Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
34.
Trên sân thượng sở cảnh sát, Hoa Sùng quăng gói thuốc và hộp quẹt cho Khúc Trị.
“Chứng cứ giờ đang không hoàn chỉnh, Khâu Quốc Dũng chết rồi không thể đối chứng lời khai, hung khí lại ở nhà Khâu, nếu Mạnh Tiểu Cầm muốn chối tội thì không có gì khó.” Ngón tay Hoa Sùng kẹp điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng.
Trước đó không lâu, khi bọn họ lấy ra vật chứng đặt trước mặt Mạnh Tiểu Cầm thì cô ta mới thừa nhận mình theo dõi Đường Tô và Từ Ngọc Kiều trên “Hoa Hạ Niên Luân”, cũng ở trên đấy dụ dỗ hai nạn nhân đến khu khảo cổ.
“Không có giấy phép mà đi lấy cổ vật là phạm pháp, đương nhiên tôi không dám dùng nick thật liên lạc với hai cô ấy. Lỡ như chuyện lộ ra, thì hai người đó gia đình giàu có, quan hệ với nhiều người không phải lo, còn tôi chỉ là người nghèo, lỡ điều tra đến tôi thì sao? Cho nên tôi chỉ có thể lấy IP giả che giấu bản thân, hẹn hai cô ấy trên “Hoa Hạ Niên Luân”.”
“Tôi không có giết người, ngày 4 tháng 1 tôi không gặp Đường Tô. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở đường Đạo Kiều lúc 10 giờ 50 phút, nhưng cô ấy không đến.”
“Tìm cô ấy? Biết đâu mà tìm? Không thấy cô ấy tới sao tôi dám một mình đi Lạc Tây? Tôi về nhà mở Weibo cô ấy xem có chuyện gì không. Sau đó nghe thấy cô ấy mất tích thì tôi rất sợ, tôi nghĩ chắc là cô ấy đã gặp chuyện chẳng lành rồi.”
“Vì sao giả vờ không quen biết Đường Tô? Anh cảnh sát, thi thể cô ấy bị các anh phát hiện, còn thời gian tử vong là ngày chúng tôi hẹn gặp. Nếu là anh, anh dám thừa nhận mình quen cô ấy, hẹn cô ấy ra ngoài ngày hôm đó không? Nhưng đúng là tôi cũng xem nhẹ các anh, tôi không biết Tổ Trọng Án các anh còn có chuyên gia an toàn mạng để khôi phục dữ liệu về.”
“Từ Ngọc Kiều là bạn của Đường Tô, tôi quen cô ấy trên Weibo. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng trên “Hoa Hạ Niên Luân”, chúng tôi thoả thuận gặp nhau ở khu đất hoang sau nhà Khâu Đại Khuê, từ chỗ đó đến Lạc Tây gần hơn, chỉ một con đường thẳng là tới, không cần vòng vèo. Nhưng lúc tôi đến thì thấy Khâu Quốc Dũng dùng búa đập đầu một cô gái. Tôi chưa từng gặp Từ Ngọc Kiều, nhưng là con gái lại ở đó giờ này chỉ có thể là cô ấy.”
“Tôi hoảng sợ bỏ chạy nên Khâu Quốc Dũng không phát hiện ra tôi.”
“Anh cảnh sát, tôi không giết người. Tôi thừa nhận dụ dỗ hai người đó đến Lạc Tây để trộm khảo cổ vật nhưng tôi không giết người. Hai lần hẹn gặp đều xảy ra chuyện, tôi cũng sợ lắm, cảm thấy như mình bị ám vậy. Nhưng thật sự là tôi không liên quan đến cái chết của hai người đó. Muốn trách chỉ có thể trách ông trời, cho con người sinh ra không công bằng, để có kẻ quá nghèo nên chỉ biết giết người cướp của người giàu. Nói không chừng Đường Tô cũng do Khâu Quốc Dũng giết, di động với túi xách tiền bạc cũng bị Khâu Quốc Dũng lấy đi rồi.”
“Lời khai của Mạnh Tiểu Cầm có trăm ngàn chỗ hở, biểu cảm của cô ta cũng rất bất thường.” Hoa Sùng nói: “Nhưng giờ khó khăn là Khâu Quốc Dũng đã chết, cô ta có bịa đặt thế nào cũng không có ai đối chứng.”
Liễu Chí Tần bổ sung: “Tệ nhất là hung khí tìm thấy ở nhà Khâu.”
“Chúng ta cần tìm chứng cứ Mạnh Tiểu Cầm bỏ hung khí vào nhà họ.” Hoa Sùng day trán, nhỏ giọng nói tiếp, “Không có người làm chứng, lại không có theo dõi, tìm sao đây?”
“Mạnh Tiểu Cầm có nói “đồ vật đáng giá khác bị Khâu Quốc Dũng giấu đi rồi”. Tôi thấy chỗ này khá kỳ lạ.” Liễu Chí Tần thong thả dạo bước, “Cô ta như đang ám chỉ cho chúng ta nhà Khâu Quốc Dũng còn giấu đồ gì khác nữa, chẳng lẽ cô ta không chỉ để cây búa lại mà còn để thêm vật chứng nào khác ở nhà họ Khâu?”
“Nhà đó bị chúng ta lục tung mọi ngóc ngách rồi, làm gì còn đồ vật nào khả nghi nữa.” Khúc Trị thở dài.
“Từ từ!” Hoa Sùng đột nhiên nói.
“Tổ trưởng Hoa?”
Hoa Sùng cảm giác một làn khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân.
Khâu Quốc Dũng mua iPad cho Khâu Vi Vi. Ông ta lấy tiền từ đâu?
Giả thiết Mạnh Tiểu Cầm giấu đồ của Đường Tô ở nhà Khâu Đại Khuê, bị Khâu Quốc Dũng tìm thấy rồi đem đi bán lấy tiền mua Ipad, vậy thì bọn họ không có chứng cứ Mạnh Tiểu Cầm lấy đi đồ vật, chỉ có thể chứng thực hiềm nghi lên Khâu Quốc Dũng.
“Tổ trưởng Hoa, sao thế?” Liễu Chí Tần lại hỏi.
“Khâu Vi Vi có một cái iPad Khâu Quốc Dũng mua cho đầu năm nay.”
Hoa Sùng kể lại chuyện Vi Vi ở bệnh viện, nghe xong Khúc Trị đấm một cái lên lan can, lạnh giọng: “Đệt!, Khâu Quốc Dũng làm gì có tiền mua iPad, bị rơi vào bẫy của Mạnh Tiểu Cầm rồi!”
“Nhưng Khâu Quốc Dũng bán cái gì mới được?” Liễu Chí Tần tự hỏi tự nói: “Không phải túi xách hay đi động, có lẽ trên người Đường Tô lúc ấy còn mang theo thứ khác mà chúng ta không biết.”
“Rất có thể.” Hoa Sùng sắc mặt không được tốt lắm: “Khúc Trị, cậu cùng vài người đến nhà Đường Hồng, Chu Anh để xác minh xem Đường Tô còn mất thứ gì khác giá trị không. Với lại phối hợp với khách sạn B.F.X yêu cầu bọn họ cho chúng ta lục soát vật dụng của Mạnh Tiểu Cầm. Nếu Mạnh Tiểu Cầm giấu đồ của nạn nhân ở khách sạn, chúng ta phải tìm ra!”
“Vâng ạ!”
“Tôi đến nhà Mạnh Tiểu Cầm.” Hoa Sùng nói tiếp: “Tôi muốn tìm thêm manh mối rồi thuận đường đến đồn công an đường Đạo Kiều lấy lại iPad cho Vi Vi luôn.”
“Tôi đi với anh.” Liễu Chí Tần nói.
“Cậu……” Hoa Sùng quay đầu lại nhìn lên: “Cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi. Cậu là người mệt nhất vụ án này rồi, mấy đêm không ngủ, mắt đỏ hết lên kìa.”
Liễu Chí Tần khẽ cười một tiếng: “Không quan trọng, còn lại mấy cái tôi chuyển cho đội kỹ thuật rồi. Vụ án quan trọng hơn, tôi cũng không buồn ngủ, để tôi đi với anh.”
Đúng là vụ án quan trọng hơn, Hoa Sùng cũng không dây dưa nữa, bèn lập tức đi với Liễu Chí Tần đến đường Đạo Kiều.
Nhà Mạnh Tiểu Cầm không khác gì với những căn nhà khác ở hẻm Đông Lí: nhà bếp và phòng tắm tối tăm, vách tường loang lổ, trần nhà bị dột, phòng khách cũng tối tăm, ghế sô pha và bàn trà cũ kĩ, bàn ăn cơm đầy dầu mỡ nhìn còn khó coi hơn ngoài tiệm ăn.
Nơi sạch sẽ duy nhất là phòng ngủ Mạnh Tiểu Cầm.
Chăn gối chỉnh tề, sách báo xếp gọn một chỗ, Hoa Sùng kéo cánh cửa tủ ra thì thấy quần áo xếp gọn gàng.
Mạnh Tiểu Cầm là người rất chú ý vệ sinh cá nhân và hình thức bên ngoài.
“Nếu tôi là cô ta, sống trong nhà này hơn ba mươi năm chắc tôi bị điên mất.” Liễu Chí Tần đứng ở cạnh cái tủ khác, bên trong là sách khảo cổ lịch sử được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự.
“Cuộc sống cô ta quá áp lực, cuối cùng tức nước vỡ bờ mà lầm lối.” Hoa Sùng khép lại cửa tủ: “Cô ta cảm thấy mình bất hạnh cho nên không thể đối diện với những cô gái khác may mắn hơn mình. Chỉ có giết đi những người may mắn này cô ta mới có thể giải tỏa.”
“Cô ta hận gia đình mình, lại đi trả thù gia đình khác.” Liễu Chí Tần lắc đầu: “Tâm lý vặn vẹo của con người thật khó hiểu.”
Hoa Sùng nghe vậy, đột nhiên khựng lại.
Liễu Chí Tần nhìn anh.
“Cậu nói đúng, cô ta đáng lẽ ra phải hận người nhà nhất.” Hoa Sùng nhíu mày: “Nhưng cô ta lựa chọn giết hại Từ Ngọc Kiều, Đường Tô, lựa chọn đối tượng giá họa là nhà Khâu. Cho đến hiện giờ, cô ta không làm gì có hại với gia đình mình.”
“Máu mủ tình thâm? Một giọt máu đào hơn ao nước lã?” Vừa nói xong, Liễu Chí Tần liền cảm thấy thật đáng buồn.
Khi người nhà Mạnh Tiểu Cầm gặp cảnh sát, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là phủi sạch quan hệ với Mạnh Tiểu Cầm, hoàn toàn không quan tâm con gái mình phạm vào chuyện gì, chỉ một hai chối biến: “Chúng tôi không biết gì cả, các anh đi tìm nó đi, đừng tìm chúng tôi.”
“Mạnh Tiểu Cầm không ra tay với người nhà, có thể bởi vì cho dù giết bọn họ, cũng không thể mang lại cảm giác thỏa mãn cho cô ta.” Hoa Sùng nói.
“Hả? Đây là lý luận gì chứ?”
“Tôi đoán, cô ta hận nhất là “sự bất công”. Chính điều này làm tâm lý cô ta ngày càng vặn vẹo đến nỗi cô ta muốn đòi lại công bằng cho mình.” Hoa Sùng nói: “Đường Tô và Từ Ngọc Kiều không phải sinh ra đã may mắn sao? Cô ta phải giết chết các cô ấy để đòi lại công bằng, cho nên giết người nhà không thể cho cô ta cảm giác đạt được thành tựu.”
Liễu Chí Tần nghĩ nghĩ: “Toàn là ngụy biện.”
Hoa Sùng nhún vai, “Ai nói không phải đâu? Tiếp tục tìm đi, chưa từng có tội phạm nào hoàn hảo, đã gây ra chuyện thì ít nhiều gì cũng sẽ có dấu vết, chỉ là chúng ta tạm thời còn không phát hiện ra mà thôi.”
Nửa giờ sau, Liễu Chí Tần ngồi xổm bên tủ âm tường, mở ra hộp nhỏ trong tay.
“Tổ trưởng Hoa!”
Hoa Sùng chạy đến, lập tức căng thẳng.
Bên trong hộp nhựa là một sợi lông hơi xoăn.
Hoa Sùng lấy ra cái nhíp gắp cọng lông lên: “Từ độ dài của sợi lông, đây có thể là lông mao.”
“Cái gì? Cô ta cất lông mao ở đây? Có phải là……”
“Vẫn còn chân lông có thể tra ra DNA.” Hoa Sùng đậy lại nắp hộp nhựa: “Đi, về làm xét nghiệm.”
Sợi lông không rõ lai lịch xuất hiện làm Tổ Trọng Án như được tiêm doping, nhưng khi có kết quả DNA, mọi người lại như bị tạt một gáo nước lạnh.
Sợi lông kia không phải của nạn nhân, mà là của Mạnh Tuấn Huy.
Trương Mậu rối rắm: “Mạnh Tiểu Cầm sao lại đi lấy lông mao của em trai mình? Cô ta bị biến thái à?”
Khúc Trị từ phòng thẩm vấn trở về, bực bội quăng sổ ghi chép lên bàn: “Cô ta nói đó là tình chị em thân thiết.”
“Mẹ ơi, thấy ghê quá! Dù có thân cách mấy cũng chẳng ai đi cất lông của em mình cả.”
“Cô ta muốn đổ tội cho Mạnh Tuấn Huy.” Hoa Sùng trầm giọng nói.
“Sao cơ?” Trương Mậu kêu.
“Lần hành động kế tiếp, cô ta sẽ giá họa cho Mạnh Tuấn Huy.” Liễu Chí Tần nói: “Cô ta hận gia đình mình, nhưng vẫn luôn nhẫn nại. Hiện giờ cô ta đã không thể nhịn được nữa.”
“Cô ta có mục tiêu mới, sau khi giết người thứ ba sẽ để lại lông mao Mạnh Tuấn Huy hòng đẩy tội cho cậu ta.” Hoa Sùng nhíu chặt hai hàng lông mày: “Cho nên cô ta mới cất sợi lông này đi.”
Từ Kham lắc đầu: “Cô ta chắc không biết, chúng ta có thể phân biệt lông vừa rụng và lông đã rụng lâu ngày. Nếu vụ án thứ ba xuất hiện, mà trên người người chết có sợi lông này thì chúng ta có thể lập tức tra ra nó không phải là rơi khi gây án. Như vậy vụ án sẽ rất đáng ngờ.”
“Đúng vậy, nó sẽ làm cô ta bại lộ. Không phải ai cũng dễ dàng lấy lông mao của người khác.” Hoa Sùng nói: “Cô ta cho rằng mình rất thông minh nhưng lần này lại quá sơ hở rồi.”
Liễu Chí Tần trầm tư, chợt nhìn về phía Hoa Sùng: “Đổ tội cho nhà Khâu có tính là chuyện sơ hở không?”
“Tính chứ. Nếu cô ta không làm như vậy thì chúng ta không thể nhanh chóng nghi ngờ cô ta.”
Văn phòng lại chìm trong im lặng.
Không vụ án nào là không có sơ hở, hung thủ tự cho là mình thông minh, càng cố che giấu dấu vết phạm tội, càng có khả năng bại lộ.
Lưới trời luôn lồng lộng.
Nhưng làm sao tìm được bằng chứng xác thực đây?
Một lát Hoa Sùng đứng lên, giọng đã khàn đi vì mệt mỏi: “Mọi người nên nghỉ ngơi trước……”
“Tổ trưởng Hoa!” Viên Hạo đột nhiên chạy vào, tay cầm iPad Hoa Sùng mang về, vì chạy quá nhanh mà suýt nữa té ngã.
Hoa Sùng đỡ cậu dậy, “Chuyện gì gấp vậy?”
“Tổ trưởng Hoa!” Viên Hạo hưng phấn kinh khủng, “Anh, anh coi cái này nè!”