Tái Sinh

Chương 26: Sai một li, đi một dặm



Gió khẽ lay nhánh hoa đào trước cửa Ninh Dương điện khiến cho hàng vạn cánh hoa tung bay lả tả trên mặt hồ như một bức tranh thủy mặc đầy ý thơ. Từ bên trong gian phòng kia tỏa ra mùi thuốc sắc nồng đậm. Thi thoảng một tiên nga lại đẩy cửa đi vào, tay bưng một chậu nước cùng với nhiều chiếc khăn tay ẩm.

Trong phòng có một nam nhân đang nằm yên bất động trên phản, mi tâm hơi chau lại còn môi dường như đang mấp máy nói những lời gì đó không rõ ràng. Mồ hôi của chàng túa ra như tắm, khiến cho tiên nga phải lau liên tục.

Bên cạnh giường, Thiên hậu đang ngồi trầm ngâm lo lắng, tay bà nắm chặt lấy tay chàng trai kia, khóe mắt khẽ rơi lệ. Thấy chàng nói mơ, bà tưởng rằng chàng đã tỉnh dậy nên vui mừng gọi tên liên hồi:

– Tử Khiết! Tử Khiết! Con tỉnh rồi sao? Mau trả lời mẫu thân!

Chàng vẫn không có phản ứng gì. Thiên hậu khẽ thở dài. Đã hơn một tháng trời, Tử Khiết vẫn chưa hề tỉnh dậy lấy một lần. Ngày hôm đó khi trên trời có dị tượng lạ, bà đã vội vã tìm đến Thiên đế cầu cứu. Ông lập tức dùng gương Ảnh Linh thì biết được con trai mình đang rơi vào thảm cảnh.

Ngay sau đó, Thiên đế dịch chuyển đến Quỷ giới cứu chàng ra khỏi địa hỏa. Lúc này Tiết Kiên đã kịp rời đi cùng với viên linh thạch trong người chàng. Tử Khiết bị thiêu đốt đến sắp cạn kiệt linh khí, hồn phách chàng cũng bị tiêu tán ít nhiều.

Sau khi cứu chàng về, Thiên đế ngày ngày truyền linh lực để giúp chàng hồi phục, đồng thời sai người hái một trăm đóa hoa kim liên, đun trong nước sương hoa bảy bảy bốn chín ngày, rồi mang cho chàng uống.

Ròng rã hơn ba mươi ngày như thế nhưng chàng tuyệt nhiên không có tiến triển gì khiến Thiên đế cùng Thiên hậu muôn phần lo lắng. Bất lực, Thiên đế treo thưởng khắp ngũ giới, hễ có ai tìm được cách cứu chữa cho Tử Khiết, thì sẽ được phong tặng mảnh đất phía tây nam của Thiên Tộc.

Phần thưởng hậu hỉ như vậy, khó tránh nhiều người nổi lòng tham. Ai nấy từ khắp các giới kể cả yêu ma quỷ quái cũng không bỏ qua cơ hội đến xin diện kiến Thiên đế cho phép chữa trị. Tin tức truyền ra mới một ngày mà đã có cả hàng dài xếp trước cổng Thiên cung chờ tới lượt.

Người đến thử vận may nhiều là thế, nhưng bất cứ ai bước ra đều lắc đầu bỏ cuộc. Chưa kể hai giới Quỷ Ma góp mặt cũng chỉ để xác thực sự thật thái tử Thiên tộc lành ít dữ nhiều, vốn là một chuyện có lợi cho chúng, chứ không hề có thiện ý cứu giúp.

Tin tức về việc thái tử Thiên tộc gặp nạn rất nhanh cũng truyền đến tai Thường Tận.

– Ngươi nói tên của vị Thái tử đó là gì? – Nàng hỏi vị quan khách lạ mặt đang bàn luận về Tử Khiết trong quán nước.

– Ngươi không biết thái tử Hoa Tử Khiết sao? – Hắn trả lời – Một thời gian trước hắn ăn chơi trác táng làm hại đến con gái của Sấm thần nên bị đày xuống trần gian làm thường dân. Nay Thiên kiếp đã tận, hắn được Thiên đế mang trở về lại Ninh Dương điện để chữa trị.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, “Hóa ra Tử Khiết là con trai của Thiên đế, vì vậy nên nhiều lần đại nạn không chết. Tuy việc chàng giấu ta thân phận là rất đáng giận nhưng miễn chàng còn sống thì ta đã yên lòng rồi.”

– Có điều… – Vị quan khách kia tiếp lời.

– Có điều sao? – Nàng hỏi.

– Nghe nói rằng hàng trăm người đã đến diện kiến xin chữa trị cho Tử Khiết cũng đều bó tay. E rằng hắn cũng chẳng còn giữ được tính mạng bao lâu nữa. Thiên đế nên nghĩ đến việc sinh con nối dõi khác thôi haha!

Nhìn thấy bọn chúng bật cười khoái chí trước sự nguy khốn của người khác, Thường Tận không nhịn được liền dùng chuôi kiếm đập vào gáy hắn một cái khiến hắn bất tỉnh nhân sự, sau đó lạnh lùng rời đi trước ánh mắt ái ngại của những người xung quanh.

Nàng tùy tiện cởi trói một con ngựa của ai đó để bên đường rồi phi thẳng về phía mặt trời lặn để tìm đến chỗ Tử Khiết. Khi đã chạm tới đường chân trời, nàng xuống ngựa rồi ngự kiếm để lên Thiên cung. Ở đây quả nhiên có một hàng người dài tít tắp.

“Nếu cứ đứng đợi ở đây có lẽ ta sẽ không kịp gặp chàng mất.”, Thường Tận nghĩ, “Phải có cách nào khác để vào trong”.

Sau đó nàng quyết định hóa trang thành một tiên nga rồi lẻn vào đám tiên nữ đang bê nước cho Tử Khiết. Vào trong rồi, nàng liền chạy lại gần để nhìn cho rõ. Quả nhiên người nằm đó chính là Tử Khiết mà nàng quen.

Một lang y đến từ Đông Hải đang bắt mạch cho chàng. Sau khi kiểm tra xong, ông ta cũng thở dài lắc đầu.

– Lục phủ ngũ tạng của Thái tử gần như đã bị phế, còn hồn phách thì tiêu tán. Trừ khi có ngũ linh thạch cái thế, mới giúp thái tử hội tụ được nguyên thần, nếu không e rằng chẳng trụ được bao lâu nữa.

Thiên đế phẩy tay ý ra lệnh cho hắn rời khỏi. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế này, làm sao có thể một chốc một lát thu thập được ngũ linh thạch chứ, chưa kể một số viên còn không rõ tung tích.

Thiên đế suy nghĩ có vẻ lung lắm, sau đó ông ta rời khỏi Ninh Dương điện để đi làm chính sự gì đó, chỉ còn lại Thiên hậu cùng một số Tiên nga ở lại chăm sóc thái tử.

Thường Tận lén đi theo thì nghe được đoạn hội thoại giữa Thiên đế và hộ vệ thân tín của ông.

– Chuyện đến nước này, e rằng chúng ta phải đẩy nhanh kế hoạch thôi.

– Nhưng mà… hiện giờ thời cơ chưa chín muồi. – Tên hộ vệ đáp – E rằng sẽ gây bất mãn trong lòng ngũ giới.

– Chưa chín muồi thì làm cho nó chín muồi! – Thiên đế ra lệnh, giọng khẳng định chắc nịch.

Thường Tận tuy không hiểu ý của bọn họ là gì nhưng cho rằng Thiên đế làm gì cũng có đạo lý của nó. Vì vậy, nàng cũng không truy cứu thêm làm gì. Nàng cho rằng việc nên làm nhất lúc này là trở về Ma giới, thuyết phục Ma tôn cho mượn linh thạch để cứu mạng Tử Khiết.

Tuy rằng lang trung kia nói phải cần đến năm viên, nhưng cho dù nếu có một viên thôi biết đâu sẽ giúp kéo dài thời gian được thêm chút nữa.

Nghĩ là làm, nàng rời khỏi Thiên giới để quay trở lại Ma giới. Đây là lần thứ hai nàng tới nơi hoang vu u ám này. Nàng tiến thẳng về phía Ma Thực điện, nơi ở của Trương Huyết Vũ.

Thường Tận bị một toán âm binh chặn lại ngăn cản nhưng nàng cũng không hề nao núng. Lần đầu tới đây, bọn họ có thể dễ dàng hạ gục nàng. Nhưng lần này quay lại, thân thủ của nàng đã không còn như trước, đã không có âm binh nào có thể làm hại được nàng.

Thường Tận gây một trận náo loạn phía trước cửa cung khiến cho Huyết Vũ phải đích thân ra xem.

– Thường Tận? – Huyết Vũ ngạc nhiên thốt lên.

Ông ta phẩy tay một cái, toàn bộ âm binh đều dừng tay lại. Thường Tận cũng thu kiếm về. Đúng lúc ấy, Huyết Vân cũng từ bên trong điện bước ra.

Thường Tận đến trước mặt Huyết Vũ, hành lễ rồi đưa ra thỉnh cầu:

– Mạo phạm Ma tôn rồi. Hôm nay ta đến đây là có việc cần nhờ vả.

– Ồ, ta tưởng ngươi nhất quyết không nhận người cha là ta đây? – Huyết Vũ cười nhạt.

Thường Tận lãnh đạm đáp:

– Phụ thân tất nhiên phải nhận, có điều muốn ta trở về Ma giới phụng sự thì lại là chuyện khác.

– Hừ, ngươi đến cầu cứu không chút thiện ý như vậy. Ngươi bảo ta phải làm sao giúp ngươi đây?

Thường Tận vẫn khảng khái đáp:

– Ta không cầu Ma tôn nể tình phụ tử để ra tay tương cứu, chỉ cần người suy xét đạo lý ân nghĩa mà đưa ra quyết định. Tử Khiết sau khi bị Ma giới cướp mất linh thạch, đã hồn phi phách tán, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nay chỉ có ngũ linh thạch mới cứu được chàng. Mong người hãy rộng lòng từ bi cho mượn linh thạch, dùng xong ta nhất định sẽ hoàn trả nguyên vẹn.

– Ha ha ha! – Huyết Vũ cười lớn – Linh thạch này vốn dĩ là cướp về từ người Tử Khiết. Nay tự tay đem dâng cho hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ chịu hoàn trả sau khi dùng xong ư? Ngươi nói chuyện cũng quá giản đơn rồi.

– Ta đã hứa sẽ mang linh thạch trở về toàn vẹn, thì cho dù phải hi sinh tính mạng, cũng sẽ bảo đảm mang nó về trả cho người – Thường Tận quả quyết.

– Không được! Linh thạch là báu vật cả đời ta tìm kiếm, sao có thể dễ dàng giao ra như vậy. Ta có thể giúp ngươi bất cứ chuyện gì, riêng việc này thì không. Mau rời khỏi đây đi, đừng cầu xin vô ích nữa.

Thấy nói lý lẽ không thành, nàng bèn quay sang cầu cứu Huyết Vân:

– Huyết Vân, ngươi mau khuyên nhủ Ma tôn đi! Tử Khiết là bằng hữu tốt nhất của ngươi, lẽ nào ngươi không muốn cứu hắn?

Huyết Vân thở dài, lòng chàng đang rối như tơ vò. Cuối cùng chàng cũng mở lời khẩn cầu cha mình:

– Xin phụ thân hãy cho phép con mang linh thạch đi cứu Tử Khiết. Sau khi xong việc đích thân con sẽ mang nó bình an vô sự trở về.

– Hồ đồ! – Huyết Vũ tức giận – Con nghĩ thế giới này quá giản đơn rồi. Con cho rằng Thiên đế sẽ để yên cho con mang viên linh thạch này rời đi dễ dàng hay sao?

– Nhưng con cũng không thể bỏ mặc Tử Khiết không màng.

– Vậy thì sao chứ? Hắn là thái tử Thiên tộc, ắt có người lo cho hắn, còn chúng ta là người của Ma tộc, cớ gì lại bận tâm về hắn?

– Con và Tử Khiết là bằng hữu vào sinh ra tử. Dù hắn và con thân phận khác biệt, cũng không thể mặc kệ hắn không quản. Xin phụ vương thành toàn.

Ma tôn thở dài bất lực. Ông ta rốt cuộc cũng không thể cưỡng lại lời cầu xin của con trai mình. Ông sai người mang linh thạch đến giao cho Huyết Vân, đồng thời dặn chàng:

– Nhất định không thể để xảy ra sai sót gì. Cơ hội giành được ngũ linh thạch không dễ có được, nếu con làm mất thì cũng đừng nhìn mặt ta nữa.

– Xin phụ vương yên tâm, con nhất định sẽ mang nó trở về an toàn.

Nói rồi, chàng cùng với Thường Tận rời đi, nhanh chóng khởi hành đến Thiên giới. Hai người dùng sức mạnh của linh thạch để lẻn vào Ninh Dương điện một cách thần không biết quỷ không hay.

Sau đó Thường Tận hạ dược lên Thiên hậu cùng những Tiên nga ở đó để họ ngủ thiếp đi đặng dễ bề hành động. Khi ai nấy đều nằm yên bất động rồi, Huyết Vân mới lấy ngũ linh thạch ra, vận nội công để truyền sức mạnh từ linh thạch vào người Tử Khiết.

Trong khi đó, Thường Tận cải trang thành một Tiên nga, đứng ở cửa canh chừng phòng khi có ai đến. Sau suốt một ngày một đêm vận công, Tử Khiết đã hồng hào lên trông thấy. Thường Tận bắt mạch cho chàng thì thấy nội tạng đã hồi phục, khí huyết đã lưu thông trở lại.

– Tốt quá rồi, với tình trạng này thì ít nhất cũng cầm cự được thêm một tháng nữa. Trong lúc đó ta sẽ tìm cách cứu chàng. – Thường Tận nói.

Huyết Vân gật đầu đáp lại. Sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi Ninh Dương điện. Trên đường trở về Ma giới, bọn họ nhìn thấy mây đen vần vũ đầy trời, sấm chớp nổi lên từng hồi ầm ĩ.

– Phía đó không phải là Ma giới sao? Có chuyện gì vậy? – Thường Tận nói.

– Không hay rồi, chúng ta phải mau trở về thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.