Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 15: 15: Sẽ Luôn Chờ Anh



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Đến tận ngày hôm qua Đường Nặc vẫn không nghĩ được rõ ràng.
Chuyện đi học Đường Nặc thật sự không muốn nói, nhưng cậu hoàn toàn không tức giận với Thẩm Du Ninh, chỉ đơn giản là không muốn bàn thêm về chủ đề này nên mới né tránh.
Lúc Thẩm Du Ninh nhắn tin cho cậu thì cậu vừa mới rảnh tay một chút, đặc sản anh cho còn chưa kịp ăn, Thẩm Du Ninh hỏi cậu cũng dựa theo tình hình thực tế mà trả lời, sau đó lại vội vàng bóc đồ ra nếm thử mỗi loại một miếng.

Vừa định nhắn tin trả lời lại phát hiện Thẩm Du Ninh đã hỏi cái khác, bạn cùng phòng của cậu dạo gần đây bận tìm việc, chưa về nhà, cậu cũng nói đúng sự thật.
Sở dĩ Thẩm Du Ninh cảm thấy cậu lạnh lùng là bởi đây là phong cách nhắn tin của cậu, từ ngữ ngắn gọn, rõ ràng, thậm chí dấu chấm câu cũng đầy đủ, sau khi soát lỗi chính tả xong thì mới gửi đi.
Những lúc cậu hoàn toàn thả lỏng, người khác mới có khả năng bắt được ngữ khí đáng yêu, còn cả âm cuối mềm mại trong giọng nói cậu, nhưng đáng tiếc cách màn hình nên Thẩm Du Ninh không biết được cái gì hết.
Thẩm Du Ninh thì cho rằng cậu tức giận, còn cậu lại buồn bực, sao đầu bên kia chỉ hỏi hai câu lại im rồi.

Nhưng Đường Nặc trước giờ vốn không hay chủ động, lại nghĩ có lẽ Thẩm Du Ninh bận chuyện công việc, hơn nữa cậu cũng không muốn làm phiền đối phương mấy chuyện vụn vặt này.
Vì vậy hai người đột nhiên cắt đứt liên lạc, Thẩm Du Ninh đơn phương diễn vở Tiểu Nặc không muốn để ý đến mình, Đường Nặc lại diễn vở Anh Du Ninh dạo gần đây rất bận, hai người tự biên tự diễn, ngó lơ đối phương bốn ngày.
Đường Nặc tại sao mà sầu ư, bởi vì cậu cảm thấy không đúng lắm.
Bình thường cho dù Thẩm Du Ninh bận việc thế nào thì sáng sớm vẫn đến tiệm chào hỏi với cậu một câu, nhưng gần đây lại không thấy đối phương đâu khiến cậu không rõ tình hình là sao.

Cậu cũng ngẫm nghĩ lại có phải sai bước nào không, đúng lúc hôm nay Nhạc Hạ Hề tới đây Đường Nặc liền hỏi Nhạc Hạ Hề về vấn đề này.
Ngoại trừ Thẩm Du Ninh thì Nhạc Hạ Hề là người thân thiết nhất với Đường Nặc, thậm chí có thể nói so thời gian thì Nhạc Hạ Hề hiểu rõ Đường Nặc hơn cả Thẩm Du Ninh, anh biết rõ hoàn cảnh gia đình Đường Nặc cũng biết rõ nguyên nhân vì sao cậu không muốn học tiếp.
Hồi còn là sinh viên bởi vì cùng khoa nên Nhạc Hạ Hề rất quan tâm Đường Nặc – anh bạn nhỏ ít nói này, sau khi Đường Nặc tốt nghiệp, lúc chuyển tới thành phố A, Nhạc Hạ Hề đã giúp đỡ cậu rất nhiều, tiệm bánh ngọt với phòng ở đều là anh tìm cho cậu.
Thỉnh Thoảng Nhạc Hạ Hề cũng sẽ đến thăm Đường Nặc, lần trước còn vui mừng vì cậu kết thêm được bạn mới, không ngờ lần này tới, khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại như muốn khóc, nói anh Du Ninh hình như không muốn chơi với em nữa rồi.
Đường Nặc kể lại cho Nhạc Hạ Hề nghe cuộc trò chuyện của mình với Thẩm Du Ninh ngày hôm đó, còn cho anh xem tin nhắn của mình với Thẩm Du Ninh, Nhạc Hạ Hề lấy làm khó hiểu, hỏi: “Cái này…!em chắc chắn là anh Du Ninh của em không muốn chơi với em nữa sao? Sao anh thấy thì như là em không muốn để ý đến người ta vậy?”
Đường Nặc lại nghiêm túc kể lại quá trình trò chuyện của mình với Thẩm Du Ninh, Nhạc Hạ Hề nghe mà vẫn chưa hiểu lắm, anh nói với cậu: “Nếu anh là Thẩm Du Ninh, phản ứng từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ của em sẽ chỉ khiến anh cảm thấy em không vui, còn giận anh.”
“Nhưng mà em không có giận.” Đường Nặc sốt ruột đứng lên.
“Vậy thì phải nói rõ với đối phương,” Nhạc Hạ Hề an ủi Đường Nặc bảo cậu ngồi xuống, dịu giọng nói: “Tâm sự với nhau xem, xem anh ta nghĩ sao, còn em có ý gì, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần nói rõ với nhau là ổn thôi.”
Ba chữ nói rõ ràng nghe thì rất dễ nhưng đối với Đường Nặc mà nói thẳng thắn bày tỏ lòng mình là chuyện rất khó khăn.

Nhưng nếu chỉ chuyện này thôi thì cũng được, lỡ Thẩm Du Ninh lại nhắc đến chuyện đi học thì…
Đường Nặc không phải không biết phân biệt tốt xấu, cậu biết, dù là Thẩm Du Ninh hay Nhạc Hạ Hề khuyên cậu tiếp tục học đều là có ý tốt, nhưng trước đó Đường Nặc vừa mới nói nguyên nhân với Nhạc Hạ Hề đối phương không không những không hiểu mà còn tiếp tục khuyên cậu.
Lúc đó cậu đã nghĩ sẽ rất khó để người ta hiểu được ý mình.

Chính vì lẽ đó mà cậu không muốn đụng đến đề tài này nữa.

Cậu sợ Thẩm Du Ninh sẽ hỏi cậu tại sao không tiếp tục học, cậu không muốn trả lời cũng không muốn phải nói dối Thẩm Du Ninh.
***
Đúng lúc này Nhiễm Vũ Đồng đi vào.
Cậu chủ tiệm xinh đẹp đang tựa người vào quầy bar, sắc mặt cực kỳ kém, đối diện cậu là một anh chàng đẹp trai khác, hai người đang nói chuyện với nhau.
Quả nhiên, người đẹp đều thích chơi chung với nhau.
“Hello, hôm nay cũng…!lấy hết toàn bộ.”
Nhiễm Vũ Đồng đột nhiên thấy có hơi chột dạ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo mấy hôm trước, chuyện như thế này làm một lần thì khí phái, làm hai lần thì nhạt nhẽo, làm ba lần thì có vẻ hơi ngu, còn làm bốn lần thì rành rành là biến thái.
“Anh chắc chắn…!muốn lấy hết bánh sao?” Đường Nặc nhíu mày, khuôn mặt vốn đã không mấy vui vẻ giờ đây lại càng thêm đen.
“Ừm, chắc chắn.”
“Nhưng hôm nay là đêm Bình An, bánh ngọt trong tiệm bị dư rất nhiều, số lượng có lẽ nhiều hơn mấy ngày trước gần 20 phần, anh vẫn muốn lấy hết sao?”
“Vậy chờ tôi một lát, tôi nhắn tin hỏi lại đã.”

Nhiễm Vũ Đồng gõ lạch cạch trên điện thoại, ngón tay thon dài di chuyển khiến người ta hoa cả mắt, đợi một hồi lâu đầu bên kia vẫn chưa thấy trả lời, Nhiễm Vũ Đồng gọi điện thẳng luôn.
“Anh, tiệm bánh ngọt nói hôm nay thừa hơn hai mươi phần so với mọi ngày, anh muốn lấy như mấy hôm trước hay lấy hết?”
Đường Nặc lấy hộp giấy lát sẽ đựng ra xếp xong xuôi, sau đó yên lặng đứng một bên tiếp tục không vui.
“Ồ…!chia hết rồi sao? Em nghe Triệu Tường nói hôm nay có nhiều đồng nghiệp làm việc ở nhà, công ty chỉ còn mấy người thôi.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Đường Nặc dừng việc đang làm, vành tai giật giật.
“Được, vậy em lấy hết, anh Du Ninh, anh thật không bình thường, chi cả đống tiền.”
Hô hấp Đường Nặc chững lại, tưởng mình nghe lầm.
Anh Du Ninh? Là Thẩm Du Ninh sao? Là Thẩm Du Ninh mà cậu biết sao?
Là anh gọi đồ? Là anh bốn ngày liên tiếp mua hết bánh ngọt trong tiệm?
Cho nên, anh ấy thật sự nghĩ mình tức giận? Còn dùng phương thức này để cầu hòa?
Đôi mắt to tròn chớp chớp không ngừng, hai má cũng đỏ bừng, môi đỏ mấp máy dường như vội vàng muốn xác nhận cái gì đó.
Chờ khi Nhiễm Vũ Đồng cúp máy cậu lập tức được nhìn thấy cảnh tượng này.
“Lúc nãy…!lúc nãy người nói chuyện với anh là…!Thẩm Du Ninh sao?”
Đường Nặc nói năng lộn xộn, rõ ràng trong lòng hết sức kích động, lúc nói tên Thẩm Du Ninh giọng cậu lại đột nhiên thấp xuống.
“Phải, hai người quen nhau?” Nhiễm Vũ Đồng nhìn giao diện điện thoại, thoải mái đưa màn hình trò chuyện của mình với Thẩm Du Ninh cho Đường Nặc xem.
“Anh Du Ninh dạo gần đây hay mời bọn tôi trà chiều, tôi là chân chạy việc của anh ấy.” Nhiễm Vũ Đồng thầm cảm ơn trời đất, may là người quen nếu không bị cậu chủ tiệm xinh đẹp này hiểu nhầm thì thật xấu hổ.

“Tôi…!anh…!Để tôi gọi điện cho anh Du Ninh.”
Tuy không biết phải nói gì nhưng ý nghĩ muốn bộc bạch tâm tình với Thẩm Du Ninh lại cực kỳ mãnh liệt.
“Anh ấy vừa mới vào họp, hay cậu gửi wechat cho anh ấy đi?” Nhiễm Vũ Đồng tốt bụng nhắc nhở.
“Anh có thể chờ tôi một chút được không?” Đường Nặc nói, “Tôi có thứ muốn đưa cho anh Du Ninh.”
Thẩm Du Ninh họp trên tầng 12, Nhiễm Vũ Đồng lét lút đi từ cửa sau vào.
“Anh, cái này cho anh,” cậu đặt lên bàn một tấm card nhỏ, nói với Thẩm Du Ninh, “Là cậu chủ tiệm siêu đẹp trai đưa.”
Thẩm Du Ninh không biết mình đã ngã ngựa, cầm lấy tấm card mà như lọt vào sương mù.
Phía trên có một hàng chữ nhỏ, voucher giảm giá Coucher de soleil, bên dưới là hình 10 ly cà phê vẽ tay, có lẽ vì vẽ vội nên nét mực trên giấy có dấu vết bị nhòe.
“Tiệm bánh ngọt mua ba tặng một, nhân viên cửa hàng tặng voucher này, còn 20 ly nữa không kịp vẽ, lần sau bổ sung cho anh.”
Thẩm Du Ninh yên lặng mỉm cười, đây đúng thật là chuyện mà Đường Nặc sẽ làm.
“À còn nữa, cậu chủ tiệm đẹp trai còn nhờ em nhắn anh.”
“Bánh kem 10 tấc anh đặt đã làm xong rồi, lúc nào tiện thì đến lấy.”
“Tiệm bánh ngọt hôm nay không đóng cửa sớm.”
“Sẽ luôn chờ anh.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.