Tái Sinh

Chương 6: Trí mạng



Tử Khiết đang say giấc nồng dưới một gốc cây đa cạnh bờ suối thì bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng động lạ. Trong không gian thanh vắng, chàng tuyệt nhiên không nhìn thấy một bóng người, nhưng tiếng sột soạt liên hồi khiến chàng không khỏi nghi ngờ.

Tử Khiết cất tiếng hỏi:

“Ai đó?”

Không một tiếng trả lời. Chàng chống tay từ từ đứng dậy, ánh mắt dè chừng. Một bóng đen đột nhiên xẹt qua trước mặt chàng rồi biến mất. Tử Khiết xoay người, tự trấn an bản thân. Chàng đếm nhẩm “một, hai,… ba” rồi bắt đầu chạy thục mạng.

Đêm tối tịch mịch yên lặng như tờ. Chàng chẳng hề phân biệt được phương hướng, chỉ biết cắm đầu chạy. Nếu chàng đứng yên một chỗ, chẳng biết điều gì đang chực chờ để nuốt lấy chàng. Một tiên nhân mất hết khí lực như chàng còn có thể làm gì ngoài chạy?

Bóng đen bắt đầu đuổi theo chàng, càng lúc càng gần. Hắn đi đến đâu, cây lá lại xào xạc đến đó. Một chiếc quạt giấy từ người hắn phóng ra, nhằm hướng Tử Khiết mà lao vào. Tử Khiết cảm nhận được vật thể lạ đang đến gần, liền nghiêng người né ra rồi tiếp tục chạy. Mép quạt xượt qua má chàng, để lại một vệt máu đỏ tươi.

Chiếc quạt sau đó tự lần theo vết máu, đuổi theo chàng không thôi. Xa xa phía sau kẻ lạ mặt cũng kiên trì chạy đến. Bước chân của hắn như có như không, mang theo hơi thở của chết chóc.

Chạy được một lúc thì Tử Khiết đột nhiên vấp dây leo ngã xuống. Chiếc quạt giấy đuổi đến nơi, xoay mòng mòng chém vào da thịt chàng. Tử Khiết xoay người liên tục để tránh lưỡi cắt. Khi chiếc quạt ngưng lại cũng là lúc bóng đen kia an vị trước mặt Tử Khiết.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, vạt áo tím của hắn tung bay phấp phới. Tay hắn cầm quạt, phây phẩy mái tóc đen mượt của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên đắc ý.

– Ngươi là ai? – Tử Khiết cất tiếng hỏi, ánh mắt chàng kiên định không sợ hãi.

– Chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần ngươi nằm yên để ta tìm kiếm một thứ trên người ngươi, sau đó ta ắt sẽ để ngươi đi.

– Ngươi muốn tìm gì?

Ninh Tư vuốt tóc, mỉm cười nửa miệng đáp:

– Thứ ở trong tim ngươi!

Sau đó nhanh như chớp hắn lao tới túm lấy cổ Tử Khiết. Ninh Tư toan dùng tay còn lại đưa vào trong họng chàng thì đột nhiên một lực đẩy vô hình phát ra từ lồng ngực Tử Khiết, đẩy Ninh Tư bay ra xa cả chục thước.

Ninh Tư cố gắng giữ thăng bằng nhưng máu từ trong cổ họng hắn bỗng hộc ra liên tiếp. Ninh Tư thở dốc, dồn hết chút sức lực còn lại hỏi Tử Khiết:

– Ngươi là ai?

– Ngươi còn hỏi ta là ai? Nếu ta không biết ngươi là ai, ngươi cũng đừng hòng biết được danh tính của ta.

– Được lắm. Hôm nay ngươi chơi ta một vố. Hôm sau ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi!

Nói rồi Ninh Tư xoay người bay đi mất. Tử Khiết ngã khuỵu xuống. Chàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Một sức mạnh vô hình nào đó vừa cứu mạng chàng, nhưng rõ ràng chàng đã bị tước hết linh khí, sao còn có thể vận công?

Chàng cố gắng dùng sức, thử thi triển một phép thuật nhỏ, quả nhiên vẫn chẳng có gì xảy ra. Chuyện ban nãy thật sự vô cùng khó hiểu.

“Mặc kệ, ta phải tìm cách rời khỏi đây trước đã.”

Nghĩ bụng, Tử Khiết lồm cồm bò dậy, bước đi vô định trong rừng, mong tìm được lối ra. Chàng đi mãi, đi mãi cho đến khi kiệt sức rồi nằm gục giữa hoang sơ vô tận.

Lúc tỉnh dậy, chàng thấy xung quanh ấm áp một cách kì lạ. Đã lâu rồi chàng không cảm thấy êm ái như thế này. Chàng mở mắt nhìn quanh thì thấy một nam nhân mặc đồ xám đang đứng quay lưng về phía mình. Chàng thanh niên đó dường như đang nấu thứ gì đó. Mùi thuốc bắc tỏa ra thơm ngào ngạt.

Chẳng hiểu sao mùi hương đó khiến chàng cảm thấy ngột ngạt rồi nhất thời bật ho dữ dội. Chàng thanh niên nghe âm thanh vội quay lại. Chàng đỡ Tử Khiết ngồi dậy rồi khẽ hỏi:

– Huynh không sao chứ? Có phải mùi thuốc nặng quá khiến huynh không thoải mái.

Tử Khiết lắc đầu:

– Có lẽ là do ta ở trong rừng lâu quá nên bị cảm lạnh. Huynh là ai? Sao lại cứu ta?

Chàng thanh niên mỉm cười đáp:

– Sáng nay ta lên núi tìm kiếm một số loại thảo dược thì nhìn thấy huynh. Ta là tiểu nhị của quán ăn phía trước. Cứu huynh chỉ là tình cờ, không cần khách sáo.

Tử Khiết chắp hai tay lại, cúi đầu hành lễ:

– Ân cứu mạng sao ta có thể phớt lờ. Mong được biết quý danh của các hạ, để tiện bề báo đáp.

Chàng trai nọ lại khoát tay:

– Cho huynh biết tên cũng được, chỉ có điều sau này chúng ta có lẽ cũng không gặp lại. Chỉ là bèo nước gặp nhau, huynh có thể gọi ta là Huyết Vân.

– Huyết Vân huynh, đa tạ ơn cứu mạng. Ta tên là Tử Khiết. Nếu sau này huynh gặp nguy nan, ta nhất định không khoanh tay đứng nhìn.

– Được rồi, huynh nghỉ ngơi đi. Ta còn phải ra ngoài làm việc. À đúng rồi, ta đã sắc thuốc. Huynh nhớ uống hết, sẽ tức khắc khỏi bệnh.

– Đa tạ.

Huyết Vân đóng cửa cẩn thận rồi rời đi. Chàng có lẽ không bao giờ ngờ được rằng, mình lại gặp gỡ và quen biết với kẻ thù truyền kiếp trong hoàn cảnh như thế này. Thái tử Thiên tộc và Thái tử Ma tộc, vốn dĩ là không đội trời chung, nhưng lại trở thành bằng hữu trí mạng.

Sau khi uống thuốc, Tử Khiết mặc y phục, gói ghém đồ đạc rồi chuẩn bị rời khỏi. Huyết Vân chẳng qua cũng chỉ là một gia nhân, không đủ sức cưu mang chàng. Chàng định bụng gặp Huyết Vân từ biệt lần cuối rồi lên đường đến tìm Trưởng môn Tu chân giáo xin cứu giúp.

Thiên giới và Tu chân giới trước nay giao hảo đều rất tốt. Tử Khiết cũng đã vài lần gặp gỡ Nguyễn Thượng Lang, cho nên cũng có thể coi là có quen biết. Thiết nghĩ ông ấy cũng sẽ không từ chối chàng. Còn chốn nhân gian này, tuy rộng lớn nhưng chẳng có chỗ cho chàng dung thân.

Tử Khiết tìm đến quán ăn nơi Huyết Vân làm việc. Chàng thanh niên mặc chiếc áo xám sờn cũ kỹ đang tất bật phục vụ đồ ăn cho quan khách. Chàng toan lên tiếng gọi Huyết Vân thì bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc nơi góc phòng.

“Là tên mặc đồ tím!”

Tử Khiết giật mình lui lại nép vào mép cửa.

“Mong rằng hắn không nhìn thấy mình.”

Chàng lén nhìn vào trong qua khe cửa. Ánh mắt tên áo tím đang mải miết dán vào Huyết Vân.

“Không lẽ hắn có ý đồ gì với Huyết Vân?”, chàng nghĩ, “Không xong rồi, chẳng lẽ hắn cũng muốn tìm kiếm “thứ gì đó” từ người Huyết Vân?”

Nghĩ vậy Tử Khiết quyết định không rời đi nữa. Chàng lén tìm một góc khuất, theo dõi động thái của tên áo tím. Từ trên xuống dưới, tên này toát ra cảm giác mình là một công tử phong lưu phóng khoáng. Chiếc quạt trắng trên tay hắn liên tục phe phẩy. Ánh mắt hắn thâm sâu như bóng đêm vô tận còn đôi môi hắn luôn nhếch lên một cách đểu cáng.

“Hừm, bộ dạng công tử hào hoa này ta còn lạ gì nữa!”, Tử Khiết thầm nghĩ, “Tuy nhiên so với ta nhan sắc của hắn vẫn thua kém bội phần.”

Cứ thi thoảng tên áo tím kia lại gọi Huyết Vân đến rót rượu. Huyết Vân hỏi hắn:

– Ninh Tư công tử, cớ sao ngài không tự rót. Ngài cũng thấy quán rượu này đông đúc thế nào. Một mình ta không thể phục vụ xuể.

“Ninh Tư? Huyết Vân quen biết với tên biến thái áo tím này sao?”, Tử Khiết nghĩ.

Ninh Tư nhoẻn miệng cười:

– Nếu như nhiều khách quá, thì ta sẽ giúp ngươi dọn bớt khách đi. Ngươi thấy thế nào?

Ẩn ý trong câu nói cùng ánh mắt tà mị của Ninh Tư không khỏi khiến người khác thấy rùng mình. Hắn lại nói tiếp:

– Huyết Vân công tử, ta chẳng qua là thấy rất có hứng thú với ngươi. Hay là… ngươi về làm người hầu cho ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Số tiền mà ngươi kiếm được ở đây, ta sẽ trả gấp mười.

“Ái chà chà. Tên này khả năng câu dẫn cũng mạnh phết. Nếu là ta, ta sẽ đồng ý ngay tắp lự.” – Tử Khiết nghĩ thầm.

Huyết Vân không hề dao động, quay đi một cách dứt khoát:

– Cảm ơn nhã ý của công tử. Ta không thích làm người hầu riêng cho ai, chỉ muốn ở đây làm một tiểu nhị nhỏ nhoi.

“Khá lắm, nhóc con! Quả không hổ là ân nhân cứu mạng của ta!”, Tử Khiết tự tán thưởng.

Ánh mắt của Ninh Tư không hề nổi lên sự giận giữ. Trái lại, trông hắn lại càng có vẻ hứng thú hơn. Hắn ngồi lì ở đó, cho đến khi trời tờ mờ tối. Tử Khiết vì ngồi trông chừng hắn mà ngủ gật lúc nào không hay. Khi chàng tỉnh dậy, Ninh Tư đã biến mất.

Chàng dáo dác tìm quanh vẫn không thấy bóng dáng tên áo tím đâu. Ngay cả Huyết Vân cũng không còn ở trong quán. Chàng vội vã chạy ra ngoài, chọn đại một hướng rồi ba chân bốn cẳng đi tìm Huyết Vân.

Như mọi khi, nhà nhà đều đã đóng cửa tắt đèn, không còn mảy may một bóng người lảng vảng trên đường. Xung quanh vắng lặng như tờ. Chợt Tử Khiết nghe thấy tiếng gió heo hút đâu đó. Âm thanh kì lạ này y hệt hôm đó ở trong rừng.

Chàng men theo tiếng động thì đến được một miếu hoang. Quả nhiên tên áo tím đang ở đó. Một nam nhân mặc áo xám đang bị hắn khống chế. Chẳng nghĩ được nhiều, Tử Khiết vội vớ lấy một thanh gỗ, chạy nhanh đến giáng một đòn vào sau gáy Ninh Tư.

Máu tươi rỉ ra từ sau cổ hắn rồi từ từ biến mất như chưa từng có gì xảy ra. Ninh Tư quay lại, mỉm cười tinh quái:

“Tiểu tử, ngươi quay lại rồi.”

Tử Khiết sững người. Phen này chàng tiêu chắc. Lần trước nhờ may mắn chàng mới thoát được hắn, nay lại tự chui đầu vào rọ. Với những thủ pháp ba que mà chàng chẳng thèm bỏ công tập luyện, Tử Khiết chỉ có thể chống đỡ được mười chiêu của Ninh Tư. Sau đó chàng gục xuống và bắt đầu thổ huyết.

Chỉ chờ có thế, Ninh Tư tiến đến bóp cổ chàng nâng lên cao.

– Cảm ơn ngươi đã quay lại. Để ta xem trong người ngươi có chứa thứ ta cần tìm không.

Ninh Tư toan đưa tay ra móc họng Tử Khiết thì từ đâu một mũi tên bay tới, cắp phập vào tay hắn. Khói đen bốc lên từ vết thương khiến hắn đau đớn tột cùng.

– Là ai? – Ninh Tư quát lớn.

– Là ta.

Huyết Vân từ đâu xuất hiện, đứng chắn ngang trước mặt Tử Khiết.

– Huyết Vân, chẳng phải huynh bị hắn bắt đi sao? Vậy còn kẻ nằm dưới mặt đất kia là ai? – Tử Khiết ngạc nhiên hỏi.

Lúc này Tử Khiết mới chạy lại xem người thanh niên áo xám bị khống chế lúc nãy là ai. Quả nhiên vì khinh suất mà chàng nhận nhầm người nên ra tay cứu giúp bất thành cho một người không quen biết.

Ninh Tư dùng sức rút mũi tên ra, để lộ một lỗ đen sâu hoắm đang rỉ máu.

– Huyết Vân, ta sớm đã biết ngươi không phải kẻ tầm thường. Nói cho ta biết, ngươi là ai?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.