– Ngươi đang định đi đâu vậy? – Quang Đại hỏi khi Thường Tận toan rời Thiên cung ra ngoài.
Thường Tận không ngoảnh đầu lại, đáp:
– Ta có chút chuyện cần giải quyết, xong việc sẽ quay lại ngay.
– Ngươi không thể đi! – Quang Đại nói, giọng dứt khoát – Ngươi có biết Thiên đế có thể đem quân đến đây bất cứ lúc nào không? Ngươi cần phải ở lại đây chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.
– Ta xin lỗi. Việc này rất gấp, ta sẽ cố gắng quay lại sớm. Nếu quân địch đến đây, cứ theo kế hoạch mà làm. – Thường Tận đáp rồi biến mất, không để Quang Đại có cơ hội ngăn cản thêm.
Sở dĩ nàng vội vã như vậy là vì nghe tin Tử Khiết vẫn còn sống và đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Thường Tận luôn canh cánh trong lòng việc Tử Khiết chết oan vì nàng nên khi hay tin chàng còn tại thế thì vô cùng xúc động. Nàng biết rằng trong thời điểm nhạy cảm như thế này mà rời bỏ vị trí là rất nguy hiểm, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc Tử Khiết không quản.
Nàng rất sợ, sợ Tử Khiết sẽ thực sự chết, nếu nàng không đến cứu. Vì vậy, dù có bao nhiêu người ngăn cản, nàng cũng nhất quyết phải đi. Thường Tận dịch chuyển đến núi Yên Tử. Đây là lần đầu nàng đích thân đến ngọn núi này mà không phải là nghe ngóng thông qua mật thám.
“Núi Yên Tử quả nhiên lạnh lẽo như lời đồn.”, nàng nghĩ. Cái lạnh thấu xương khiến cho hơi thở của nàng càng trở nên lạnh lẽo, còn đôi mắt thì trong suốt như gương. Thường Tận đáp xuống một ngọn cây, động tác rất nhẹ đến nỗi những chiếc lá cuối cùng của cây hoa ban vốn đã úa tàn tuy có lung lay nhưng không hề rụng xuống.
Nàng đảo mắt nhìn quanh. Về phía tây bắc một loạt Thiên binh đang xếp hàng đông nghịt, nhìn đội hình ước chừng khoảng hai vạn người. Nàng bỏ qua hướng đó, tiến về hướng đông. Nàng biết Tử Khiết đang ở đâu đó quanh đây, nhưng cụ thể là chỗ nào thì nàng không rõ.
Nàng đáp xuống biết bao nhiêu ngọn cây vẫn chưa tìm thấy tung tích của chàng. Cuối cùng, khi nàng sắp từ bỏ thì chợt thấy một Tiên nga đang to nhỏ với người bên cạnh:
– Ngươi mau đi lấy thêm nước. Thái tử điện hạ phát sốt rồi, cần rất nhiều nước ấm.
Người kia gật đầu rồi tất bật chạy đi đâu đó. Thường Tận nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng Tiên nga vừa ra lệnh nọ, thẳng tay đánh vào sau gáy cho ả ngất đi, sau đó mạnh dạn tiến thẳng vào trong động. Nàng đi chưa được mười bước thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ.
Nàng theo phản xạ ngửa người ra sau. Hàng chục mũi tên từ phía trước và hai bên bắn tới, xượt qua cổ áo nàng. Thường Tận sải tay ra, bắt lấy một mũi tên, rồi xoay người một trăm tám mươi độ, phóng thẳng mũi tên đó về phía sâu trong động.
Một nam nhân trong bóng tối kêu lên một tiếng sau đó ngã xuống đánh bịch một cái. Trong động tối om không một tia sáng, loáng thoáng hai bên có một vài kẻ mặc áo đen đang liên tục di chuyển, cố gắng khiến Thường Tận rối loạn.
Thế nhưng nàng vẫn bình thản như không. Thường Tận đứng yên tại chỗ, phóng một tay về bên phải, thả cho Thương kiếm của mình lướt về phía những kẻ áo đen, nhanh gọn cắt một đường rất ngọt qua cổ của chúng.
Thương kiếm sau đó trở về tay nàng. Thường Tận thuần thục đổi sang tay còn lại, tiếp tục phóng về phía bên trái, tiêu diệt những kẻ đang lăm le bên mạn trái của nàng. Những kẻ này chết rồi, một loạt Thiên binh từ trong động tiếp tục ùa ra.
Thường Tận cầm chắc Thương kiếm trong tay, liên tục xoay người tránh đòn tấn công của kẻ địch, uyển chuyển lướt kiếm đi qua cổ chúng. Động tác của nàng vừa nhanh vừa dứt khoát khiến cho kẻ địch tuy đông mà vẫn thất thế.
Nhẹ như lông hồng, một tấm lưới đột nhiên giăng xuống người nàng từ không trung. Vì trời quá tối và một phần vì chuyển động của tấm lười quá nhẹ, Thường Tận đã không phát giác ra. Đây là một tấm lưới Tỏa Yêu, không dễ gì đối phó được.
Lúc này từ bên trong động bỗng phát ra tiếng vỗ tay chầm chậm đều đều, kèm theo một điệu cười mãn nguyện của nữ nhân. Một người mặc áo trắng chầm chậm bước ra, hai bên là thị nữ cầm theo những bó đuốc soi sáng.
Thường Tận nheo mắt nhìn kỹ người trước mặt. Hóa ra là Bích Ngọc. Nàng cười khẩy:
– Ngươi gài bẫy ta?
Bích Ngọc ngửa đầu cười lớn. Có lẽ nàng ta chưa từng hạnh phúc như vậy, kể cả vào ngày đại hôn của mình. Bích Ngọc tiến lại gần Thường Tận, nhìn một lượt từ trên xuống, rồi với giọng vô cùng lả lướt, nàng ta nói:
– Đã lâu không gặp mà ngươi chẳng có chút thay đổi, vẫn là một nữ ma đầu xấu xí. Ta chẳng hiểu nam nhân thích ngươi ở điểm nào. Cơ thể thì cao lớn, thô thiển, toàn thân chỉ độc một màu đen buồn tẻ. Mới nhìn ta còn tưởng là đàn ông, đúng là chẳng có chút yểu điệu nào.
Thường Tận khẽ nhếch khóe môi:
– Sao? Ngươi ghen tị à? Vì ta xấu như vậy mà Tử Khiết vẫn yêu ta?
Bích Ngọc trợn tròn mắt tức giận:
– Ai bảo ngươi chàng ấy yêu ngươi? Nếu chàng yêu ngươi thì đã không cưới ta. Ngươi nên nhớ, thê tử của chàng ấy là ta, chứ không phải ngươi. Đến cuối cùng ngươi chỉ là một đại ma đầu bị người đời hắt hủi không hơn không kém.
Nghe đến đây, lòng Thường Tận có chút chua xót. Nhưng không vì thế mà nàng trở nên rụt rè trước mặt kẻ đang ra vẻ thị uy với nàng. Thường Tận lạnh lùng đáp, mặt không biến sắc:
– Chàng ấy yêu ai chúng ta đều hiểu rõ, ngươi chẳng cần đứng đây khua chiêng gõ trống làm gì. Ngươi cũng đừng vội đắc ý. Ngươi cho rằng… tấm lưới này có thể giữ chân được ta sao?
Mặt Bích Ngọc trở nên tái mét, nàng ta nghiến răng day từng chữ:
– Đủ để giữ chân ngươi đến khi cuộc chiến kết thúc. Để ta xem ngươi có thể làm vua của một đội quân bại trận được không?
– Ngươi nói gì? – Thường Tận sửng sốt.
Bích Ngọc cười nham hiểm:
– Ngươi không nghe nhầm đâu. Đội quân của Thiên đế đã bắt đầu khởi hành, ngay khi nhận được tin ngươi lọt vào bẫy. Nhiệm vụ của ta chính là khiến ngươi không kịp quay trở về. Ngươi yên tâm, để đối phó với ngươi, ta không chỉ chuẩn bị mỗi tấm lưới rách này đâu.
…
Tại Thiên cung lúc này, bây giờ đang là nửa đêm, ngoài một số lính gác đến phiên trực, những người còn lại đều đang ôm kiếm tựa tường ngủ ngon lành. Một vài những con ruồi muỗi vo ve bên tai cũng không thể phá vỡ giấc mộng đẹp của họ.
Trong không gian thanh vắng, đột nhiên vang lên một âm thanh vang vọng đến rùng mình: tiếng chuông báo kẻ địch. Toàn bộ quân lính tỉnh dậy, hớt hơ hớt hải tập hợp vào vị trí. Thiên binh còn chưa kịp đến, Quỷ binh đã nhanh chóng trở mặt quay mũi giáo về phía Âm binh.
Điều đó cũng không bất ngờ lắm, vậy nên Âm binh ngay lập tức phản xạ lại, dùng toàn lực chống trả. Ninh Tư vội vã hỏi Quang Đại:
– Thường Tận đâu?
Quang Đại hừ lạnh một tiếng:
– Chẳng còn trông mong gì vào nàng ta nữa đâu. Có lẽ giờ này còn đang vui vẻ với tình lang ở nơi nào đó.
Nói rồi hắn vùng vằng bỏ đi. Ninh Tư chẳng hiểu chút gì trong câu nói của Quang Đại. Hắn bung quạt ra phây phẩy lên mái tóc dài mượt của mình rồi bình thản trở lại cổng chính. Từ xa hắn đã có thể thấy Thiên binh đang tiến lại gần, khí thế vô cùng bức người.
Hắn lệnh cho một vạn âm binh vào vị trí, chuẩn bị bắn tên tẩm thuốc độc. Khi Thiên binh tới gần trong bán kính một dặm, hàng loạt mũi tên được phóng ra như vũ bão, dễ dàng đoạt mạng hơn hai trăm người. Tuy vậy, Thiên binh vẫn không ngừng tiến lại gần. Chẳng mấy chốc, chúng đã đáp xuống cổng Thiên cung, giáp sát vào lớp phòng vệ của Âm binh.
Hai bên đánh nhau long trời lở đất, người chết gục xuống như rạ. Thiên đế đứng ở trên cao nhìn xuống, bên cạnh là Tinh Thúy đi cùng với hơn hai trăm đệ tử Tu Chân giới. Tinh Thúy kiến nghị với Thiên đế:
– Bẩm Thiên đế, hãy để ta đưa người xuống ứng chiến.
Thiên đế khoát tay:
– Vẫn chưa đến lúc. Vai trò của ngươi vẫn chưa cần dùng đến.
Tinh Thúy thắc mắc không hiểu Thiên đế đang toan tính điều gì nhưng cũng chỉ đành chắp tay nghe lệnh. Dù đang rất nóng lòng xuống dưới tìm Thường Tận nhưng nàng ta không thể cãi lời Thiên đế. Ả ta không biết rằng Thường Tận vẫn đang mắc kẹt ở núi Yên Tử cùng với đám quân của Bích Ngọc.
Thiên đế cũng chẳng buồn giải thích kế hoạch của mình với Tinh Thúy, bởi đối với ông ta, Tinh Thúy chỉ là một quân cờ không hơn không kém. Đến lúc cần dùng, ông ta sẽ lợi dụng nàng ta cho kế hoạch của mình, ngoài ra không cần phải phí lời giải thích cặn kẽ, kể cả việc dùng mạng của đệ tử Tu chân để tế trận Thiên Giáng.
Thiên đế ra lệnh cho Trần Luân bắt đầu khởi động Tỏa Ma trận và Phật Dung trận. Trần Luân ngay lập tức ra hiệu cho đội quân của mình chia làm hai nhóm, một nhóm thi triển Tỏa Ma trận, nhóm còn lại thi triển Phật Dung trận.
Với Tỏa Ma trận, Thiên binh tập hợp theo hình bát giác, cùng hỗ trợ nhau truyền sức mạnh cho những gương chiếu yêu được bố trí khắp tám hướng của Thiên cung. Ninh Tư vô cùng bất ngờ vào giây phút gương chiếu yêu đột nhiên có tác dụng, làm suy giảm sức lực của hàng loạt Âm binh trên diện rộng.
Hắn không ngờ Tuấn Hùng đã lén để Quỷ binh bài trí loại gương này trong lúc giả vờ canh phòng ở đây. Hắn không thể hiểu được, rốt cuộc kế hoạch đã có sai sót chỗ nào. Bởi lẽ những Quỷ binh lén lút trà trộn đến những khu vực khác ngoài Thượng Môn điện đều bị ám sát không để lại dấu vết. Vậy thì làm cách nào chúng vẫn có thể qua mắt hắn mà lắp đặt gương chiếu yêu một cách thần không biết, quỷ không hay?