Cả đêm nay, Giang Khoát ngủ không say, chốc chốc lại trở mình, trằn trọc hơn bình thường rất nhiều. Tuy có thể cảm thấy rõ cậu ấy rất mệt, lần nào trở mình xong lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng rồi sau đó lại tiếp tục trở mình lần nữa.
Đoàn Phi Phàm đêm nay thực ra chẳng ngủ được mấy, nhưng không phải vì Giang Khoát cứ liên tục trằn trọc, mà vì cậu vốn dĩ đã khó ngủ, trong lòng rối như tơ vò thì lại càng khó ngủ.
Cả hai đều là vì chuyện cái clip, điểm khác biệt nhỏ là ở chỗ, Giang Khoát tức giận vì bản thân cái clip, còn cậu thì tức giận vì Lư Hạo Ba nhất định phải lôi Giang Khoát vào.
Và vì chuyện này mà Giang Khoát thực sự bị ảnh hưởng không hề nhỏ.
Vị thiếu gia từ trước tới nay chưa từng phải chịu nỗi tức giận thế này, vậy mà bây giờ thậm chí còn không có cách nào để trút giận, bức bối tới mức ngủ cũng mơ đánh nhau.
*
Sáng ra, chưa tới 5h, Đoàn Phi Phàm đã dậy, xuống lầu chạy bộ, nhân tiện mua đồ ăn sáng.
Hôm nay, cậu chạy nhanh hơn bình thường khá nhiều, chân tiếp đất cũng nặng, cảm giác dưới mỗi bước chân như có một Lư Hạo Ba.
Chuyện này không thể cứ thế này mà qua được. Lúc đầu, cậu với Lư Hạo Ba đều đã chấp nhận không gây xung đột với nhau. Chiêu trò mỗi lần của Lư Hạo Ba cũng đều là lén lút vụng trộm, trong khi lần trước can đánh nhau, cậu lại đạp Lư Hạo Ba trước mặt bao nhiêu người. Lần này không thể lại để người khác thấy được.
Mua xong đồ ăn sáng về nhà, Đoàn Phi Phàm lại lấy điện thoại ra xem, bình luận bên dưới clip dự thi đều đã được chọn lọc, đọc không phát hiện thấy gì, nhưng trên diễn đàn của trường thì đã thấy có post thảo luận.
Thảo luận cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì nhân vật chính trong clip cũng không phải hình mẫu tích cực, chẳng ai buồn khoác một “nguyên mẫu” nào đó lên nhân vật này, đặc biệt là Đoàn Phi Phàm lại là người được yêu mến như vậy, sẽ không có ai mạnh miệng nói rõ. Cũng có thể đây là điểm “vi diệu” trong việc chọn đề tài của Lư Hạo Ba, ai mà đi nói “Chẳng phải đây là Đoàn Phi Phàm sao?” thì có khi lại bị chửi là suy đoán ác ý.
Lúc Đoàn Phi Phàm định nhét điện thoại vào túi thì Giang Khoát gọi điện tới. Đoàn Phi Phàm đưa máy lên nghe thì thoáng thấy thời gian, mới có 6 giờ, Giang Khoát dậy sớm như vậy sao.
Vừa nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng thì phía bên kia đã vang lên giọng nói ngái ngủ của Giang Khoát: “Cậu đi đâu rồi?”
“Chạy bộ, mua đồ ăn sáng.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ô,” Giọng Giang Khoát nghe có vẻ nhẹ nhõm hẳn, “Mua gì đấy?”
“Tiểu long bao với cháo, sắp vào đến chung cư rồi,” Đoàn Phi Phàm nghe thấy giọng Giang Khoát có tiếng nghẹt mũi khá nặng, “Cậu bị cảm hả?”
“Không biết, có thể,” Giang Khoát nói, “Đầu tôi hơi nặng, chắc do tỉnh giấc sớm quá, mới có 6 giờ.”
“Mặc áo vào đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi chợp mắt thêm mấy phút nữa, buồn ngủ không chịu được.” Giang Khoát nói.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Bên phía Giang Khoát không nói gì nữa, có thể nghe thấy tiếng thở, xem ra đã lại ngủ tiếp rồi.
Đoàn Phi Phàm cúp máy rồi quay ra, đi ngược lại một đoạn, tới hiệu thuốc mua thuốc cảm với thuốc giảm đau các thứ.
Lúc cậu về tới căn hộ, Giang Khoát vẫn đang ngủ, Đoàn Phi Phàm mở cửa vào nhà, để đồ, cởi áo, rồi lại đi vào phòng ngủ mà cậu ấy vẫn không bị đánh thức.
Đoàn Phi Phàm đưa tay sờ trán Giang Khoát, thấy đúng là hơi nóng.
Cũng không biết là do bơi bị lạnh, hay là vì cơn giận hôm qua.
Bảo do giận thì cũng không phải không có khả năng, dù sao thì hồi đầu, Giang Khoát lên cơn sốt lúc tập quân sự cũng chẳng có nguyên nhân gì rõ ràng, căn bản chỉ là do cậu ấy không thoải mái với môi trường xung quanh.
Đoàn Phi Phàm khe khẽ thở dài, đi ra phòng khách lấy cái nhiệt kế mới mua mang vào. Đang nghĩ xem làm sao cặp nhiệt độ cho Giang Khoát mà không làm cậu ấy thức giấc thì Giang Khoát mở mắt.
“Tôi làm cậu thức à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tôi nghe thấy cậu thở dài,” Giang Khoát ngáp một cái, nhìn thấy cái nhiệt kế trên tay Đoàn Phi Phàm liền sửng sốt, “Cậu bị sốt hả?”
“Không phải, là cậu có vẻ bị sốt đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Làm gì có chuyện,” Giang Khoát cười, “Thể trạng tôi thế nào chứ.”
“Thể trạng cậu là lúc tập quân sự còn xỉu trước cả con gái đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đậu.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Lôi chuyện cũ ra là muốn đánh nhau phải không?”
“Đo chút nào.” Đoàn Phi Phàm vẩy vẩy cái nhiệt kế.
Giang Khoát thở dài rồi để cậu kẹp nhiệt độ: “Tôi ngửi thấy mùi tiểu long bao.”
“Ăn luôn hay là rửa mặt mũi xong rồi ăn?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Rửa mặt xong đã.” Giang Khoát nói.
Tuy rất không muốn thừa nhận, và thực sự cũng chẳng có cảm giác gì rõ lắm, Giang Khoát vẫn buộc phải đối mặt với nhiệt độ 37,4 độ trên nhiệt kế.
“Cũng không nghiêm trọng, chắc cảm thôi.” Giang Khoát nói.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười, “Trước tiên ăn sáng đã.”
Lúc Giang Khoát ra khỏi phòng ngủ, Đoàn Phi Phàm đang ở trong phòng khách, đổ cháo vào một cái tô, do Giang Khoát không mấy thích loại bát dùng một lần nên bây giờ, mỗi lần mua đồ ăn bên ngoài, Đoàn Phi Phàm đều đổi tô trước.
Giang Khoát đưa tay vuốt eo Đoàn Phi Phàm, sau đó vào phòng tắm rửa mặt mũi.
*
Tâm trạng Đoàn Phi Phàm từ hôm qua đến giờ vẫn hơi sa sút, kiểu sa sút mà dù cố giấu cũng không thể nào giấu được, mà cũng không phải hoàn toàn sa sút, vào lúc xác định chắc chắn là Giang Khoát bị sốt, trong mắt Đoàn Phi Phàm vẫn đầy lửa giận đang kìm nén.
Giang Khoát cảm thấy bản thân mình cũng thật là màu mè, cảm xúc mới chao đảo một chút mà đã lên cơn sốt, vốn dĩ cậu chỉ hy vọng cuộc thi tào lao ba xu này mau chóng qua đi là sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, vậy mà giờ lại bị sốt, làm cho Đoàn Phi Phàm càng giận hơn.
Nhưng cậu không hề muốn Đoàn Phi Phàm có thêm bất cứ xung đột nào với Lư Hạo Ba.
Đặc biệt là xung đột vì cậu.
Đoàn Phi Phàm đã chấp nhận cái “vinh dự” mà trường trao cho cậu, ở phòng riêng, tự do ra vào, không ai kiểm tra phòng ngủ, ngoài ra có thể còn có những lợi ích khác nữa. Cậu ấy cũng luôn giữ lời hứa của mình, tránh tất cả mọi tiếp xúc với Lư Hạo Ba, thậm chí còn tránh có mặt tại hiện trường khi Lư Hạo Ba gây xung đột với người khác.
Nhưng từ đợt đánh nhau lần trước, sau khi cậu ấy đạp cho Lư Hạo Ba một cú thì đã không còn làm được như vậy nữa rồi.
Nếu như thật sự vì việc này mà cậu ấy lại bị bắt thóp là đã chủ động tấn công Lư Hạo Ba gì gì đó, thì thật không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Xét cho cùng, chuyện cái clip nhìn bề ngoài thì có gì liên quan đến Lư Hạo Ba cả, hắn ta thậm chí còn chẳng phải người trong nhóm tham gia dự thi.
Và cuộc sống của Đoàn Phi Phàm thì thật sự không thể chịu thêm một biến động nào nữa.
Chợ thì sắp phá dỡ, việc mở tiệm mới vẫn còn bao việc phải làm, công việc thường ngày thì vẫn nhiều như cũ, lại thêm tiệm online, rồi tiếp đó là bố cậu ấy sắp ra tù.
Trước đây, Giang Khoát không hoàn toàn hiểu rõ cuộc sống thận trọng từng chút một của Đoàn Phi Phàm, nhưng giờ thì cậu đã thấy cực kỳ rõ ràng – đây chính là sự cân bằng mà Đoàn Phi Phàm cố gắng duy trì, và mỗi lần chao đảo đều sẽ có thể khiến cho cuộc sống của cậu ấy trở nên hỗn loạn.
Điều quan trọng nhất là, trong số những người mà Đoàn Phi Phàm quan tâm lại có cậu, mà cho tới giờ, Đoàn Phi Phàm vẫn không cho rằng để cậu cùng chịu áp lực này là một điều hợp lý.
Giang Khoát đã không còn muốn lại tiếp tục tranh cãi với Đoàn Phi Phàm về điểm này, vì cậu đã ngộ ra rằng, bản thân mình cũng vậy, có thể xuất phát điểm không giống nhau, nhưng cũng đều dè dặt thận trọng như nhau.
*
Lần sốt này không lâu, hai ngày là đã khỏi, nhiệt độ cũng không quá cao như đợt sốt lần trước. Có điều Giang Khoát cảm thấy mình cũng không vì hết sốt mà thấy dễ chịu hơn được bao nhiêu.
Trên diễn đàn vẫn có người đăng bài bàn tán, và theo hướng mà hẳn là Đoàn Phi Phàm không muốn thấy. So với tính cách của Đoàn Phi Phàm thì cái tính xa cách bạn học, không hòa đồng với mọi người ở trường của Giang Khoát lại càng dễ bị nhiều bình luận tiêu cực hơn.
Giang Khoát thì không để tâm, nhưng cậu biết Đoàn Phi Phàm sẽ để tâm.
Hai ngày hôm nay, Đoàn Phi Phàm trở nên ít nói. Bình thường lúc lên lớp, cậu ấy sẽ cầm điện thoại dưới gầm bàn, trả lời tin nhắn hỏi mua thịt bò hoặc trao đổi với bạn bè trên mạng xã hội. Hai hôm nay, tần suất trả lời tin nhắn rõ ràng là tăng lên rất nhiều, lúc nhắn tin, cậu ấy trông cũng không giấu được tâm trạng, rõ ràng là rất không vui.
Giang Khoát biết những tin nhắn này có lẽ không phải chỉ toàn là với khách hàng. Dù gì thì Đoàn Phi Phàm cũng là một thiên tài giao tiếp xã hội, có thể kết bạn với một nửa số sinh viên trong trường. Trong số các tin nhắn này, chắc hẳn sẽ có không ít tin nhắn thăm dò hiếu kỳ.
Người hỏi thăm chưa chắc đã có ác ý, chỉ là nhân tiện thì hỏi một câu, nhưng vô số người nhân tiện hỏi một câu thì với Đoàn Phi Phàm sẽ thành áp lực vô cùng lớn.
Giang Khoát thì lại yên ổn, trong điện thoại của cậu, ngoài nhóm Hình mẫu ra thì chỉ có mấy người cùng phòng, chẳng có ai hỏi cậu nội dung gì hết.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt đến tức thở không khác gì Đoàn Phi Phàm, cảm xúc của Đoàn Phi Phàm cũng truyền ảnh hưởng nguyên xi sang cậu, mặc dù cậu vẫn luôn cố giả bộ như không có gì xảy ra.
*
Buổi chiều học xong, Giang Khoát về phòng. Hôm nay cậu với Đoàn Phi Phàm ra ngoài ăn tối, cậu định lát nữa, người ở ký túc đã đi ăn gần hết rồi thì sẽ qua 107 tìm Đoàn Phi Phàm.
Mã Tiếu chuẩn bị đi làm thêm, ra tới cửa thì dừng bước, quay lại gọi: “Giang Khoát.”
“Ừ.” Giang Khoát nhìn cậu ta.
“Cậu là người tốt, bọn tôi đều biết điều đó.” Giang Khoát nói.
“… Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
Mã Tiếu gật đầu rồi quay người rảo bước đi ra ngoài.
Giang Khoát thở dài, không cần phải an ủi tôi, tôi chẳng để tâm đâu! Tôi không quan tâm!
Cậu nhìn giờ, lúc này chắc không còn mấy người trong ký túc nữa, vậy nên cậu cầm áo khoác, đi ra khỏi phòng.
*
Cửa phòng 107 đang đóng, lúc Giang Khoát đẩy cửa vào thì thấy Đoàn Phi Phàm đang đứng quay lưng lại, nói chuyện điện thoại bên cửa sổ, cậu định đi tới vỗ vai cậu ấy một cái.
“Cũng không cần nhiều vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khoảng 50 ngàn thôi.”
Giang Khoát dừng bước.
“Sao chuyện này lại cảm ơn tao chứ?” Đoàn Phi Phàm cười bảo, “Là mày cho tao vay mà, có phải tao cho mày vay đâu… Ừ, chuyện trước đây vẫn còn nhớ kỹ nhỉ… Cảm ơn nha, không cần… Thật sự là đủ rồi, không đủ thì nhất định tao sẽ lại nói với bọn mày, không khách sáo với bọn mày đâu…”
Giang Khoát đứng trong phòng, nhìn dáng lưng của Đoàn Phi Phàm, trong lòng chợt cảm giác không thể nói được thành lời.
Đoàn Phi Phàm cúp máy, quay lại thấy cậu thì giật nảy mình.
“Cậu sang từ lúc nào thế? Tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
Giang Khoát quay lại nhìn cửa phòng rồi đưa tay đóng chặt cửa lại, sau đó đi tới bên bàn, chống tay lên mặt bàn, nhìn Đoàn Phi Phàm: “Từ lúc cậu nói khoảng 50 ngàn.”
Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại trên tay mình, khe khẽ thở dài dựa lưng vào bên cửa sổ.
“Cậu nói lúc nào cần sẽ bảo tôi đầu tư bổ sung cơ mà?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Vẫn chưa tới lúc phải không? Thà đi vay bạn học chứ không định bảo tôi bổ sung phải không?”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phải bây giờ.”
“Vậy thì là lúc nào?” Giang Khoát cau mày, “Vẫn còn lúc đó hay sao?”
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm bước tới, “Trước tiên, tôi phải làm rõ với cậu một việc, đó là, cái tiệm này bây giờ cậu có bỏ thêm tiền vào hay không, thì cậu cũng không có gì thay đổi cả, không phải tôi muốn…”
“Đương nhiên là tôi biết không phải cậu muốn gạt tôi ra ngoài, đương nhiên là tôi biết cái tiệm này sẽ vẫn như trước, những việc do tôi quyết định thì tôi vẫn sẽ được quyết định như thường, tiền tôi muốn chia bao nhiêu, cậu cũng sẽ đưa tôi bấy nhiêu,” Giang Khoát nói, “Ngay cả điều này còn không biết thì liệu tôi còn ở đây mà làm ăn với cậu sao?”
“Tôi cũng biết là không nên thế này, vì vậy tôi cũng không muốn để cậu biết.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà thiên hạ có người bàn tán khó nghe quá phải không?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi bị nói cho không ra gì đi nữa, tôi cũng chẳng thèm để tâm, cậu không rõ điều này sao? Cậu biết tôi lâu như vậy rồi, tôi mà lại là người đi để tâm người khác nghĩ gì về tôi hay sao?”
“Nhưng tôi không thể chấp nhận được!” Đoàn Phi Phàm ghé sát lại gần cậu, tự chỉ vào mình, nói từng chữ một, “Tôi! Không thể chấp nhận được! Cậu vì tôi! Mà bị người ta nói như vậy! Hiểu không? Tôi không thể chấp nhận được!”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, im lặng không nói gì.
“Vẫn tồn tại những cái gọi là ‘vốn dĩ’ đấy, ‘vốn dĩ’ ở ngay trong đầu chúng ta thôi, trong đầu tôi có rất nhiều cái ‘vốn dĩ’, cậu cũng vậy.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vốn dĩ từ đầu đâu có mấy chuyện khiến cậu cần phải đích thân nói với tôi rằng cậu không để tâm.”
Giang Khoát cắn môi.
“Tôi biết cậu sẽ nói tôi làm thế này cũng vô dụng thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khi người ta biết đến cái tiệm này, sẽ chẳng có ai đi nhận định xem ở đây mấy phần là tiền của cậu, hay có phải là tiền của cậu bỏ ra không, nhưng mà…”
Giang Khoát vẫn nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Tôi chỉ thấy không nỡ,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng khẽ khàng, “Lúc này mà bảo cậu đưa tiền, tôi cả thấy rất khó chịu, rất không thoải mái.”
“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nói, “Cậu xa cách quá rồi đấy.”
Đoàn Phi Phàm sững người.
“Không chỉ mình cậu đâu,” Giang Khoát nói, “Có lẽ tôi cũng vậy, cả hai chúng ta đều quá xa cách rồi.”
Điện thoại của Đoàn Phi Phàm đổ chuông, cậu đưa mắt nhìn rồi tắt chuông.
“Cậu chưa bao giờ coi đây là chuyện đương nhiên,” Giang Khoát cau mày, “Tôi không biết phải nói thế nào nữa. Tôi ở bên cậu, tôi coi những chuyện này đều là đương nhiên, nhưng cậu thì luôn muốn tránh để những chuyện này xảy ra, và một khi xảy ra rồi, cậu lại không thể nào chấp nhận.”
Điện thoại của Đoàn Phi Phàm lại kêu lần nữa, cậu lại bấm tắt chuông.
“Tôi luôn cảm thấy cậu có vấn đề ở điểm này,” Giang Khoát nói, “Nhưng giờ nghĩ lại, có thể tôi cũng có vấn đề, tôi cũng không muốn cậu vì tôi mà phải chịu đựng sự ‘vốn dĩ’ gì hết… Đúng là luôn tồn tại cái gọi là ‘vốn dĩ’… Tôi không muốn cậu vì tôi mà phải chịu đựng cái áp lực vốn dĩ không cần phải chịu đựng này.”
Điện thoại kêu lần thứ ba.
“Không nghe thì tắt máy đi, kêu lần nữa là tôi đập máy đó.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, đột nhiên bật cười rồi mở máy lên: “Tôi nghe điện chút.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
Đoàn Phi Phàm vừa bấm nghe, bên kia đã có người hét rất to: “Sao cậu không nghe điện hả, người mà cậu nhờ tôi…”
“Tôi về tiệm muộn một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ừ… Được.”
“Vụ gì đó?” Giang Khoát rất nhanh nhạy hỏi ngay.
“Bạn học,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tối nay định qua tiệm kiếm tôi.”
“Ý tôi hỏi cậu nhờ người ta vụ gì?” Giang Khoát nói, “Kiếm người giúp cậu hay giúp cậu làm gì?”
“Nhờ gọi người tới thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy bạn học cùng tới chơi.”
Giang Khoát không hỏi thêm nữa, cũng không nhắc tới chuyện cùng về Ngưu Tam Đao. Dù sao thì nếu Đoàn Phi Phàm định nói dối cậu, cứ coi như cùng cậu ấy về Ngưu Tam Đao đi nữa thì cậu ấy cũng có thể nghĩ ra cách để xoay xở.
Không nói thì cứ việc không nói, không nói thì cậu cũng có thể đoán ra đại khái rồi.
Đoàn Phi Phàm đã không chịu bỏ qua cho Lư Hạo Ba thì cậu đương nhiên cũng không thể đứng khoanh tay mà nhìn.
Ăn tối xong, Đoàn Phi Phàm về chợ rồi, Giang Khoát liền về thẳng trường, đi sang khu ký túc năm 2 tìm Đổng Côn.
*
“Đáng tin không? Sao lại kiếm người xa xôi thế?” Đoàn Phi Phàm hỏi Ba Râu.
“Không xa,” Ba Râu nói, “Tuy không phải cùng thôn, cũng không phải cùng chợ, nhìn bề ngoài đúng là quan hệ với cậu thì bắn đại bác cũng chẳng tới đúng không, nhưng thực ra tôi khá thân với cậu ta, cậu ta đông đàn em, gọi bừa mấy đứa không thành vấn đề.”
“Thân tới mức nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bọn tôi đánh bài với nhau suốt.” Ba Râu nói.
“… Đây mà gọi là thân hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh đánh bài mười lần thì tám lần đánh nhau với người ta.”
“Người này thua cũng không đánh nhau, người ta nhiều tiền.” Ba Râu nói, “Tôi hẹn giúp cậu rồi, lát nữa đợi ở quán cà phê, cậu gặp hay không?”
“Gặp.” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Đừng có thở dài,” Ba Râu nói, “Tôi đã ra tay thì cậu cứ yên tâm, đâu ra đấy luôn. Đi.”
*
Ngồi sau xe của Ba Râu, Đoàn Phi Phàm thấy đường đi khá quen thuộc, càng đi càng thấy hơi có gì đó…
“Hẹn ở đâu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Một quán cà phê.” Ba Râu nói.
“… Có phải là đối diện với khu chung cư nhà anh Tống không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không phải,” Ba Râu nói, “Đi quá xuống con đường đó thêm chút nữa.”
“Ồ.” Đoàn Phi Phàm thở phào.
Xe chạy ngang qua quán cà phê của Phạm Gia Bảo, Ba Râu không dừng mà cho chạy tiếp về phía một con phố, sau đó mới dừng lại trước cửa một quán cà phê trong một con hẻm.
Trong quán lúc này không có khách, Ba Râu dẫn cậu vào, hét lên gọi: “Anh ơi!”
“Trên lầu.” Trên lầu hai có người đáp.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Đoàn Phi Phàm lập tức quay người đi ra ngoài. Hôm nay gấp quá, Ba Râu vừa nói với cậu tìm được người rồi, cậu cũng quên luôn việc hỏi tên người đó là gì.
“Làm gì vậy?” Ba Râu kéo cậu lại, “Người ta đã ở trên lầu rồi.”
“Đi đâu vậy?” Từ lan can tầng trên thò ra một cái đầu.
Đoàn Phi Phàm ngước nhìn lên, quả nhiên là Phạm Gia Bảo.
“Không đi đâu cả.” Ba Râu nói.
“Cậu đợi dưới đó đi,” Phạm Gia Bảo nói, rồi chỉ Đoàn Phi Phàm, “Cậu ta lên là được rồi.”
Đoàn Phi Phàm đành nghiến răng mà đi lên cầu thang.
Thật đúng là xấu hổ, định tìm người không liên quan gì đến mình để giúp đánh nhau, rút cuộc lại kiếm đúng chủ cho thuê nhà.
“Biết ngay là cậu mà.” Phạm Gia Bảo đang ngồi bên bàn trên tầng hai, nhìn thấy cậu liền cười.
“Sao biết?” Đoàn Phi Phàm nhìn anh ta.
“Ba Râu nói, bảo có người nhờ giúp xử lý giúp một tên,” Phạm Gia Bảo cười nói, “Người nhờ là bạn tốt của bọn họ ở chợ, sinh viên đại học, tôi nghe một cái là biết ngay, đó chẳng phải là cậu sao?”
“… Nói chi tiết vậy cơ à?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi cạn lời.
“Cái đó đương nhiên rồi,” Phạm Gia Bảo nói, “Mấy việc thế này đâu phải ai tôi cũng giúp, cậu ta nói là bạn tốt của cậu ta, tôi mới đồng ý đấy.”
“Anh bàn với anh ta thế nào rồi?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không cần tiền.” Phạm Gia Bảo bắt chéo hai chân, bàn chân lúc lắc.
Đoàn Phi Phàm nhìn anh ta: “Thật hả?”
“Ba Râu với tôi cũng coi như là chỗ thân quen, trước đây đã từng giúp tôi, mà đây cũng chẳng phải việc gì to tát,” Phạm Gia Bảo nói, “Kiểu người bất chấp luật pháp như tôi, giúp bạn đánh người mà còn cần tiền sao? Cậu định thế nào thì cứ nói.”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm do dự một thoáng, rồi giải thích cho anh ta, “Tốt hơn vẫn nên chú ý luật pháp một chút.”
“Cậu nói đi, là ai, xử thế nào.” Phạm Gia Bảo nói, “Gần đây tôi cũng rảnh rỗi mốc meo, chắc chắn sẽ giúp cậu hả giận được đó.”
“Người bên trường bọn tôi,” Đoàn Phi Phàm cau mày nghĩ một lúc, “Cuối tuần nó về nhà, cứ ra khỏi trường là được… Đừng nặng tay quá, phòng khi…”
“Không vấn đề,” Phạm Gia Bảo nói, “Đánh cho nó nằm nhà vài hôm là được.”
“Tốt nhất là… không gây thương tích gì nhiều, nhưng làm nó phải xấu hổ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thâm thật.” Phạm Gia Bảo nói.
“Bình thường, cũng không phải là quá thâm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu muốn ở hiện trường quan sát không?” Phạm Gia Bảo nói, “Muốn xem thì có thể ngồi trong xe tôi mà xem.”
“Tôi phải ở tiệm hoặc ở trường.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hiểu rồi, phải có bằng chứng ngoại phạm chứ,” Phạm Gia Bảo gật gù, “Vậy tôi cho người giả làm người qua đường xúm lại xem rồi quay clip lại, xử lý xong mà còn không ngoan ngoãn biết điều, có thể đăng clip lên diễn đàn trường cậu, cho nó xấu hổ tiếp.”
“… Anh đây chẳng phải còn thâm hơn tôi sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy giờ nói chi tiết cụ thể đi.” Phạm Gia Bảo nói.
*
“Thế này được không?” Đổng Côn xoay màn hình điện thoại về phía Giang Khoát.
Giang Khoát nhìn kỹ một lúc, rồi đưa tay chỉ: “Sửa mấy câu này thử xem, nghe không trung lập lắm.”
“Ừ.” Đổng Côn gật đầu, bấm bấm điện thoại.
“Tối nay đăng luôn hả?” Đinh Triết hỏi.
“Đăng lần lượt, bắt đầu từ tối nay,” Giang Khoát nói, “Cứ nắm vững thứ tự đăng đã, đảm bảo phương hướng không được sai lệch, nếu sai lệch, phải có người nắn lại.”
“Yên tâm, vụ này bọn tôi rành lắm,” Tôn Quý nói, “Trước khi định nói gì đó, sẽ nhắn trước với nhau.”
“Ừ.” Giang Khoát nói.
“Giang Khoát, cậu về đi, cậu không biết gì về vụ này nha,” Lưu Bàn nói, “Có chuyện gì sẽ nhắn tin cho cậu.”
“Cảm ơn nha,” Giang Khoát nói, “Mấy hôm nữa đi ăn một bữa ở nhà hàng cắt cổ đi.”
“Tôi chỉ thích nghe cậu nói câu này.” Đinh Triết bật cười.
[HẾT CHƯƠNG 102]
– —–oOo——