“Anh, buổi sáng tốt lành!”
Thẩm Du Ninh vừa mới bước từ trong thang máy ra, ngẩng đầu lên đã đụng phải Triệu Tường.
“Sớm.” Anh thong thả đi tới máy chấm công, ấn ngón tay của mình lên.
“Chà, anh, hiếm thấy nha, anh mà cũng đến trễ hả?” Triệu Tường bưng một sọt giấy vụn, đi theo sau Thẩm Du Ninh cười ha hả.
“Ừm, ra nhầm cửa tàu điện ngầm, phải đi bộ một đoạn dài.”
“Đi nhầm mà anh còn vui vậy? Không lẽ có chuyện tốt gì?” Triệu Tường nhỏ giọng nói, “Hay là…!Herman cuối cùng cũng chịu nhường một bước?”
Herman là một ông già bướng bỉnh người Anh, cũng là vị khách khó chơi trong lời Thẩm Du Ninh.
Đối phương có hiểu biết rất sâu về nghệ thuật, đề xuất rất nhiều ý tưởng cho Thẩm Du Ninh, mặc dù ý tưởng độc đáo nhưng lại không suy xét đến kết cấu cơ học.
Thẩm Du Ninh là phó phòng kiêm người phụ trách hạng mục, bốn người trong tổ dự án đều bị Herman tra tấn đến kiệt sức.
“Nhường một bước, tỉ lệ đại khái bằng 0,” Thẩm Du Ninh thở dài bất đắc dĩ, nói: “Hôm qua ông ấy lại đưa ra hai ý tưởng mới, bỏ qua anh mà nói chuyện trực tiếp với giám đốc, ý của giám đốc là…!có một đơn hàng lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, hy vọng chúng ta cố gắng một chút…”
“Vậy chúng ta lại bắt đầu một tuần khổ sai, hai ngày nghỉ không hẹn gặp?” Triệu Tường héo úa, cậu năm nay vừa mới tốt nghiệp, dạo gần đây gặp khách hàng khó giải quyết không nói, văn phòng lại suốt ngày phải tăng ca, chịu tra tấn về cả về cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng cậu cũng coi như may mắn, được phân đến tổ Thẩm Du Ninh.
Mùa công việc thịnh vượng như bây giờ chuyện xin nghỉ sẽ rất khó khăn, nhưng Thẩm Du Ninh quan tâm đồng nghiệp, phân chia hai người một tuần, luân phiên nghỉ hai ngày cuối tuần.
“Nếu cậu có việc thì nói với tôi, tôi thay cậu.” Thẩm Du Ninh nói với Triệu Tường.
“Thế thì không được, anh đã làm thay Đại Trần bao nhiêu lần rồi, lại thay em nữa thì còn đâu thời gian nghỉ?” Triệu Tường quyết đoán từ chối.
Đại Trần mà Triệu Tường nhắc đến tên đầy đủ là Trần Tuấn Hào, tuổi cũng xấp xỉ Thẩm Du Ninh, cũng là một thành viên của tổ.
Trần Tuấn Hào kết hôn sớm, vợ anh ta vừa mới sinh một đứa bé rất dễ thương, người ba mới có rất nhiều việc nhà cần phải lo lắng, nên Thẩm Du Ninh thường xuyên thay ta.
“Tôi một tháng nghỉ một lần là được rồi, ngoại trừ công việc thì cũng không bận cái gì,” Thẩm Du Ninh tiếp tục nói, “Hơn nữa chị Quỳnh nói chị ấy có thể sẽ xin nghỉ phép tiếp đấy, để trông Dương Dương học bài.”
“Má ơi, chị Quỳnh tuần nào cũng dẫn Dương Dương tới? Như vậy anh lại chẳng phải làm gia sư miễn phí nữa hay sao?” Triệu Tường làm vẻ mặt khoa trương, buông sọt giấy vụn xuống, xoa bóp bả vai cho Thẩm Du Ninh, “Anh, khổ sai cũng không sao hết, em rất thích lao động khổ sai?”
Dương Quỳnh là thành viên cuối cùng của tiểu tổ bốn người, một single mom ngoài 40 tuổi.
Dương Dương là nhũ danh của con trai cô, năm nay vừa lên cấp ba.
“Không đến nỗi vậy đâu,” Thẩm Du Ninh không tính ôm hết công, bình tĩnh nói: “Anh chỉ thỉnh thoảng giúp thằng nhóc giảng mấy đề bài khó, Dương Dương chỉ là ham chơi, nền tảng kiến thức vẫn rất tốt.”
“Anh, người như anh, chậc chậc, thật sự không còn gì để nói,” Triệu Tường giơ ngón cái với anh, mặt đầy sùng bái.
Thẩm Du Ninh cảm thấy cậu chàng thật ngốc, vỗ một cái lên vai cậu bật cười vui vẻ.
Triệu Tường thật sự không phải kiểu người thông minh, học lực trung bình, một đề toán trung bình phải giảng mấy lần mới hiểu.
Nhưng tên ngốc này lại ham học, biết phấn đấu giỏi chịu khổ, đúng lúc gặp được tnd kiên nhẫn, hai người hợp tác ăn ý, nói là cấp trên cấp dưới nhưng chẳng khác gì bạn bè.
Triệu Tường biết mình không thông minh, cũng vì thế mà ăn mắng rất nhiều.
Nhưng khi làm việc cùng với Thẩm Du Ninh, cậu chàng chưa từng bị phê bình, Thẩm Du Ninh thậm chí còn không nói nặng một lời, làm sai thì tìm nguyên nhân, sửa lại thật tốt, sau đó ghi nhớ để không tái phạm, vậy là được rồi.
Đối với Triệu Tường Thẩm Du Ninh vừa là thầy vừa là bạn, Triệu Tường trung thành tận tâm hết sức với Thẩm Du Ninh, lúc nào cũng gọi anh đến là thân thiết.
“Anh, em với Đại Trần đã gần như sửa xong bố cục nhưng vẫn còn mấy vấn đề nhỏ, cảm giác chưa ổn lắm, lát nữa anh xem giúp em với.”
“Ừm,” Thẩm Du Ninh đứng một bên, chờ Triệu Tường đi đổ rác.
Anh lơ đãng liếc nhìn sọt rác một cái, bất ngờ nhìn thấy một màu sắc quen thuộc.
“Đây là cái gì?” Thẩm Du Ninh cầm tờ giấy kia lên, màu chủ đạo là vàng với đỏ cam.
“Quảng cáo ven đường, hình như là gần đây khai trương cửa hàng gì đó?”
“Ừm, là tiệm bánh ngọt.” Thẩm Du Ninh nhìn chăm chú tờ giấy một lúc rồi cẩn thận gấp bỏ vào túi máy tính.
“Anh, không phải anh tập thể hình sao? Không cần kiểm soát chế độ ăn uống?” Triệu Tường hỏi.
Thẩm Du Ninh cực kỳ kiên trì trong việc giữ gìn vóc dáng, đồ ăn nhiều dầu mỡ sẽ không bao giờ chạm vào, cũng rất ít khi ăn vặt, đồ ngọt thì, Triệu Tường chỉ mới thấy Thẩm Du Ninh ăn quýt.
Kỳ lạ, sao lại có hứng thú với tiệm bánh ngọt.
“Đương nhiên cần phải kiểm soát chế độ ăn uống.”
“Nhưng tôi muốn nếm thử.” Thẩm Du Ninh nói.
—
3 giờ chiều Thẩm Du Ninh cuối cùng cũng ra khỏi phòng giám đốc, tài liệu đã chuẩn bị xong, giờ phải nhanh chóng đến phòng họp.
Cuộc họp tiếp theo đây ở trên lầu 12, là cuộc họp của toàn thể nhân viên cấp 6P trở lên, tổ của bọn họcó Thẩm Du Ninh với Trần Tuấn Hào tham dự, hai người hẹn gặp trước cửa thang máy.
Thẩm Du Ninh thầm tính toán, vừa thấy mặt Trần Tuấn Hào đã lập tức nói với đối phương: “Đại Trần giúp tôi giữ một chỗ ngồi ở hàng sau, tôi xuống lầu một lát.”
“OK.” Trần Tuấn Hào cầm lấy sổ ghi chép với ly nước của anh, để anh giải quyết việc quan trọng trước.
“Tôi đi mua cà phê, cậu muốn uống cái gì? Latte? Americano?”
“Cái gì cũng được, giống của cậu.” Trần Tuấn Hào phản ứng lại, hỏi: “Cậu xuống lầu…!chỉ để mua cà phê?”
“Ừm, dưới lầu mới mở một tiệm mới, mua nếm thử.”
“Còn phải đích thân đi xuống?” Trần Tuấn Hào nhìn Thẩm Du Ninh chạy phía trước vội vàng nói: “Cậu nghỉ đi, tôi nói với Triệu Tường, nhờ cậu ta mua cho, tên nhóc này đúng lúc đang rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Triệu Tường đang ở trong văn phòng túm tóc chơi, nhận được tin nhắn wechat của Trần Tuấn Hào thì nhanh như chớp phi xuống lầu, Thẩm Du Ninh còn đang trên tầng 12 Triệu Tường đã gửi menu tới.
Triệu Tường: [@Thẩm Du Ninh, em tới nơi rồi, anh muốn uống cái gì?]
Triệu Tường: [@Trần Tuấn Hào, Đại Trần muốn uống cái gì? Lát nữa em đưa lên lầu cho hai người.]
Triệu Tường: [@Chị Dương Quỳnh, có nhiều bánh kem nhỏ đẹp lắm chị, chị ăn không?]
Triệu Tường: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [ Hình ảnh]
Thẩm Du Ninh nhìn tin nhắn trong nhóm chat không làm được gì chỉ đành vào thang máy cùng Trần Tuấn Hào, chỉ mình anh biết rõ anh xuống lầu một phần là mua cà phê một phần là muốn nhìn người.
Thẩm Du Ninh: [Bao lì xì]
Thẩm Du Ninh:[@Triệu Tường, tôi với Đại Trần đều uống latte, mua cho chị Quỳnh một cái bánh kem, còn cậu muốn ăn gì thì gọi.]
Hai mươi phút sau Triệu Tường mang hai ly cà phê lên tầng 12, gửi trả Thẩm Du Ninh một bao lì xì.
Triệu Tường: [@Thẩm Du Ninh, anh trai nhỏ nhân viên cửa hàng nói mua ba tặng một, kem của em là miễn phí.]
Thẩm Du Ninh gửi một cái sticker OK, nhận bao lì xì.
“Du Ninh, cà phê ở tiệm này không tồi, tiệm của ai đây? Sao cậu biết vậy?” Giám đốc điều hành đang nói thao thao bất tuyệt trên đài, Trần Tuấn Hào với Thẩm Du Ninh ở hàng sau thì thầm to nhỏ với nhau.
“Thấy trên tờ rơi.” Thẩm Du Ninh không hiểu nhiều về cà phê, bình thường chỉ uống một loại, ly cà phê trước mặt này có vị sữa dịu êm hương quả thơm ngào ngạt, rất thích hợp với sở thích uống chua của anh.
“Đây là cà phê cao cấp sao?” Thẩm Du Ninh hỏi.
“Tôi đoán là Yirgacheffe,” Trần Tuấn Hào nhỏ giọng nói: “Loại cà phê mà bình thường chúng ta hay uống đều là cà phê trộn từ nhiều loại.
Nhưng ly này hình như là SOE latte, cà phê có xuất xứ giá thành càng cao thì yêu cầu với người rang cũng càng cao.”
Thẩm Du Ninh gật đầu nhấp một ngụm cà phê nói: “Cửa hàng này mới khai trương dưới lầu, bên cạnh khu thực phẩm, biểu hiệu màu đỏ cam, trong văn phòng có tờ rơi lát quay lại tôi cho cậu xem.”
“Có mắc lắm không?” Trần Tuấn Hào hỏi.
“Không mắc, không mắc so với những quán trên đường.” Thẩm Du Ninh tìm menu Triệu Tường gửi vào trong nhóm chat, chỉ bảng giá cho Trần Tuấn Hào nhìn, “Còn mua ba tặng một, Triệu Tường nói kem của cậu ấy là được tặng.”
“Cà phê pha thủ công, giá cả thế này là thích hợp rồi.” Trần Tuấn Hào rõ ràng cảm thấy hứng thú, nhanh chóng lưu ảnh lại.
Cuộc họp kéo dài gần ba giờ đồng hồ, Thẩm Du Ninh một bên mò cá một bên thay đổi kế hoạch, tiếng rì rầm bên tai ngày càng yếu đi, hương cà phê quẩn quanh bên mũi càng lúc càng nồng.
Tối nay phải tăng ca, Thẩm Du Ninh không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ của nhà ăn định gọi một phần salad bên ngoài.
Cuộc họp kết thúc anh nói với Trần Tuấn Hào sẽ không đến nhà ăn mà xuống lầu lấy đồ ăn đã đặt.
Hai người chia nhau ra, Thẩm Du Ninh xuống lầu vừa đúng lúc nhận được cuộc gọi từ shipper nói đồ ăn đã được mang đến gửi chỗ quầy lễ tân.
Anh xuống đến sảnh lầu một ngang qua quầy lễ tân nhưng bước chân vẫn không ngừng lại mà đi thẳng ra cửa tòa nhà.
Chạng vạng, tấm biển màu đỏ cam rực sáng đèn..