta nấu không ngon nên…”

Phác Tôn Quân vừa nhìn thấy hành động của hắn, tầm mắt quan sát đôi tay đang sưng đỏ do gãi liên tục kia, chẳng bận tâm đến lời hắn vừa nói, thẳng thừng hỏi: “Tay của ngươi bị làm sao?”

“Ta dị ứng đậu, món ta nấu có đậu, ta dùng tay thay vì dùng thìa gỗ để khuấy nên bị ngứa…”

Ba người đang nôn nghe thấy món mình vừa ăn là từ đôi tay vàng ngọc kia “trực tiếp nhúng vào” thì nôn càng dữ dội hơn.

“…” Tôn Quân thế mà không để ý đến Tam Hoàng vào sinh ra tử với ngài mấy trăm năm đang nằm bất tỉnh dưới đất, càng không để ý tới chúng yêu vô tội đang khổ sở nôn khan, ngài nhẹ nhàng nắm lấy tay Tử Luân dẫn đi khỏi Ngự Phòng.

Đám Tiểu Yêu thấy đại nhân đột ngột dẫn Tử Luân rời khỏi thì càng hoảng loạn hơn, sao ngài ấy có thể đành lòng bỏ mặc nô gia của mình khổ sở ở đây được chứ?

Roẹt —

Trong lúc Tôn Quân đang dẫn Tử Luân đi, bỗng dưng bên tai nghe tiếng xé vải, quay sang nhìn thì thấy Chiêu Tử Luân đang dứt khoát cắn xé một bên ống tay áo mình, nhanh nhẹn dùng đoạn vải vừa xé đó quấn chặt bàn tay Tôn Quân đang nắm lấy tay mình dính liền vào nhau.

Phác Tôn Quân nghẹn lời nhìn hắn.

Chiêu Tử Luân ngây ngô chớp mắt nhìn ngài.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Đây là dây tơ hồng nối duyên tình chúng ta đó, huynh không thấy sao?”

“…” Phác Tôn Quân cường ngạnh kéo Tử Luân ra phía trước, hoá ra là ngài đưa cậu đến cây cầu cạnh Đài Vân Cát, hiện tại Tử Luân chỉ còn cách dòng sông một đoạn nhỏ, cậu liền vùng vẫy cố giật tay ra.

“Không! Không! Buông ra!! Ta không về đâu huynh buông ta ra!”

“Đi khuất mắt ta.” Phác Tôn Quân đanh giọng, thô bạo ném Chiêu Tử Luân xuống sông mà chẳng kịp để hắn trăn trối lời nào.

Sau khi nhìn bóng hình của hắn biến mất trong xoáy nước, Tôn Quân thở hắt ra chiều mệt mỏi.

“Ngài cố tình.” Kiến Ninh đứng từ xa lặng lẽ phán đoán: “Đếm ngược từ giờ đến thời hạn chỉ còn vài tiếng, ngài có thể làm lơ để hắn thua giao kèo và mãi mãi không thể trở lại đây nhưng ngài lại giả vờ như đang giận rồi đuổi hắn đi trước thời hạn, ngài cố tình để thua giao kèo là vì sao?”

“…” Tôn Quân im lặng không đáp, chỉ thẳng bước lướt qua Kiến Ninh.

Kiến Ninh cúi đầu tạ lỗi, thành kính nhận sai: “Là nô tài đã quá nhiều lời, mong đại nhân thứ lỗi.”

Hắn không thể rõ lý do tại sao Tôn Quân lại làm như vậy nhưng lẽ ra với thân phận của hắn không có quyền ý kiến việc Tôn Quân làm, nên chỉ đành cất giữ khuất mắc đó trong lòng.

Về phía Chiêu Tử Luân thì khi bị ném xuống sông, ngay tức khắc đã bị cuốn dạt vào bờ, thân người ướt sũng như tắm chỉ biết run rẩy kêu than, với tiết trời sang Thu thế này ai điên mà ném người khác xuống sông chứ, Phác Tôn Quân đúng là quá đáng mà.

Nhưng khi vừa nhìn thấy lồng đèn trắng và hộp thuốc nhỏ bên cạnh, Chiêu Tử Luân mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Những thứ này… Tôn Quân đưa cho ta? Vậy là ta thắng giao kèo rồi sao? Vậy là ta được quay lại Phác Gia sao?!” Chiêu Tử Luân ôm ấp vuốt ve lồng đèn giấy đầy tình tứ, khiến cho người trong thôn đi ngang ái ngại không dám nhìn thẳng.

“Mẫu thân ơi ăn mày kìa.” Tiểu hài tử chừng chỉ mới lên năm chỉ thẳng tay về phía Chiêu Tử Luân nói.

“Nào! Sao con nói vậy? Đừng có nhìn, mau đi thôi.” Nữ nhân kia nghe tiểu tử nhà mình nói xong hốt hoảng kéo tay nó đi.

Chiêu Tử Luân lúc này mới để ý bộ dạng của mình đúng là chẳng khác ăn mày, đầu tóc ướt nước rối xù, một bên tay áo bị xé toạc do cậu dùng nó để cột tay mình với tay Tôn Quân, cả người ướt sũng còn dính tàn dư từ bánh Phù Dung cậu làm nên trông khá bẩn, Tử Luân đưa mắt nhìn về thôn trang mà mình đang ở, đây không phải Đông Môn Trấn, nơi đây là Trang Nhĩ Khang.

“Trang Nhĩ Khang? Sao mình lại đến nơi này chứ? Chẳng lẽ…” Chiêu Tử Luân nhìn xuống lồng đèn trắng, lồng đèn trắng này sở hữu khả năng đưa chủ nhân của nó đến nơi người đó muốn, vậy chẳng lẽ trong thâm tâm Tử Luân muốn tới trang thôn này sao?

“Không đúng, mình chưa từng tới đây hay có liên hệ gì ở đây thì sao lại muốn đến chứ?”

Chiêu Tử Luân có chút tò mò chẳng muốn rời đi sớm, chen chúc đi vào trong trang thôn.

“Mau lên mau lên! Nhìn kìa! Là quan nhân đó!”

Hôm nay sắc hoa khắp nơi náo nhiệt, đông đúc chen lấn người đi, hỏi ra thì chẳng phải lễ lạc gì quan trọng mà là do đã có kết quả về khoa cử Tam Khôi, tức là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa.

May mắn ở Trang Nhĩ Khang cuối cùng cũng có người đứng đầu bảng khoa trạng, dù thành danh nhưng y vẫn chọn quay trở về trang thôn nhỏ này làm quan thay vì ở lại trong cung hưởng nhiều sung túc.

“Là Khang Tường, Nguyên Khang Tường của Nguyên Gia đó, nam nhân tài giỏi lại có tướng mạo tuấn tú, thật quá sức ngưỡng mộ a.”

“Nghe nói lúc trước y có hôn sự với nữ nhân họ Tô ở Đông Môn Trấn, không biết hiện tại công thành danh toại rồi có còn để tâm đến hôn sự đó hay không.”

“Lòng dạ nam nhân không dễ đoán, chỉ e hắn sớm đã tìm được ý trung nhân lúc còn ở hoàng cung rồi.”

Chiêu Tử Luân nghe đến chuyện cần nghe, cắt ngang lời họ: “Họ Tô? Ý các vị là Tô Lệnh Hồng của Tô Gia? Sao các vị lại biết nàng ấy?”

“Sao không biết được? Tô Gia đó vốn không phải ở Đông Môn Trấn mà là ở đây, họ chỉ mới di chuyển tới nơi đó sáu năm trước thôi nên ta rõ lắm.”

“Vậy hôn sự của Tô Lệnh Hồng với vị quan nhân đằng đó là thế nào vậy?” Chiêu Tử Luân được đà liền hỏi tới.

“Hai người họ là thanh mai trúc mã, đến năm Tô Lệnh Hồng mười hai tuổi chính là thời điểm sáu năm trước đột nhiên dời khỏi Trang Nhĩ Khang, chuyện sau đó thì chẳng rõ nữa.”

“Tô Gia hoá ra… Từng ở đây sao? Đúng rồi, sáu năm trước thời điểm Chu Mỹ Ân mất tích Tô Gia mới xây phủ ở Đông Môn Trấn.” Chiêu Tử Luân gật gù nghĩ.

“Chu Mỹ Ân? Có phải nữ nhân có nốt ruồi son ở lông mày phải và cằm không?”

“?!” Chiêu Tử Luân giống như cá sa phải lưới, gấp gáp đồng tình: “Đúng vậy! Các vị biết cả Chu Mỹ Ân sao?”

“Sao lại không biết chứ? Chu Mỹ Ân vốn là tri kỉ thân thiết với Tô Lệnh Hồng mà, lúc họ còn sống ở đây luôn dính với nhau như hình với bóng đấy.”

“… Họ, quen biết nhau?” Chiêu Tử Luân sững sờ, nhất thời không tin được những gì vừa nghe, sao có thể chứ? Rõ ràng hai người họ lúc ở Đông Môn Trấn không hề có biểu hiện gì là quen biết nhau, khi Tô Lệnh Hồng đi ngang qua thậm chí Chu Mỹ Ân còn không quay đầu nhìn lại, tại sao qua lời kể của những người này lại khác biệt như thế?

“Nếu muốn biết rõ thì đi đến nhà A Thẩm ấy, lão bà ấy ở cạnh sát với nhà cũ Chu Mỹ Ân từng ở nên rất rõ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.