Tâm Độc

Chương 39-2: Tri kỉ (03) - 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên tay trong này là ai, anh không thể nào điều tra được.

Vì việc này, anh với đồng nghiệp trong cục cảnh sát vẫn duy trì khoảng cách nhất định, anh chưa muốn bộc bạch gì với Trần Tranh, hay Khúc Trị.

Nhưng từ khi Liễu Chí Tần xuất hiện, cậu ta như đấm rạn mất bức tường trong suốt cứng rắn anh dựng nên. Anh vậy mà lại cùng Liễu Chí Tần về nhà, mời Liễu Chí Tần ăn cơm, cùng Liễu Chí Tần đi chợ chim cá cảnh, cuối cùng lại còn đi dạo bên nhau. Không biết vì sao, khi ở bên cạnh Liễu Chí Tần, anh cảm thấy rất thanh thản, gánh nặng trên vai giống như tạm thời được trút bỏ.

Đứng cạnh Liễu Chí Tần, Hoa Sùng luôn có cảm giác rất thân thuộc, như anh đã từng quen biết con người này từ rất lâu về trước. Nhưng anh xác định, mình chưa từng quen biết Liễu Chí Tần.

Mà Liễu Chí Tần cũng từng nói, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở đường Kiều Tây, trung tâm thương mại Châu Thịnh.

Vậy thì cảm giác như đã từng quen biết này từ đâu mà đến?

Hoa Sùng nhắm mắt lại, bỗng mở ra nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng đêm, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên một ký ức.

Lan hoàng thảo?

“Cây gì lạ vậy? Có độc không đó?”

“Độc gì mà độc? Đây là lan hoàng thảo, nấu nước uống làm sáng mắt đó. Tụi mình phải bắn súng nhiều mà, uống cái này để giữ mắt cho tốt.”

“Tớ không tin đâu, cậu cẩn thận coi chừng độc chết đó.”

Mọi người cười vang, tiếng cười vang vọng rồi xa dần.

Hoa Sùng nhẹ nhàng vỗ cái trán, tự nhủ mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Đảo mắt một cái tới tháng 5, thời tiết càng ngày càng nóng.

Sau khi phá xong vụ án của Mạnh Tiểu Cầm, Tổ Trọng Án rất rảnh rỗi, Khúc Trị còn xin nghỉ thêm mấy ngày.

Bức màn Hoa Sùng xin đã được chuyển tới, màu xanh dương nhạt, cứng cáp, nom đẹp mắt mà che nắng cũng tốt lắm.

Cái việc treo màn này lên đương nhiên không thể bắt tổ trưởng làm nên Trương Mậu xung phong nhận việc, leo lên ghế gỡ tấm màn cũ xuống. Nhưng vì tay chân lóng ngóng nên vất vả một hồi mới tháo xuống được, còn bị bụi trên bức màn rớt đầy lên người.

Hoa Sùng đúng bên cạnh cười: “Vừa nhìn là biết em chưa làm việc nhà nè, có thay bức màn cũng không nên thân nữa.”

Liễu Chí Tần đỡ Trương Mậu đầy bụi từ băng ghế xuống, làm người mình cũng dính không ít.

Trương Mậu kéo xuống bức màn cũ, mặt phủ đầy tro bụi, văng tục liên tục, “Đệch đệch đệch đệch, màn gì mà như bám hết bụi của cả thế gian vậy? Thiếu chút nữa viêm phổi luôn!”

“Có nhiêu đây mà cũng viêm phổi?” Hoa Sùng dựa vào cạnh bàn nhỏ: “Muốn anh xin lão Trần giúp em nghỉ vài hôm vì tai nạn lao động không?”

“Không được đâu anh ơi, tai nạn lao động là bay Tổ Trọng Án liền đó.” Trương Mậu lấy khăn giấy lau mặt: “Em đổi voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao mới được vào Tổ Trọng Án đó, bị thương nhẹ cũng không dám xin nghỉ, Tổ trưởng đừng đuổi em đi.”

Hoa Sùng cười, lia mắt qua cửa sổ, thấy Liễu Chí Tần đang xỏ tấm màn mới vào thanh treo.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ sáng chói, từng tia nắng hắt vào bao bọc lấy cơ thể Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần mặc cái áo sơ mi màu trắng, quần âu tối màu. Cậu đứng đưa lưng về phía Hoa Sùng, tay áo xắn đến khuỷu tay, móc xong bức màn vào thanh treo rồi nhấc chân leo lên ghế.

“Cẩn thận.” Hoa Sùng vội vàng đi qua, lại phát hiện đỡ không được mà không đỡ cũng không xong.

Liễu Chí Tần chỉ đứng trên một cái ghế, không chồng hai cái lên nhau nên cũng không cần có người vịn ghế, nhưng đã lỡ đi tới rồi, phải kiếm gì đó vịn. Nhưng mà, hình như chỉ có thể vịn được chân Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần giơ bức màn lên từ trên cao nhìn xuống, bất ngờ một xíu rồi cười cười ẩn ý, “Tổ trưởng sợ tôi ngã xuống hả?”

Trong lòng Hoa Sùng khẽ biến, “Cậu cẩn thận chút đi.”

Trương Mậu đứng sau nhìn qua nhìn lại, nghĩ hồi nãy mình cũng đứng trên cái ghế đó mà sao không thấy Tổ trưởng chạy lên nói gì nhỉ?

Anh Khúc Trị nói không sai vào đâu được, Tổ trưởng đúng là bất công! Nguyên cả Tổ Trọng Án Tổ trưởng chỉ thích mỗi anh Tiểu Liễu.

Nhưng mà anh Tiểu Liễu ưu tú như vậy, mới vào đã mời mọi người ăn khuya, còn giúp đỡ mọi người phá án nữa thì ai mà không thích?

Trương-trai-thẳng-ngây-thơ-Mậu chỉ cần tốn ba mươi giây để tự mình tìm ra câu trả lời thuyết phục.

Liễu Chí Tần mất vài phút là đã treo xong bức màn, thử kéo kéo vài cái: “Được rồi.”

“Leo xuống đi.” Hoa Sùng vừa nói xong cánh tay đã chẳng biết bị ai xui khiến mà….dang rộng ra.

Liễu Chí Tần: “…… Hả?!”

Hoa Sùng: “Sao?”

Liễu Chí Tần chỉ đơn giản ngồi xổm rồi bước xuống ghế: “Tổ trưởng, anh tính đỡ tôi vào lòng lúc tôi nhảy xuống hả?”

Hoa Sùng lúc này mới phát hiện độc tác vừa rồi của mình có hơi ngu ngốc.

“Tiếc là cái ghế này quá thấp, nhảy vậy không được đâu.” Liễu Chí Tần cười, “Lần sau nha.”

Hoa Sùng bắt đầu thấy sai sai, lập tức lui về phía sau một bước, “Xuống nhanh lên, còn đi lau sạch ghế.”

Liễu Chí Tần bưng băng ghế đi lau, Trương Mậu lại nghĩ: Xem ra Tổ trưởng vẫn là đối xử bình đẳng với mọi người, tuy rằng thích anh Tiểu Liễu, nhưng vẫn muốn sai anh Tiểu Liễu làm việc vặt.

Năm nay đánh giá ẩn danh cấp trên, mình sẽ cho Tổ trưởng Hoa một trăm điểm!

“Đang ngây ngốc cái gì đó?” Hoa Sùng vỗ gáy Trương Mậu, “Đi, vặn nhỏ tiếng TV lại đi.”

Văn phòng Tổ Trọng Án có cái TV, khi mở khi tắt, toàn mở tin tức các nơi. Buổi sáng hôm nay không biết ai mở TV âm thanh vặn hết mức.

Trương Mậu nhận lệnh, tìm remote chỉnh âm thanh nhỏ xuống rồi tiện đứng xem tin tức luôn.

Trên TV là tin tức nói về một nhóm thiếu niên ở một thành phố phía Bắc tụ tập hoành hành ở trường học, bắt nạt một cô gái, bị người dân quay được, đăng lên mạng khiến cho cả nước phẫn nộ, ai ai cũng “ném đá”, chửi rủa thóa mạ nhóm thiếu niên này. Có người còn lên mạng thành lập một nhóm tự cho là đòi lại công lý, đến tận trường của nhóm thiếu niên để chửi bới và đánh nhau nhân danh ngăn cản những trường hợp xấu sẽ xảy ra. Một cậu học sinh trong nhóm đó bị đánh đến nhập viện, người đánh cậu ta thì được cư dân mạng tung hô, còn bảo cậu học sinh là “đáng” bị đánh. Ngày hôm trước, mẹ của cậu học sinh này không chịu nổi những lời chỉ trích từ mọi người nên nhảy lầu tự tử. Đến lúc này, mới có người đứng ra nói, cái nhóm thiếu niên này thật chỉ là những thanh niên mới lớn thích gây chú ý, tất cả chỉ là diễn kịch nhằm quay clip để được nổi tiếng trên mạng, cô gái trong clip cũng là thành viên trong nhóm. Trò đùa trở thành thảm kịch. Bản tin tức đặt ra hai vấn đề, mức phạt với người gây ra bạo lực trên mạng? Và làm sao để phân biệt đúng sai với những tin đồn kiểu này? Cuối cùng bản tin kết luận cả hai bên đều sai, bạo lực internet không phải là công cụ trừng phạt một người. Người dùng Internet không đủ điều kiện và không có quyền áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với người khác, đó không phải công lý, đó là một tội ác!

“Nhàm chán.” Trương Mậu vặn nhỏ tiếng, trở về chỗ ngồi làm việc.

Lý Huấn đang bước tới cửa Tổ Trọng Án cũng nghe được tin trên TV, nói: “Nhưng nếu thật là bạo hành trường học thì tôi cũng muốn “ném đá”.”

“Mình là cảnh sát, không thể nói bậy.” Trương Mậu mở văn kiện, “Nếu thật là bạo hành thì tìm ra thật giả và hung thủ là nhiệm vụ của tụi mình. Còn nếu để người dân tự ra tay thì là do chúng ta không làm tròn trách nhiệm.”

“Chà hôm nay giác ngộ dữ vậy.”

“Phải vậy chứ sao.” Trương Mậu cười toe toét, “Do em hay đi theo Tổ Trưởng Hoa đó.”

Hoa Sùng thỉnh thoảng ghé Viện phúc lợi thăm Khâu Vi Vi, mang chút quà cho cô bé. Liễu Chí Tần có khi cũng đi cùng, nhưng rất ít khi vào Viện phúc lợi, đa số đều đứng ở bên ngoài chờ.

“Cậu không vào thì chạy theo tôi tới đây làm gì?” Hoa Sùng dần quen thân với Liễu Chí Tần nên nói chuyện cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.

“Theo phụ anh.” Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng chờ cậu lên xe rồi đùa: “Tôi tới thăm tiểu thư bé, cần gì nhờ đến cậu?”

“Vậy anh cứ coi như tôi rảnh rỗi đi theo đi.” Liễu Chí Tần cài dây an toàn: “Giờ trở về nhà đúng không?”

“Ừ, chứ trời nóng quá còn đi đâu được nữa?”

“Tôi cũng vậy. Về đến gần nhà thì thả tôi xuống siêu thị gần đó, tôi muốn đi mua chút rau.”

“Thả cái gì mà thả, cậu nấu tôi ăn mà còn bắt cậu đi mua nguyên liệu?”

Liễu Chí Tần mở điều hoà xe: “Tôi tưởng anh muốn làm sếp lớn chỉ tay năm ngón.”

Hoa Sùng nhe nanh: “Tôi giống sếp lớn chỗ nào?”

Liễu Chí Tần cười cười không nói gì, cậu cũng lười cãi cọ.

Từ khi thưởng thức món trứng tráng của Liễu Chí Tần, Hoa Sùng đâm ra nghiện ăn đồ cậu nấu. Nhưng anh lại không thèm tới nhà cậu Tiểu Liễu mà tự mình đi chợ mua nguyên liệu rồi bắt Liễu Chí Tần đến nhà mình nấu.

(niên hạ đa số bị ép đi ở rể nhỉ =]]])

Tuy rằng tay nghề của Liễu Chí Tần không tồi, nhưng cũng không nhanh nhẹn lắm, thường thường mất cả buổi sáng để làm ba món mặn một món canh.

Hoa Sùng trừ việc đi mua nguyên liệu cũng chỉ có thể phụ làm linh tinh như vo gạo rửa rau. Anh xắt rau cũng không được, đã vụng về còn cầm dao làm mấy động tác nguy hiểm, nên mỗi lần Liễu Chí Tần nấu ăn anh cũng chỉ lượn vào cho có.

Thế cho nên đối với cu li quần quật trong bếp Liễu Chí Tần thì Hoa Sùng có khác gì ông sếp chỉ tay năm ngón đâu.

Cùng nhau phá án, cùng nhau làm cơm, ở bên nhau lâu cũng thân thiết hơn rất nhiều. Hoa Sùng cũng có khi lo lắng không gian riêng của mình bị xâm chiếm, nhưng nghĩ người đó là Liễu Chí Tần, lại cảm thấy không có gì phải bận tâm, thậm chí anh còn cảm thấy, sau này nếu thân thiết hơn với Liễu Chí Tần, không chừng còn có thể nhờ cậu điều tra trên internet chuyện năm đó nữa.

Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, anh tạm thời không muốn liên lụy đến người không liên quan.

Hôm nay, đầu bếp Liễu nấu món đầu cá đôi (*), gà hầm khoai môn (**), đậu phụ thịt băm (***), và củ sen nhồi gạo nếp (****). Sếp lớn Hoa ăn sướng tê cả người, còn tranh thủ “đặt bàn” trước cho tuần sau.

“Sắp vào hè rồi, ăn gì thanh đạm thôi. Canh vịt củ cải trắng nấu chua (*****) nha?

“Canh vịt củ cải à?” Liễu Chí Tần dựa vào cửa bếp xem Hoa Sùng rửa chén. “Cũng dễ nấu, nhưng vẫn cần mua xương luộc để luộc súp. Sau khi xong nước dùng mới bỏ chân vịt vào hầm”

“Không có vấn đề gì.” Hoa Sùng đặt chiếc bát đã rửa lên quầy. “Thêm hai món ăn lạnh nữa. Ừm…Làm hầm thì lỗ tai heo hay đuôi heo ngon hơn?”

“Cái nào cũng được. Dùng thịt bò cũng ngon.”

“Ít thôi, tôi……”

Hoa Sùng lời còn chưa dứt, di động trên bàn đặt ở phòng khách liền vang lên.

“Nhìn hộ tôi xem ai gọi.” Hoa Sùng không buồn quay đầu lại, nhờ vả Liễu Chí Tần: “Có khi là Lão Trần đó.”

Liễu Chí Tần lấy di động tới, thở dài: “Đúng là Đội trưởng Trần.”

Mặt Hoa Sùng nghiêm trọng lại, anh biết rõ Trần Tranh nếu không có chuyện gấp tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho cấp dưới trong ngày nghỉ. Anh vội vàng lau tay trên tạp dề rồi nhận di động: “Đội trưởng!”

“Có án mạng.” Trần Tranh nói: “Cơ sở 2 đại học Lạc Thành mới báo án, nói là phát hiện đầu người ở khu rừng hoang cạnh trường. Cảnh sát phân cục Trường Lục đã chạy qua đó, báo lại không tìm được đủ các mảnh thi thể. Đây có thể là vụ án phanh thây nghiêm trọng. Lập tức gọi cho tất cả tổ viên đến Cơ sở 2 đại học Lạc Thành.”

Well để chú thích ảnh đồ ăn ngay tin có án mạng chặt xác thì hơi hardcore nhưng mà….

(*) Đầu cá đôi: là một món ăn nổi tiếng ở Hồ Nam. Gồm 2 khúc cá trê (có thể là đầu hoặc đuôi) phủ hai bên sốt ớt xanh và sốt ớt đỏ. Vị cay mặn 

chapter content

(**) Gà hầm khoai môn là một món ăn địa phương Tứ Xuyên rất được yêu thích. Nguyên liệu chính là thịt gà, hạt tiêu, khoai môn, v.v… Vị cay mặn

chapter content

(***) Đậu phụ thịt băm là một món ăn gia đình thông dụng. Nguyên liệu chính là đậu phụ mềm và thịt băm. Vị mặn

chapter content

(****) Củ sen nhồi gạo nếp là một món ăn truyền thống vào ngày lễ, có vị ngọt, Ban đầu là một món ăn đặc biệt cho Tết Trung thu, củ sen cùng âm với “kết nối”, chúng có nghĩa là đoàn viên.

chapter content

(*****) Canh vịt củ cải trắng nấu chua: Món này thì dò ko thấy giới thiệu cụ thể nhưng trên baidu có hướng dẫn làm =]]

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.