Kể từ sau khi thân phận Thuấn Minh bị bại lộ, Phi Yến không còn dám dùng Lộc Như hương nữa. Tuy nhiên, phật tố thì nàng ta vẫn dùng đều đặn. Mỗi khi mang thuốc đến cho Thường Tận, nàng ta không quên pha thêm một ít độc vào trong.
Có lẽ vì vậy mà Thường Tận mãi vẫn không tỉnh dù đã nhiều ngày trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, Tử Khiết nửa bước cũng không rời khỏi. Chàng tự tay bón thuốc cho Thường Tận, và ngày ngày dùng khăn ấm lau mồ hôi cho nàng.
Thường Tận mắt nhắm nghiền, tâm trí chìm sâu trong ảo mộng. Nàng mơ thấy mình hạ sinh một bé gái hết sức bụ bẫm đáng yêu. Nàng đặt tên cho nó là Quế Chi. Nàng cùng Tử Khiết và đứa bé làm thành một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc.
Nàng cứ thế chìm đắm trong những giấc mơ triền miên không hồi kết. Tử Khiết mỗi ngày đều ở bên kể chuyện cho nàng nghe, tâm tình với nàng mọi thứ. Thế nhưng Thường Tận nửa chữ cũng không đáp lại.
Một ngày nọ, đột nhiên lính canh đến báo, rằng có một kẻ tự xưng Dạ Khuyết muốn cầu kiến Thường Tận. Tử Khiết khoát tay:
– Dạ Khuyết? Hắn là ai? Không gặp!
– Nhưng mà… ông ta bảo rằng có thể chữa được bệnh cho Ma tôn.
– Sao cơ?
Ngoài phòng khách, Dạ Khuyết đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vân vê ngón tay cái như thể đang nhập tâm suy nghĩ gì đó. Tử Khiết từ ngoài bước vào, lên tiếng:
– Ngươi nói có thể chữa được cho Thường Tận?
Dạ Khuyết lập tức đứng dậy:
– Thì ra ngươi thực sự ở đây.
– Ngươi biết ta sao?
– Đương nhiên, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt.
– Vậy sao? Ta không nhớ đã từng gặp ngươi.
Dạ Khuyết cười khẩy, hắn biết rõ Tử Khiết đã bị mất trí nhớ, nên cũng không tiện đào thêm:
– Không nhớ cũng không sao. Ngươi chỉ cần biết, ta có thể chữa khỏi cho Ma tôn.
Tử Khiết hoài nghi:
– Ngươi là người ngoại tộc, sao biết được chuyện gì đã xảy ra với Thường Tận? Càng làm sao biết được tình trạng của nàng ấy? Ngay cả những thầy thuốc giỏi nhất của Ma tộc cũng đã bó tay, làm sao ngươi có thể chữa được.
– Trên đời này, không có gì là ta không thể làm được. – Dạ Khuyết tự tin đáp.
– Thôi được, cho ngươi một cơ hội. Chớ có giở trò.
Dạ Khuyết gật đầu mãn nguyện, khóe môi khẽ cong lên. Tử Khiết dẫn Dạ Khuyết vào bên trong Ma thực điện. Sau khi bắt mạch xong, Dạ Khuyết hỏi:
– Dạo gần đây Ma tôn thường ăn uống những gì?
– Ngoài ăn cháo yến mạch và uống thuốc ra thì chẳng còn gì khác.
– Vậy ư? – Dạ Khuyết vuốt vuốt bộ râu lưa thưa của mình. – Hôm nay đã ăn uống gì chưa?
– Một lát nữa hạ nhân sẽ mang đồ ăn đến. Sao vậy? Có vấn đề gì sao?
– Lát nữa mang đồ đến, hãy để ta xem qua trước.
– Được.
Hai giờ sau, Phi Yến mang cháo và thuốc đến. Như mọi khi, Tử Khiết hạ lệnh cho nàng ta để đồ trên bàn rồi lui ra. Dạ Khuyết dùng kim thử độc cũng chẳng phát hiện ra được gì.
Sau đó hắn múc một muỗng thuốc ra, rắc lên đó ít bột thuốc. Ngay lập tức, bên trong thuốc kết tủa đen sì. Dạ Khuyết lắc đầu thở dài:
– Quả nhiên, trong thuốc có độc. Không màu, không mùi, không vị.
– Thâm độc vậy sao? – Tử Khiết sửng sốt – Uổng cho ta ngày ngày cẩn thận, không ngờ vẫn bị ám toán sau lưng.
– Không sao. Từ ngày mai, cho nàng ta uống cái này.
Nói đoạn, Dạ Khuyết lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, đưa cho Tử Khiết.
– Thứ này có thể giải được độc sao?
– Không.
– Vậy tại sao lại bảo ta cho nàng uống?
– Tuy không giải được độc, nhưng sẽ phần nào phục hồi được những nội thương trong người nàng ta. Còn thuốc giải cho thứ này, ta cần phải về nghiên cứu thêm.
– Được. Vậy ngươi tạm thời ở lại Ma Cốt điện, đợi Thường Tận tỉnh rồi hẵng rời khỏi.
– Ta cũng đang có chủ ý như vậy.
Dạ Khuyết rời đi rồi, Tử Khiết ngay lập tức đi về phía phòng bếp. Khá nhiều hạ nhân đang chuẩn bị đồ ăn ở đó. Tử Khiết một mạch đi thẳng đến chỗ Phi Yến, trực tiếp nắm lấy cổ nàng ta. Toàn bộ hạ nhân thấy vậy thì vô cùng hốt hoảng, đồng loạt quỳ rạp xuống.
Phi Yến giãy giụa, mắt đánh láo liên, tự suy ra được hành vi của mình đã bị phát giác. Đến nước này, nàng ta biết rõ kết cục của mình là gì. Vì vậy, nàng ta quyết tâm đánh liều một phen. Phi Yến cố lấy hết hơi tàn để nói với Tử Khiết:
– Ngươi… không tò mò… ai… đã ra lệnh… cho… ta… ư?
Tử Khiết chợt khựng lại. Chàng nới lỏng bàn tay ra một chút, đoạn trừng mắt:
– Là ai, mau nói ra!
– Là Trưởng quan… thị vệ… Ninh Tư…
Mi tâm của Tử Khiết chau lại. Chàng siết chặt vòng tay của mình hơn:
– Chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn nói dối?
– Ngươi nghĩ mà xem… một người hầu thấp bé như ta giết Ma tôn thì được lợi gì chứ? Huống hồ ta cũng chẳng có lá gan đó. Chính là Ninh Tư ra lệnh cho ta… Ngài ấy nói, chỉ cần Ma tôn chết rồi, ngài ấy sẽ có thể khởi binh chiếm đoạt ngôi vị này.
– Ta cũng nghĩ ngươi không có cái gan đó.
Tử Khiết đáp, đồng thời siết chặt vòng tay, bẻ gãy cổ của Phi Yến, sau đó thả cho nàng ta rơi tự do xuống sàn gạch lạnh lẽo. Hạ nhân trông thấy cảnh đó lại càng muôn phần sợ hãi hơn, đầu cúi thấp hết mức có thể.
– Nhốt nàng ta vào địa lao, không ai được phép đến thăm. – Chàng ra lệnh, sau đó rời đi.
Chàng cứ canh cánh trong lòng câu nói của Phi Yến. Biết đâu nàng ta nói thật? Chàng không tin một kẻ thấp cổ bé họng như ả ta lại có mưu đồ lớn như vậy. Vì vậy chàng không một chiêu giết chết ả, mà chỉ bẻ gãy cổ, rồi tống nàng ta vào ngục, đợi sau này từ từ tra hỏi.
Có điều, sau câu nói của Phi Yến, chàng cho rằng nhất định phải dè chừng kẻ tên Ninh Tư này. Hắn vốn là người của Quỷ giới, nay lại đầu quân cho Ma tộc, ít nhiều có điểm đáng ngờ.
Tử Khiết về lại Ma thực điện thì thấy Ninh Tư đã ở đó.
– Ngươi đang làm gì ở đây? – Tử Khiết hỏi.
Ninh Tư quay đầu lại, tay phây phẩy quạt.
– Ta nghe nói Thường Tận gặp chuyện, nên liền đến xem thử.
– Ngươi là đang mong nàng ấy có chuyện ư? – Tử Khiết hỏi, giọng thăm dò.
– Ha ha ha! – Ninh Tư cười lớn, đáp lại với một giọng cười cợt – Ta cầu còn chẳng được.
Tử Khiết vội vã đuổi hắn đi:
– Đêm đã khuya rồi, ngươi cũng nên rời đi ngay thôi.
– Ta vừa đến ngươi đã đuổi đi. Sao vậy? Ngay cả ta ngươi cũng ghen sao?
– Không có.
– Yên tâm, ta đối với đại ma đầu này, một chút cảm giác cũng không có.
Nói rồi hắn quay đầu rời khỏi. Tử Khiết nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt vạn phần ngờ vực.
…
Ma thực điện hết sáng rồi lại tối, nhiều ngày trôi qua, thân thể của Thường Tận đã dần hồi phục. Chỉ có điều, lâu như vậy rồi mà nàng vẫn không tỉnh. Tử Khiết bắt đầu thấy sốt ruột. Chàng thường gọi lớn tên nàng nhưng chẳng hề có tác dụng.
Chỉ đến khi chàng không ngờ tới nhất, Thường Tận mới đột nhiên tỉnh dậy. Nàng chớp chớp mi mắt, để lộ hai đồng tử màu đỏ như hồng ngọc. Lúc ấy, Tử Khiết đang gối đầu lên vai nàng, ngủ ngon lành.
Nàng khẽ dùng ngón tay, kéo kéo vạt áo Tử Khiết. Chàng thấy động thì liền thức giấc. Nhìn thấy Thường Tận mở mắt, chàng vui mừng khôn xiết. Thường Tận khẽ nói đùa với chàng:
– Đầu chàng nặng như vậy, mà lại gối lên vai ta. Nếu ta không tỉnh dậy, có lẽ cái vai này tê liệt đến mức phải cắt bỏ.
Tử Khiết bật cười như đứa trẻ lên ba. Chàng xoa xoay vai nàng rồi cười nói:
– Nàng tỉnh dậy là tốt rồi. Để ta xoa vai cho nàng. Nàng xem có thấy dễ chịu hơn chút nào không?
Tử Khiết miệt mài nắn bóp. Thường Tận khẽ dùng ngón trỏ đặt lên chính giữa trán chàng, khiến chàng phải dừng việc đang làm lại. Chàng ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thường Tận, sau đó nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, cúi xuống đáp một nụ hôn lên đôi mắt mềm mại của nàng.
Thường Tận nhắm chặt mắt, tận hưởng vị ngọt ngào đến từ đôi môi ấy. Khóe miệng nàng bất giác cong lên, thay cho tiếng lòng. Nàng cười vô cùng mãn nguyện, có lẽ là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến giờ.
Nàng cảm thấy thật may mắn. May là bên cạnh nàng vẫn còn Tử Khiết. Tất cả bạn bè, người thân của nàng đều lần lượt ra đi, bỏ lại nàng thân cô thế cô trên cõi đời này. May sao Tử Khiết vẫn không rời bỏ nàng. Nàng tự nhủ, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định phải bảo vệ chàng chu toàn.
…
Buổi chiều Tử Khiết đưa nàng ra ngoài đi dạo. Đã lâu rồi, Thường Tận không rời khỏi phòng, cảm thấy có hơi choáng ngợp với không khí bên ngoài. Nàng vươn vai hít một hơi thật dài, rồi đột nhiên nhìn thấy những bông hoa xuyến chi phủ rợp một góc tường.
Nàng kéo tay Tử Khiết chạy lại gần, sau đó nhìn chàng cười nói:
– Chàng xem, những bông hoa dại này thật mạnh mẽ biết bao.
– Hình như là vậy thật. Vài hôm trước ta thấy chúng đã úa tàn. Sao giờ lại đột nhiên nở rộ vậy?
Thường Tận nhoẻn miệng cười:
– Quả là kỳ lạ. Dường như chúng có thể cảm nhận được ta đang đến, vì vậy mới khoe sắc đón chào.
Tử Khiết bật cười:
– Hay là như vậy thật nhỉ?
Thường Tận còn đang mải mê ngắm hoa thì đột nhiên cảm thấy có động ở chân. Nàng nhìn xuống thì thấy có một đứa bé đang nghịch gấu váy nàng. Đứa nhỏ này thoạt nhìn đã thấy vô cùng bụ bẫm đáng yêu, chỉ có điều ăn mặc vô cùng rách rưới.
Nàng ngạc nhiên:
– Em bé này, cháu là con ai vậy? Sao lại vào đây?
– Con tên là Bình An. Con đợi người đã lâu lắm rồi.
– Bình An? – Nàng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được cái tên này.
Đột nhiên từ phía sau có giọng nói vọng đến:
– Rõ ràng đứa bé là do ngươi cứu, sao ngay cả mặt mũi nó cũng không nhớ?
Nàng quay đầu lại thì thấy Ninh Tư.
– Ta cứu nó lúc nào? – Nàng hỏi.
– Vào hôm Thần Minh thú làm loạn ở nhân gian, chẳng phải ngươi đã sà xuống cứu nó từ cơn lũ hay sao?
– À, thì ra là đứa bé đó. – Thường Tận đột nhiên nhớ ra – Nếu vậy, thì ai đã mang nó về đây?
– Thì… ta thấy nó cũng đáng thương, nên đã cố ý cứu về.
– Ồ, hóa ra Trưởng quan thị vệ Ninh Tư cũng là một người có trái tim vô cùng ấm áp. – Thường Tận đáp, giọng nói có chút tinh nghịch.
– Tất nhiên rồi. – Ninh Tư vừa đáp vừa phây phẩy quạt, điệu bộ vô cùng phong nhã.
Tử Khiết vẫn cảm thấy hắn vô cùng đáng ngờ, vì vậy cả buổi chẳng nói với hắn câu nào. Chàng nghi ngờ rằng đứa bé này có thể cũng chỉ là một công cụ mà Ninh Tư gài vào để hại Thường Tận, vì vậy mới liền bế nó đi chỗ khác.
– Ngươi đưa nó đi đâu vậy? – Ninh Tư hỏi.
– Bé ngoan, có phải con đã đói rồi? Ta sẽ đưa con đi ăn cơm, có chịu không. – Tử Khiết dụ dỗ Bình An.
Đứa nhỏ lắc đầu:
– Bình An chỉ thích ở với vị nữ tiên kia thôi.
Tử Khiết khẩy mũi nó:
– Nàng ấy không phải nữ tiên, mà là Ma tôn đấy. Nghe sợ không nào? Sợ thì đừng lại gần nữa nhé!
Vừa nói chàng vừa bế nó lướt đi thật nhanh. Bình An ngoảnh đầu lại nhìn Thường Tận rồi thở dài. Vốn dĩ nó đã đợi rất lâu mới đợi được vị nữ tiên đó xuất hiện, thế mà chưa được chơi bao nhiêu đã bị một nam nhân xấu xa mang đi rồi.