Đây là cuối tuần ấm áp nhất của Thẩm Du Ninh dạo gần đây.
Không phải bận bịu vì tăng ca, không ủ rũ vì thiếu ngủ, mà có đủ thời gian để giải trí cho bản thân.
Mặc dù cửa hàng bán hoa với quán cà phê không phải là phương thức giải trí ưa thích của anh, nhưng được ở bên Đường Nặc anh lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ hài lòng.
Hôm sau hai người xuất phát từ sáng, Đường Nặc thật sự rất thích mèo, sau khi nghe nói quán cà phê mèo mở cửa lúc 10 giờ, cậu đã phấn khởi nói với Thẩm Du Ninh: “Vậy thật sự có thể chơi với mèo cả ngày rồi!”
Thẩm Du Ninh lâm trận mới mài gươm, tối hôm qua tiến hành bổ sung kiến thức về các chủng loại mèo, để tránh bị lộ đồng thời có chủ đề nói chuyện.
Nhưng mà anh đã nghĩ nhiều rồi, Đường Nặc căn bản không rảnh nói chuyện với anh, đối phương đến nước cũng chưa gọi mà ánh mắt đã dán chặt vào mèo con trong quán.
Thẩm Du Ninh gọi một lý sữa yến mạch cho Đường Nặc, thấy cậu nhìn đến ngẩn ngơ thì cười nói cậu đi tới chơi trước đi.
Trong tiệm có không ít người, Đường Nặc đứng bên cạnh Thẩm Du Ninh không chịu động, một hai phải chờ anh cùng đi.
Mèo trong quán có rất nhiều chủng loại, Anh lông ngắn, Garfield, tam thể, Ragdoll…!Lớn lớn bé bé, tổng cộng có hơn 20 con.
Có người mang thể chất hút mèo, Đường Nặc đi song song bên cạnh Thẩm Du Ninh đi song song với nhau, một tay cầm sữa yến mạch tay kia quơ quơ gậy chọc mèo, vậy thôi mà đã có mấy con mèo chạy theo sau chân cậu.
Trái lại Thẩm Du Ninh cầm hộp thức ăn cho mèo mới mở mà chẳng có một mống nào hỏi thăm.
Đường Nặc đầu tiên chơi với hai em mèo anh lông ngắn, hai em mèo này là anh em, cực kỳ hoạt bát, có một con trực tiếp nhảy lên vai Đường Nặc quơ chân muốn bắt lông chim trên gậy chọc mèo.
Chốc lát sau lại có một con Garfield tới, nó là thánh ăn nổi tiếng của quán, nó ngồi trên đùi Đường Nặc ăn hết ba hộp đồ hộp.
Đại bài của quán là một anh chàng Maine Coon vô cùng đẹp trai, bình thường rất lạnh lùng, không bao giờ chủ động tiếp khách, lúc đi ngang Đường Nặc lại hiếm khi ngừng chân, Đường Nặc vươn tay vuốt lông nó, chàng ta liền cọ cọ đầu vào tay cậu, ngạo mạn ve vẩy cái đuôi.
“Trên người em có phải có bạc hà mèo hay không?” Thẩm Du Ninh tò mò hỏi, Đường Nặc tựa như tiểu tinh linh trong Disney, đi tới đâu đều có thể thu hút một đám động vật nhỏ.
Thẩm Du Ninh theo cậu cũng được thơm lây, lúc mấy con mèo xoay quanh Đường Nặc làm nũng anh cũng vuốt ve mấy cái, còn chú mèo Garfield kia, lúc Thẩm Du Ninh mở hộp đồ ăn mèo thứ tư, Đường Nặc ngay lập tức xin giúp đỡ: “Anh Du Ninh, chân em tê quá…”
Thẩm Du Ninh bế Garfiled sang, con mèo này đâu chỉ đòi cơm, ăn hết đồ hộp rồi còn định uống sữa yến mạch của Đường Nặc, nhân viên thấy nó quấy rồi thì vội vàng bế nó ra chỗ khác.
Thẩm Du Ninh phát hiện mặc dù Đường Nặc chơi với mấy chú mèo rất vui vẻ nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang bàn tròn cách đó không xa, chỗ đó là chỗ ngồi của hai cô gái trẻ, cả hai đang chơi với một chú mèo con.
Thẩm Du Ninh nhận ra đây là chú mèo con mà Đường Nặc vẫn luôn để ý từ khi vào cửa.
Dựa vào chút kiến thức bổ túc tối qua, Thẩm Du Ninh xác định đây chính là mèo Anh lùn lông trắng mà Đường Nặc nói hôm qua, cùng là giống mèo cậu thích nhất.
Giống mèo này trong quán chỉ có một con, vốn mèo con còn có một người anh cùng lứa nhưng trước đó bị viên dạ dày cấp tính, đang dưỡng thương ở bệnh viện không tiếp khách được.
Giống mèo này rất được phái nữa ưa chuộng, mấy cô gái trẻ chụp ảnh chung với nó, vuốt ve rồi hôn, mèo con chơi mệt rồi thì nằm ghé trên bàn ngủ, mấy cô gái nhỏ giọng khen dễ thương xoa xoa lông trên đầu nó.
Nếu Thẩm Du Ninh nhớ không nhầm thì từ khi vào cửa tới giờ bên cạnh mèo con đều là hai cô gái này, giờ mèo cũng ngủ rồi, anh nghĩ có thể thương lượng với hai cô chút, để Đường Nặc tới đó chơi cùng được không.
Đường Nặc đang bị Maine Coon quấy lấy tay, Thẩm Du Ninh không nói với cậu trực tiếp đi tới chỗ hai cô gái trẻ, hai cô rất dễ nói chuyện, đều là những người yêu mèo, đương nhiên hiểu tâm trạng của Thẩm Du Ninh, một cô trong đó nhanh chóng nói với anh: “Chúng tôi đi xem mấy bé khác, các anh tới đây đi.”
“Tiểu Nặc, chúng ta qua bên kia.”
Các cô gái đã chuyển đi chỗ khác, Thẩm Du Ninh giơ tay chỉ chỗ trống kia, mắt đối phương nhất thời sáng lên, xoa xoa đầu xù lông của Maine Coon rồi bế nó thả xuống, lại nhanh chóng chạy về phía bé chân ngắn.
Thẩm Du Ninh xấu hổ cười tỏ ý xin lỗi với Maine Coon, không ngờ tên nhóc này lại hết sức lạnh lùng, không thèm để ý đến anh, quay đầu đi thẳng.
Bên kia, Đường Nặc ghé vào trên bàn nhìn chăm chú mèo con, hô hấp của cậu cũng biến nhẹ, chỉ sợ đánh thức mèo con đang ngủ.
“Em thử sờ nó đi.” Thẩm Du Ninh cũng bị bầu không khí cảm nhiễm, nhỏ giọng nói với Đường Nặc, “Nó chắc sẽ không tỉnh đâu.”
Đường Nặc nín thở khẽ vuốt một cái lên trán mèo, mèo con quả nhiên không tỉnh, thậm chí còn ngáy khò khè.
Thẩm Du Ninh học theo Đường Nặc xoa xoa mông mèo nhỏ, mèo con lúc này lại không ngoan nữa, giật mình nhỏm dậy quay đầu nhe răng với Thẩm Du Ninh.
“Có mèo không thích bị sờ mông.” Đường Nặc vừa vỗ về mèo nhỏ, gãi cằm nó vừa giảm bớt xấu hổ nói với Thẩm Du Ninh, “Mới gặp có thể xoa đầu trước, như vậy nó sẽ không từ chối.”
Thẩm Du Ninh có cách riêng của mình, không biết lấy từ đây ra một lọ sữa dê, mở nắp đưa tới trước mũi nhử người ta.
Mèo con quả nhiên dễ dàng bị mua chuộc, nhưng mà nhóc con này rất chảnh, uống hết sữa dê là lập tức đi tìm Đường Nặc chơi, tốc độ trở mặt cực kỳ nhanh.
Mèo con rất dính người, sau khi thân thiết với Đường Nặc rồi thì ưỡn bụng nhỏ cho cậu xoa, còn chủ động hôn cổ cậu, cuối cùng là nằm trong ngực Đường Nặc ngủ ngon lành.
Một người một mèo, cảnh tượng này thật yên bình tĩnh lặng, Thẩm Du Ninh nhìn Đường Nặc đến thất thần, bị đối phương bắt được.
Đường Nặc lại hiểu nhầm còn tưởng Thẩm Du Ninh thèm muốn mèo con trong ngực mình.
Đường Nặc sẽ không bao giờ nghĩ tới ánh mắt nóng rực kia của đối phương, lại là dành cho mình.
“Anh Du Ninh, anh muốn bế nó một lát không?”
Đường Nặc cũng phát hiện Thẩm Du Ninh không được mèo thích cho lắm, mèo con đều không chơi với anh, chuyện này đối với một con sen cuồng mèo mà nói là đả kích cỡ nào.
Mèo con lại ngủ rồi, Đường Nặc tri kỷ ngồi sát lại gần Thẩm Du Ninh, ý bảo anh có thể sờ mèo con trong ngực mình.
Đường Nặc chưa bao giờ cách anh gần như vậy, anh chỉ cần cúi đầu là chóp mũi có thể chạm vào đỉnh đầu cậu, còn có một mùi hương thoang thoảng, quẩn quanh mũi anh như có như không.
Đường Nặc không chút do dự chia sẻ mèo với anh, Thẩm Du Ninh duỗi tay một đám lông ấm áp lập tức rơi vào cánh tay anh, dường như còn mang theo nhiệt độ cơ thể Đường Nặc, khiến cho quả tim Thẩm Du Ninh cũng bị hong ấm.
“Nó hình như sắp tỉnh.”
Rời khỏi tay Đường Nặc nhóc con mơ màng phất phơ cái đuôi thấy rõ người ôm mình đã đổi thành người khác nó cũng không vội vàng chạy đi mà trước hết lăn một vòng trong lồng ngực Thẩm Du Ninh, sau lại cẩn thận nhìn đối phương.
Đây là một con mèo cái, Thẩm Du Ninh dù sao cũng là một chàng đẹp trai, mèo con nhìn thấy mặt anh phỏng chừng ưng lắm, nghiêng người lại tiếp tục ngủ.
“Nó thích anh.” Đường Nặc hết sức vui mừng thông báo với Thẩm Du Ninh.
“Ừm, nhưng nó thích em hơn.” Thẩm Du Ninh khẽ gật đầu, nhẹ cọ cọ lông tơ sau cổ mèo..