Tái Sinh

Chương 36: Anh hùng cứu mỹ nhân



Nghe chuyện xong, Thường Tận lập tức dịch chuyển đến nhân gian để xem xét tình hình. Trước mắt nàng, hàng ngàn hàng vạn phàm nhân đang vùng vẫy giữa biển nước. Một số người may mắn hơn ngồi bập bềnh trên những chiếc thuyền, chật vật giữ thăng bằng để nó không bị vào nước nhưng vẫn không ngăn được dòng nước xoáy cuốn trôi cả người lẫn vật đi xa.

Trong không gian hỗn độn, nàng chợt nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé. Nàng sà xuống cứu lấy bé trai đang mắc kẹt trên một ngọn cây. Ngay bên dưới là dòng nước dữ đang chực chờ nuốt chửng nó. Nàng một tay ôm đứa bé, tay còn lại thi pháp tạo thành lớp màng bảo vệ chung quanh.

Sau đó nàng đặt đứa bé trên một đỉnh núi cao nơi dòng nước không kéo đến được, rồi đảo mắt nhìn quanh truy tìm vị trí của Thần Minh thú. Ngay lúc ấy, Tử Khiết và Ninh Tư xuất hiện. Ninh Tư kéo khuỷu tay nàng:

– Ngươi đang làm gì vậy? Mau theo ta trở về Ma giới.

– Không được – Thường Tận giằng tay ra – Ta phải cứu bọn họ.

– Cứu người đã có Thiên giới lo. Ngươi chẳng cần bận tâm.

– Thiên giới đã đánh nhau với Thần Minh thú cả tháng trời rồi, mà nào có dấu hiệu khả quan nào? Nếu ta không ra tay, e rằng toàn bộ hạ giới sẽ trở thành oan hồn vất vưởng!

– Vậy thì đã sao? Ngươi là Ma tôn. Việc của ngươi là lo cho an nguy của Ma giới. Đợi bọn họ chết đi rồi, ngươi thu nhận họ cũng chưa muộn.

– Ngươi thì hiểu gì? Thiên tai chính là chia ly. Người chết kẻ sống không thể ở bên nhau. Nỗi đau khổ ấy còn tệ hơn là cái chết.

Ninh Tư nheo mắt, gặn từng chữ:

– Ngươi nói ta không hiểu? Nỗi đau biệt ly đương nhiên ta hiểu rõ. Nhìn người mình yêu tan thành mây khói, vĩnh viễn không thể gặp lại. Điều đó đau đớn tột cùng.

Thường Tận chợt ngưng lại, ánh mắt có chút bối rối. Nàng lại vô tình chạm vào nỗi đau của Ninh Tư. Nàng không phải không biết hắn giằn vặt thế nào. Chỉ là nhất thời quên mất đi chuyện đó. Ninh Tư lại nói tiếp:

– Thiên giới luôn coi ngươi là cái gai trong mắt. Giờ ngươi xuất hiện ở đây, bọn họ sẽ không cho rằng ngươi đến cứu người, mà sẽ xem ngươi là đồng phạm của Thần Minh thú, để ra tay tiêu diệt gọn. Ngươi tốt nhất mau quay trở về.

Tử Khiết nãy giờ đứng bên cạnh vẫn không mở lời. Chàng vô cùng ngạc nhiên khi Thường Tận lại có ý định cứu những phàm nhân không thân không thích kia. Chẳng phải nói nàng là đại ma đầu giết người không gớm tay sao? Vậy thì chuyện đang xảy ra trước mắt chàng là gì đây?

Chàng nhất thời suy nghĩ không thông thì Ninh Tư quay sang nói:

– Tử Khiết, ngươi là người của Thiên giới. Nếu có đi thì cũng là ngươi đi.

Tử Khiết gật đầu:

– Được, chuyện này cứ để ta.

Nói rồi chàng theo hướng dòng lũ bay đi tìm Thần Minh thú. Thường Tận toan chạy theo thì bị Ninh Tư cản lại:

– Mau cùng ta quay về!

Thường Tận có chút dao động, nhưng tiếng gào khóc ai oán bên dưới khiến nàng không thể kìm lòng. Nàng mạnh tay chưởng cho Ninh Tư một đòn cực mạnh khiến hắn ngã bật ra, rồi theo hướng của Tử Khiết mà đuổi theo.

Lúc Tử Khiết tìm ra Thần Minh thú thì Thường Tận cũng vừa đuổi kịp tới. Xung quanh là hàng loạt Thiên binh Thiên tướng đang ra sức đối phó nhưng đều bị Thần thú đánh cho tan tác. Nhìn thấy Thường Tận, cả đám hô hoán lên:

“Ma tôn! Là Ma tôn! Mau chạy đi!”

Toàn bộ Thiên binh Thiên tướng chạy tán loạn để bảo toàn mạng sống. Đường đường là người của Thiên giới, lại sợ Ma tôn hơn cả Thần thú, quả thực là làm mất mặt thần tiên. Thường Tận vẫn bình tĩnh như không.

– Vậy cũng tốt. Không có bọn chúng cản đường, ta có thể thần phục con thú này nhanh hơn.

Nói rồi nàng xoay hai tay vận khí theo chiều kim đồng hồ rồi dồn hết linh lực thành một khối cầu tụ, sau đó phóng thẳng về hướng con thú khổng lồ lông lá không thấy rõ mặt mũi kia. Nó nhanh chóng dùng hai chân ngắn ngủn của mình chạy sang một bên để né đòn tấn công của nàng.

Thường Tận ngay lập tức ném một quả cầu khác về phía nó. Lần này thì Thần Minh thú không né được nên bị đả thương. Máu xanh đen từ trong người nó chảy ra làm cho một mảng lông trắng muốt của nó bị nhiễm bẩn.

Nó gầm lên tức giận, khiến cho bầu trời đột nhiên nổi sấm dữ dội. Tiếp theo đó là cơn mưa trút xuống như thác. Thần Minh Thú lùi về sau lấy đà, sau đó chạy như bay đến chỗ Thường Tận.

Con vật như thể phát điên, muốn dùng chân mình để giẫm nát nàng. Nào ngờ Thường Tận thoắt cái đã nhảy lên được lương của nó. Nàng dùng một chưởng chí mạng giáng xuống giữa trán nó. Thần Minh thú cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng không còn xác định được phương hướng nữa mà thả mình rơi vô định trong không gian.

Thường Tận rời khỏi lưng nó, lặng nhìn con vật rơi xuống dòng nước sâu thẳm. Máu của Thần Minh thú loang ra, nhuộm xanh cả một dòng suối. Nàng làm phép cho nước rút về phía sông Hạ, rồi để nó chảy ra biển.

Tưởng rằng mọi việc đã xong, ai ngờ Thần Minh thú đột nhiên tỉnh dậy. Lần này nó còn hung hãn hơn trước gấp vạn lần. Con vật to lớn như một tòa thành nhằm hướng Thường Tận mà lao tới. Đứng trước Thần Minh thú, thân ảnh nàng nhỏ bé như thể một hạt cát giữa sa mạc mênh mông.

Nàng chầm chậm nhìn nó chạy đến chỗ mình, ánh mắt không hề dao động. Thường Tận đột nhiên đưa tay lên trời, lập tức Thương kiếm của nàng bay đến nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó nàng hơi nghiêng người về phía trước, đâm thẳng vào mắt trái của Thần thú.

Với tốc độ chạy quá nhanh, Thần Minh thú chẳng kịp tránh mũi kiếm của nàng, vì vậy bất đắc kì tử bị đâm một nhát sâu trong đồng tử. Theo quán tính nó trượt dài về phía trước tầm trăm thước. Thường Tận sau khi đâm Thần Minh thú thì nhanh chóng lách người qua một bên để tránh thân hình đồ sộ của nó cán qua người mình.

Nàng sau đó đuổi theo Thần Minh thú từ phía sau, rồi len vào giữa bụng nó, đâm từ dưới lên. Thần Minh thú thấy vậy liền nằm rạp xuống nhằm đè bẹp nàng bên dưới. Nhưng nàng nhanh chóng lăn ra ngoài rồi tiện tay đâm thêm một nhát vào hông nó.

Thần Minh thú gầm lên đau đớn. Trong phút chốc nó bỗng biến hình từ màu trắng thành màu đỏ tươi như máu, hai mắt long sòng sọc. Nó quẫy đuôi một cái hất văng Thường Tận ra một bên. Con thú gầm gừ rồi tiếp tục lao vào Thường Tận như con thiêu thân. Nàng nhanh chóng đứng dậy được rồi tránh sang một bên.

Cuộc rượt đuổi dường như không có hồi kết. Dù bị trọng thương nhưng Thần Minh thú vẫn vô cùng sung sức và không có dấu hiệu dừng lại. Đột nhiên từ trong không gian phát ra một luồng sáng kì ảo bao trùm lấy nàng cùng Thần Minh thú.

– Đó là thứ gì vậy? – Tử Khiết thốt lên.

Một loạt Thiên binh Thiên tướng lúc này đã quay lại, vây thành một vòng tròn phía trên Thường Tận. Bọn họ thi pháp lên một thần khí có hình dạng như chiếc lưới lấp lánh ánh kim.

– Đó chẳng phải là lưới Tỏa Yêu hay sao? – Ninh Tư sửng sốt – Khốn nạn! Bọn chúng lại dám thừa cơ lúc nàng ta bận đối phó với Thần thú để ra tay thọc gậy bánh xe.

Ninh Tư tức giận xông lên đánh nhau với đám Thiên binh. Một vài người trong đám dừng tay để ra đối phó với Ninh Tư, còn lại vẫn kiên trì trấn giữ lưới Tỏa Yêu. Thấy vậy Tử Khiết cũng toan bay vào trợ giúp nhưng ánh mắt đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Chàng tiến lại gần người đó, lòng rối bời hỏi:

– Phụ thân, đừng nói với con rằng… Thần Minh thú là cái bẫy người tạo ra.

Thiên đế đứng từ xa quan sát nãy giờ, phong thái vẫn vô cùng ung dung khi bị Tử Khiết chất vấn:

– Đúng vậy. Con có thấy ta thủ đoạn cao minh không? Ta thừa biết nữ nhân này nhất định sẽ không ngồi yên được mà đến nhân gian một chuyến. Trong lúc đó, ta bày sẵn mai phục, chỉ chờ thời cơ là phóng lưới, tòm gọn một mẻ.

Tử Khiết sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.

– Người… chẳng lẽ… chỉ vì muốn bắt được Thường Tận mà không tiếc hi sinh mạng sống của phàm nhân?

Thiên đế vẫn vô cùng bình tĩnh:

– Sinh mạng của phàm nhân chẳng qua chỉ là một vòng lặp luân hồi. Cho dù có chết đi, thì cũng sẽ được đầu thai ở kiếp khác, không thiệt đi đâu mà sợ. Huống hồ, cái chết của họ đổi lại được yên bình cho Ngũ giới, thì cũng được tính là hi sinh vì đại nghĩa.

– Người nói gì vậy chứ? Đành rằng Thường Tận là một Ma tôn giết người không gớm tay, nhưng người tàn sát nhiều người vô tội như vậy, có khác gì nàng ta đâu?

– Hỗn xược! – Thiên đế mạnh tay giáng một cái tát xuống mặt Tử Khiết. – Con đừng quên nhiệm vụ đến Ma giới lần này của con là gì. Ta còn chưa hỏi tội con làm lỡ thì giờ, đến tận lúc này vẫn chưa lấy được linh thạch. Con có tư cách gì để chất vấn ta ở đây?

Tử Khiết lắc đầu:

– Con không hiểu… Con không thể hiểu được.

– Hiểu cái gì?

Chàng vẫn lắc đầu. Cái chàng không hiểu được là tại sao một Ma tôn nổi danh độc ác như nàng lại bất chấp tính mạng đi cứu phàm nhân để rồi rơi vào bẫy. Chàng cũng không thể hiểu được tại sao một người chàng luôn tôn kính như phụ vương lại không từ bất kì thủ đoạn đê hèn nào để tiêu diệt Thường Tận.

Chàng rốt cuộc đã làm đúng hay là sai? Việc chàng lợi dụng Thường Tận, việc chàng làm nội gián cho phụ vương, tất cả dường như đều không có nghĩa lý gì. Mười năm sống cùng Thường Tận, chàng cũng phần nào hiểu được con người nàng. Chàng vẫn luôn cho rằng nàng độc ác, cho đến khi chứng kiến tất cả những gì xảy ra hôm nay.

Bên trong lưới Tỏa Yêu kia, Thường Tận đang một tay đối phó với Thần thú, một tay vận công phá lưới. Nàng không biết rằng lưới này được thiết kế ra để hút linh lực của thần ma. Nàng vận công bao nhiêu, sẽ bị phản phệ bấy nhiêu. Nàng càng ra sức phá lưới, càng bị trọng thương nhanh hơn, đến cuối cùng sẽ sức cùng lực kiệt mà chết.

Huống hồ, ở ngay bên cạnh nàng là Thần Minh thú vẫn đang điên cuồng tấn công, chẳng màng để ý đến lớp lưới xung quanh. Dường như ý niệm duy nhất của nó lúc này là giết nàng. Ninh Tư, người duy nhất đang cố gắng giải cứu nàng vẫn chưa vượt qua được lớp phòng vệ dày đặc của Thiên binh.

Nhưng Thiên đế dù trăm tính ngàn tính cũng không ngờ được Tử Khiết sẽ xuất hiện phá hỏng mọi kế hoạch của mình. Hình ảnh Tử Khiết xuất hiện trong màn mưa, thi pháp đánh bay toàn bộ Thiên binh Thiên tướng sẽ không bao giờ phai nhạt trong lòng Thường Tận.

Chàng biến thành con rồng trắng có đôi mắt màu xanh ngọc bích, bay quanh lưới Tỏa yêu, không ngần ngại phun lửa ra thiêu đốt những Thiên binh đang trấn giữ ở đó. Lửa lan ra rất nhanh, khiến cho toàn bộ đội hình bắt lửa. Bọn họ nằm lăn ra đất giãy giụa.

Tử Khiết nhân lúc đó thổi cháy lưới Tỏa Yêu, bay vào trong trận cắp Thường Tận đi. Một rồng một ma bay về hướng Ma thực điện. Thường Tận nằm yên trên lưng Tử Khiết, khe khẽ vuốt những cái vẩy màu trắng của chàng.

Hơi thở của nàng yếu dần, yếu dần rồi nàng yên tâm lả đi trên lưng chàng. Nàng thực sự đã bị chàng lay động tâm can. Một lần nữa, Tử Khiết chẳng màng thế cục mà cứu lấy nàng. Xem ra nàng đã không tin lầm người.

Phía sau lưng hai người, Thiên đế vội vã bay xuống hạ pháp dập lửa. Sau đó nhẹ nhàng gọi Thần Minh thú:

– Nhiệm vụ thất bại rồi, mau trở về thôi.

Con thú ngoan ngoãn thu nhỏ lại bằng một nắm đấm, chạy đến nằm gọn trong lòng bàn tay Thiên đế. Sau đó toàn bộ Thiên binh Thiên tướng cùng với Thiên đế đều biến mất trong không trung. Ninh Tư lúc này mới thu quạt Thần Tịch lại, thở dốc liên hồi. Chàng vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.