Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 46: 46: Daifuku Mochi



Thẳng thắn biểu đạt tình ý cũng là một trong những phương thức thể hiện tình cảm của Đường Nặc.

Thẩm Du Ninh lúc trước đã biết Đường Nặc là một thiếu niên thẳng thắn, chẳng qua tính cách này chỉ khi ở cạnh những người thân thiết mới mở ra, cho nên cậu hoặc là không nói, nếu nói sẽ không bao giờ quanh co lòng vòng.

Lúc nãy từng tiếng ca ca một hiện tại lại đóng dấu anh là bạn trai, bất ngờ hết đợt này qua đợt khác, Thẩm Du Ninh nhất thời đỡ không nổi.

Bình dịch chuyển gần thấy đáy, Đô Ân Vũ đi tới rút kim châm cho anh.

Giang Dực tung tăng theo sau bạn trai mình đi thị sát.

Này? Sao còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ mà đã nắm tay nhỏ rồi?
Giang Dực chậc một tiếng, hỏi: “Cậu muốn nằm viện quan sát một đêm hay về nhà nghỉ ngơi?”
“Về nhà đi, bệnh viện ngủ không ngon.


Bây giờ có Đường Nặc bên cạnh Thẩm Du Ninh sao có thể ở lại bệnh viện được, anh ở lại Đường Nặc chắc chắn cũng không về, vậy chẳng phải anh nằm còn Đường Nặc phải ngồi canh giường sao?
“Có được không? Lỡ nửa đêm khó chịu thì làm sao?” Đường Nặc lo lắng nhìn Thẩm Du Ninh, không tán thành việc về nhà lắm.

“Không sao,” Đô Ân Vũ mở miệng nói, “Giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, về nhà uống thuốc đầy đủ, chú ý ăn uống nghỉ ngơi là được.


“Anh cũng cảm thấy không sao.

” Thẩm Du Ninh thấp giọng nói nhỏ với Đường Nặc, “Hơn nữa anh lâu rồi chưa về nha, An An có lẽ nhớ anh lắm.


An An thì không rõ nhưng Đường Nặc thì không buồn ăn uống, cuộc sống hàng ngày trôi qua rất khó khăn, cậu ý thức được tâm tư của mình bị vạch trần, xấu hổ không biết nói gì, ngón tay xoắn lấy góc chăn Thẩm Du Ninh.

Giang Dực bên cạnh đang giúp Thẩm Du Ninh dọn đồ đạc thuận miệng nói chuyện với Đô Ân Vũ, “Bảo bối, em bớt thời gian thêm wechat Đường Nặc, sau đó kéo vào nhóm chat chúng ta.


Lúc ngồi trên chiếc Rolls Royce của Giang Dực, khung thoại wechat Đường Nặc xuất hiện hai hàng chữ nhỏ màu xám.

Đô Ân Vũ mời bạn tham gia nhóm chat, người tham gia có: Ca ca, Giang Dực.

Đô Ân Vũ đổi tên nhóm chat thành biểu tượng biểu tượng.

Đô Ân Vũ đổi tên nhóm chat thành hai biểu tượng hai cậu bé nắm tay nhau, Đường Nặc rất thích biểu tượng này, cậu tựa người vào Thẩm Du Ninh, chỉ màn hình điện thoại hỏi anh, “Tên nhóm chat ban đầu của bọn anh là gì vậy?”
Thẩm Du Ninh đưa điện thoại của mình cho Đường Nặc, lịch sử trò chuyện của bọn họ không nhiều lắm, lướt một lúc là hết.

Tên nhóm ban đầu không khác tên bây giờ là mấy, cũng có hai cậu bé nắm tay nhau, chẳng qua một cái khác!
Đường Nặc nhìn đầu chó xuất hiện trên màn hình, phì cười thành tiếng.

Truyện Đông Phương
Bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Thẩm Du Ninh, cậu ngọt ngào chớp mắt, Giang Dực với Đô Ân Vũ đều ở đây Đường Nặc cũng không nói được gì, chỉ cọ cọ đầu vào người Thẩm Du Ninh, nửa thân trên dán hết lên người anh.

Thẩm Du Ninh biết, này là đang an ủi mình, nhưng trong mắt anh là công kích ngọt ngào, là tình yêu không bao giờ tắt.

Lòng bàn tay đột nhiên chạm vào một hơi ấm, Thẩm Du Ninh theo bản năng cúi đầu, một bàn tay nhỏ chui qua tay anh, lòng bàn tay hướng về phía trước, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Nhiệt độ cơ thể trao đổi, tình yêu không cần nói nhiều.

Về đến nhà, An An đang nằm trên ban công ngắm mưa, nghe thấy có người mở cửa, nó dựng đuôi cảnh giác.

Thấy người đi vào là Thẩm Du Ninh với Đường Nặc, mèo con linh hoạt nhảy xuống chạy tới trước mặt Thẩm Du Ninh kêu meo meo.

“Nhớ ba không?” Thẩm Du Ninh ngồi xổm xuống hết gãi cằm An An rồi lại gãi bụng nó, “Hình như béo hơn rồi, thịt trên lưng nhiều hơn chút?”
An An nhỏ giọng kêu, li3m li3m ngón tay Thẩm Du Ninh, sau đó vòng ra sau tìm Đường Nặc.

Đường Nặc về đến nhà là bắt đầu bận rộn, rửa tay xong đi thẳng vào phòng bếp, Thẩm Du Ninh thấy cậu đứng bên bồn nước vo gạo vội vàng gọi người lại.

“Nặc Nặc, đi tắm nước nóng đã, lúc nãy em mới dầm mưa, cẩn thận kẻo bị cảm.


“Vâng, em đi liền.

” Đường Nặc ngoài miệng đáp lời Thẩm Du Ninh nhưng công việc trên tay vẫn không ngừng, cậu nhanh nhẹn vo gạo xong đong nước, bật nút nấu.

Cậu đi tới cạnh Thẩm Du Ninh ôm chặt đối phương, cọ cọ mặt mình trước ngực người ta, Thẩm Du Ninh chưa kịp ôm lại cậu đã nhẹ nhàng trốn đi.

Thẩm Du Ninh chưa ôm đủ thì Đường Nặc đã khóa chặt cửa nhà vệ sinh, anh bất đắc dĩ cười lắc đầu, đi vào bếp, phát hiện nồi điện đang hầm cháo gạo kê.

Hóa ra lúc nãy bận rộn làm cái này.

Chủ nhân của nồi cháo này rõ ràng là của anh, Thẩm Du Ninh mở tủ lạnh ra ý đồ trước khi đối phương tắm xong chuẩn bị mấy món, nhưng lại thấy tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt.

Đường Nặc dường như biết anh định làm gì, cách cửa hô lên: “Anh ơi? Anh còn ở trong bếp làm gì đó? Sao còn chưa về phòng nghỉ ngơi?”
Thẩm Du Ninh chỉ đành phải quay về phòng ngủ, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh còn đứng lại mấy giây, mắt ngậm ý cười nói: “Anh đi nằm liền đây.


Khoảng 15 phút sau cửa phòng tắm mở ra, mèo con tắm xong thơm ngào ngạt chui ra.

Quanh người cậu còn mang theo hơi nước ẩm ướt, bởi vì nhiệt đột cơ thể cao khiến cho mùi hương càng thêm nồng nàn, mái tóc lộn xộn có thể và vì lo lắng nên vẫn chưa sấy khô hẳn.

Đường Nặc đi tới trước cửa phòng ngủ nhìn thoáng vào trong thấy Thẩm Du Ninh ngoan ngoãn nằm trên giường mới vừa lòng gật đầu một cái.

Sau đó Đường Nặc ăn cháo cùng anh, cậu còn hấp một ít màn thầu một nửa rải muối tiêu, nửa còn lại rưới mật ong.

Ăn xong Thẩm Du Ninh đứng dậy tiêu thực một lúc, không bao lâu lại bị Đường Nặc nhét vào ổ chăn.

“Ngày mai nhất thiết phải đến công ty sao?” Đường Nặc dời một cái ghế nhỏ tới, chờ Thẩm Du Ninh nằm xuống xong xuôi cậu mới ngồi bên giường, “Anh còn chưa khỏe hẳn mà, có phải nên nghỉ ngơi mấy ngày không?”
“Ngày mai có khách hàng quan trọng tới, anh chỉ đến công ty nửa ngày, gặp mặt người ta một lúc.

” Thẩm Du Ninh không để ý lắm, nói: “Sau đó anh sẽ tiếp tục nghỉ ngơi, đến thứ hai mới đi làm lại.


Đường Nặc nhỏ giọng nói được, một tay chống má, nhìn chăm chú Thẩm Du Ninh không chớp mắt.

Lúc trước cậu thấy Thẩm Du Ninh rất đẹp, người cao chân dài, nụ cười rực rỡ chói mắt, đôi mắt một mí thoạt nhìn cứ như nam chính phim Hàn Quốc vừa mới kết thúc công việc từ phim trường về, khóe mắt hơi rũ càng khếch đại sự dịu dàng của anh.

Nhưng trước kia cái đẹp đó chỉ khiến Đường Nặc cảm thấy ngưỡng mộ, thưởng thức, còn có chút sùng bái.

Nhưng hiện tại thì khác, trái tim cậu ngập trài kiêu ngạo cùng hạnh phúc, anh đẹp trai này chỉ thuộc về về riêng cậu.

Nghĩ đến đây vành tai Đường Nặc lại nóng lên, Thẩm Du Ninh cũng thấy mặt cậu khác thường, mu bàn tay chạm nhẹ lên má cậu, mơn trớn khuôn mặt mềm mại.

“Sao nóng vậy?” Thẩm Du Ninh thuận thế nhéo một cái, làn da dưới tay anh tựa như daifuku mochi, chỉ nhéo nhẹ một cái nhân ngọt ngào sẽ chảy ra, anh hiện tại không cần quan tâm đến những phép tắc đúng mực trước đây nữa, muốn chà đạp thế nào thì chà đạp như vậy.

Đường Nặc cọ cọ khuôn mặt mình lên lòng bàn tay Thẩm Du Ninh, vừa cọ vừa trộm ngó anh, thẹn thùng nói: “Em cũng không muốn đâu, nhưng mà tại anh đẹp quá.

“.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.