Bàn về kỹ năng dỗ người Thẩm Du Ninh phải nói là xếp thứ nhất không ai dám tranh.
Khi anh ở chung với Đường Nặc sẽ không chăm sóc cậu một cách mù quáng, nếu đối phương có mối quan hệ thân thiết với bạn thì sự bình đẳng với có thể giúp mối quan hệ kéo dài, có qua có lại mới có ý nghĩa.
Bởi vậy anh vui vẻ tiếp nhận sự giúp đỡ của Đường Nặc, và thỉnh thoảng sẽ vô tình nhắc lại để đối phương cảm nhận được giá trị của mình trong mối quan hệ này.
“Tiểu Nặc, tin vui tới đây,” Mới sáng sớm Thẩm Du Ninh đã hóa thân thành chim báo tin, mang tin tốt tới Coucher de soleil.
“Giang Dực thông báo đã thành công.”
Thẩm Du Ninh báo tin vui của Giang Dực cho Đường Nặc, đồng thời cũng nói với cậu vị khách lúc trước gọi điện thoại đến tiệm đặt bánh ngọt mà giá gấp 5 lần đó cũng chính là vị sếp Giang nhiệt tình này.
Đường Nặc vui thay cho Giang Dực, nhưng cũng hơi khó hiểu, cậu hỏi Thẩm Du Ninh.
“Lúc đó không phải nói…!Bánh kem là mua cho người yêu sao?”
Đường Nặc hết sức thận trọng, cẩn thận hỏi: “…!Đổi rồi?”
“Không có.” Thẩm Du Ninh tự biết chuyện xưa của Giang Dực thật sự phức tạp, anh mà kể cho Đường Nặc đối phương cũng chưa chắc đã hiểu, vì vậy nói ngắn gọn quá trình mưu trí của Giang Dực.
Đường Nặc quả nhiên cái hiểu cái không, cậu cắn môi thầm nghĩ, Giang Dực là sếp tổng có lẽ…!thích chơi mấy trò này.
Giờ đây Giang Dực bỉ dực song phi, hai người bọn họ là công thần lớn nhất, Giang Dực nhờ Thẩm Du Ninh chuyển lời cảm ơn, mời hai người bữa cơm, còn nhấn mạnh nhất định phải chuyển lời với Đường Nặc.
“Ăn cơm…!thì không cần đâu.” Đường Nặc khó xử, nói thật, “Em không quen, không quen ăn cơm với người lạ.”
Thẩm Du Ninh cũng không khuyên ngược lại cảm thấy đúng với dự đoán, từ sau khi biết hoàn cảnh gia đình Đường Nặc thì cũng có thể nhận ra đối phương là có chút chứng sợ xã hội.
Không muốn ăn cơm cùng người khác nhưng lại có thể cùng ăn với anh.
Thẩm Du Ninh thầm cảm thấy sung sướng, như vậy có thể nói anh ở trong lòng cậu có thể có một chút khác so với người xa lạ.
–
Bộ phận kỹ thuật làm việc ở tầng sáu cao ốc Hoa Khang, tiểu tổ của Thẩm Du Ninh tập trung ở phí Đông của tầng lầu.
Chỗ này của bọn họ có một vị trí bởi vì gần sát cửa sổ, mùa hè thì nắng mùa đông thì lạnh, cho nên trước giờ không ai thèm ngồi.
Nhưng mà Thẩm Du Ninh dạo này mới phát hiện vị trí sát cửa sổ kia có thể nhìn thấy tiệm bánh ngọt.
Xe nhập hàng, khách ra vào, nếu may mắn anh còn được thấy người mình thương nhớ đứng trước cửa.
Vậy nên khoảng thời gian này anh không có việc gì làm anh lại ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ.
“Anh, anh ngồi đó không thấy nắng sao?”
Triệu Tường mới đi từ dưới lầu lên, vừa đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Du Ninh ngồi một mình bên cửa sổ, ánh nắng chói chang dừng ở trên người nhiễm sáng cả chiếc áo khoác đen của anh.
“Cũng tạm, lớn tuổi rồi, phơi nắng bổ sung canxi.” Thẩm Du Ninh quay đầu lại thấy Triệu Tường đầu đầy mồ hôi thở hổn hà hổn hển thì hỏi: “Sao vậy?”
“Giúp Tiểu Nhiễm phòng bên nhận hàng chuyển phát.” Triệu Tường đi tới gần Thẩm Du Ninh khoa tay múa chân kể với anh mình, “Mẹ Tiểu Nhiễm gửi cho cậu ta một đống đặc sản địa phương nói là cho đồng nghiệp trong đơn vị, hai bọn em dọn hơn hai mươi phút, Tiểu Nhiễm nói ai cũng có phần, phỏng chừng lát nữa sẽ phát đến phòng chúng ta.”
Tiểu Nihiemx tên đầy đủ là Nhiễm Vũ Đồng, là thực tập sinh mới tuyển năm nay của phòng tài vụ, trong công ty cậu ta với Triệu Tường là nhỏ tuổi nhất và với Thẩm Du Ninh là đẹp trai nhất.
“Nhân viên chuyển phát vừa mới đi sao?” Thẩm Du Ninh không để ý đến đặc sản.
“A…!Chắc vậy? Anh muốn gửi cái gì sao?”
“Không gửi, anh xuống lầu chút.”
“Xuống lầu?” Trần Tuấn Hào ở phía đối diện ngẩng đầu, dường như biết được Thẩm Du Ninh định đi đâu, cười hì hì nói: “Mua cho tôi ly cà phê với?”
Thẩm Du Ninh nghi ngờ Trần Tuấn Hào đã biết gì đó.
Cái tên Đại Trần này, bình thường nhìn chất phác nhưng thật ra rất thông minh, cái gì cũng có thể nhìn thấu.
Biết thì biết đi, Thẩm Du Ninh trước nay đều hào phóng không thèm để ý đến cái này, vốn dĩ anh thật sự thích vốn anh cũng đang theo đuổi, chỉ cần không nói đến tai Đường Nặc rồi dọa cậu thì những chuyện khác không cần quan tâm.
Hôm nay tiệm rất đông khách, trước quầy bar xếp một hàng dài, Đường Nặc thấy Thẩm Du Ninh thì liền không để ý khách trước mặt mà từ xa đã chào hỏi anh: “Anh DU Ninh, anh uống gì ạ?”
Chỉ một câu này thôi Thẩm Du Ninh đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, anh bảo Đường Nặc cứ tiếp đón khách trước còn mình đợi một lúc cũng không sao.
Anh ngồi xuống chỗ cạnh giá sách tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên xem.
Lần đầu tiên tới đây anh đã phát hiện sách trong tiệm đều là sách tốt, hơn nữa phần lớn đều đã được đọc qua, không lẽ, đây là sách của cậu bạn nhỏ?
Thẩm Du Ninh liếc nhìn ra cửa mấy lần, đọc được mấy cuốn sách trong lúc đó, Đường Nặc đưa cho anh một tách trà.
Miếng bánh kem cuối cùng cũng được khách mua, Đường Nặc rốt cuộc cũng bận xong, cậu thấy Thẩm Du Ninh đang tập trung đọc sách thì đi tới nhỏ giọng hỏi: “Anh Du Ninh, anh uống cái gì?”
Thẩm Du Ninh chỉ cái ly trước mặt ý bảo trà này là được, anh kêu Đường Nặc trước tiên ngồi xuống, đã có việc muốn nói với cậu.
“Tiểu Nặc gần đây em có thể sẽ nhận được đồ chuyển phát, em nhớ để ý một chút.”
“Hôm nay em có nhận được.” Đường Nặc còn chưa kịp ngồi nóng ghế đã lại vội vàng đứng dậy lấy một hộp đồ chuyển phát đề tên mình trong quầy ba ra, hỏi Thẩm Du Ninh” “Anh Du Ninh, anh nói cái này sao?”
“Chắc vậy,” Thẩm Du Ninh nhìn tên người gửi, nói: “Đúng là cái này, đây là đồ Giang Dực với người yêu cậu ta mua, là quà cảm ơn.”
“Cái này…!Không cần đâu—”
“Giang Dực là người để ý lễ nghĩa, dù thế nào cũng phải tặng quà cảm ơn em, ban đầu còn muốn mời em ăn bữa cơm nhưng anh nói tặng quà thì được còn cơm thì thôi.
Nếu em không chịu nhận thì chắc chắn không thể tránh được bữa cơm này, còn nếu em từ chối lời mời cơm thì cẩn thận cậu ta kêu đầu bếp đến trước cửa nấu đồ ăn cho em đấy.”
Bánh kem gấp năm lần, rồi thì cốp xe hoa hồng, Đường Nặc đã được chứng kiến sự hào phóng của Giang Dực.
Lời của Thẩm Du Ninh đã dọa cậu choáng váng khiến cậu cảm thấy chuyện đầu bếp đến cửa nấu ăn không phải là không có khả năng.
“Vậy, em nhận, anh Du Ninh, anh nói giúp em đi, ngàn vạn lần đừng để đầu bếp tới đây nấu ăn nhé.”
“Ừm.” Thẩm Du Ninh nghẹn cười, gõ gõ hộp giấy đang cầm, hỏi: “Không mở ra nhìn xem?”
“Em lấy kéo, cái hộp này thật lớn…”
Hộp không chỉ lớn còn bọc kín mít, Đường Nặc cắt hơn nửa ngày mà chỉ mở được một cái khe nhỏ.
“Để anh làm cho.” Thẩm Du Ninh cầm lấy cái kéo, lòng bàn tay sượt qua mua bàn tay đối phương.
“Anh Du Ninh, cẩn thận kẻo đứt tay.” Đường Nặc đứng bên cạnh giữ cái hộp giúp Thẩm Du Ninh, khuôn mặt ngập tràn vẻ tò mò nhưng lại làm bộ không thèm để ý, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong một cái.
Ba lớp trong ba lớp ngoài được gỡ xuống, một đống màu đen hiện ra trước mắt.
Đường Nặc sau khi thấy rõ là cái gì, đôi mắt ngay lập tức trừng lớn.
“Anh Du Ninh, là…!là bạn anh tặng em? Hay là anh mua cho em đây?”
Đó là một chiếc áo khoác lông.
“Không phải anh mua.” Thẩm Du Ninh đưa hóa đơn chuyển phát trên hộp cho cậu xem, “Chỗ này không phải có tên người gửi sao?”
“Nhưng mà…!Sao bạn anh biết em muốn mua áo lông…” Đường Nặc kiểm tra nhãn mác phía sau, “Còn cả số đo này nữa.”
“Trước đây cậu ta có hỏi ý anh, anh đề xuất mấy cái.” Thẩm Du Ninh mặt không đổi sắc nói, “Bao gồm cả số đo.”
“Thật sự không phải anh mua?”
“Thật.”
Đường Nặc nửa tin nửa ngờ, Thẩm Du Ninh nói nếu không tin cậu có thể gọi điện hỏi Giang Dực một chút, Đường Nặc vừa nghe thấy vậy thì lập tức sửa miệng, “Không không, em chỉ cảm thấy có chút trùng hợp.”
“Trùng hợp thì tốt, em khỏi cần phải mua nữa,” Thẩm Du Ninh tháo bao nilon bọc bên ngoài ra, nói với Đường Nặc: “Nhanh thử xem có vừa không.”
Đường Nặc cầm lấy áo ngó giá trên mác lén hít một hơi, “Mắc quá, em nên tặng cho bạn anh món quà.”
Thẩm Du Ninh giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nhìn cậu thử áo.
“Anh Du Ninh, lần trước bạn anh gọi điện thoại, có phải có nói bạn gái anh ta rất thích bánh kem của tiệm em không? Hay là em tặng một cái bánh đi.”
“Đúng thật là thích bánh kem của tiệm,” Thẩm Du Ninh ngừng một chút, vẻ mặt có do dự, “Nhưng mà, không phải bạn gái, là bạn trai.”
“Bạn của anh là đàn ông, người yêu cũng là đàn ông.”
Đường Nặc một lúc sau vẫn không đáp lời, cánh tay đang xỏ vào áo dừng lại giữa không trung.
“Không chấp nhận nổi?” ánh mắt Thẩm Du Ninh trầm xuống.
Thật ra anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thứ như tính hướng này chỉ có thể nói là 50/50, nếu cực kỳ may mắn chỉ cần đối phương không thấy phản cảm thì không phải không có khả năng.
Còn nếu đối phương phản cảm…
Thẩm Du Ninh lần đầu tiên cảm thấy mình thật liều lĩnh, gì cũng chưa biết mà đã đổ người ta rồi.
“Không phải không phải, em chỉ là không kịp phản ứng…”
Đường Nặc cuối cùng cũng trả lời, ở nơi cậu không nhìn thấy Thẩm Du Ninh lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Dường như sợ Thẩm Du Ninh hiểu lầm cái gì Đường Nặc tiếp tục nói: “Trước giờ em cứ tưởng là nữ, không nghĩ đến hướng đó…”
“Chuyện này cũng rất bình thường, bạn đại học của em cũng có rất nhiều người nam yêu nam nữ yêu nữa đó.”
“Rất nhiều?” lúc này đến phiên Thẩm Du Ninh hoảng thần.
“Có thể nguyên nhân là do ngành học, dù sao cũng không ít.”
“Em học ngành gì?”
“Tiếng Pháp.”
“Em biết tiếng Pháp.”
Thẩm Du Ninh vỡ lẽ, thảo nào sách trong tiệm toàn là những cuốn kinh điển, thảo nào hơn phân nửa là bản gốc.
“Ừm” Đường Nặc kéo khóa áo khoác lên đến tận cằm, giấu nửa khuôn mặt vào trong áo, nói: “Anh Du Ninh không cần khen đâu, em biết em giỏi mà.”
Cậu đứng đối diện Thẩm Du Ninh chiếc áo khoác rất vừa người, bọc cậu lại thành một cục bông nhỏ ấm áp.
Thẩm Du Ninh không kìm được giơ tay sửa mũ giúp cậu.
“Không chỉ có giỏi mà còn rất đáng yêu.”
***
Màn kịch nhỏ nơi phương xa:
Giang Dực vừa mới ăn tối xong ôm lấy Đô Ân Vũ vào ngực tiêu thực.
“Cục cưng, em nói xem Thẩm Du Ninh mua cái áo khoác lông kia nhưng tại sao cứ một hai phải bắt anh gửi chứ?”.