Đoạn clip của Ngưu Tam Đao đã bắt đầu được phát lặp đi lặp lại trên màn hình ở cửa tiệm. Mới đầu, chú thím cực kỳ hào hứng, cứ rảnh là lại đứng trước màn hình mà xem một lúc, được hai hôm thì đã mệt đừ.
“Xem mà mắt chú muốn chai luôn rồi.” Chú nói.
“Ai bảo chú nhìn chằm chằm liên tục như vậy chứ?” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Đoạn phim có mấy phút mà chú xem hơn ngàn lần rồi.”
“Thì lần đầu được lên TV mà.” Chú nói, “Chẳng mấy khi.”
“Tối nay còn lên TV một lần nữa đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú với thím về nhà nhớ xem đấy, 8 giờ rưỡi, đấy mới là lên TV thật sự.”
“Nhớ rồi, thím cháu hôm nay trước khi ra cửa còn chuyển kênh sẵn cơ, về tới nhà, mở TV một cái là xem được luôn.” Chú nói.
“Đợi chương trình này lên sóng rồi cho phát cùng ở màn hình ở tiệm luôn hai clip lần lượt.” Đoàn Phi Phàm nói.
Chú cười gật đầu, nhìn màn hình rồi lại có chút cảm khái: “Thanh niên mấy đứa làm việc đúng là khác thật, bọn chú đúng là không nghĩ tới cách này.”
“Có nghĩ tới, ông cũng chả làm được đâu,” Thím bảo, “Bọn mình quen biết được mấy người như vậy à?”
“Cháu với Giang Khoát lát nữa sang chỗ Lão Phạm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lão Phạm muốn xem chương trình TV cùng luôn.”
“Dẫn theo Dương Khoa chứ hả?” Thím hỏi.
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Thằng bé đó lạ ghê, lúc thì cảm giác đầu óc rất nhanh nhẹn, lúc thì lại cảm giác ngáo ngơ ghê thậm tệ,” Thím kể, “Rút cuộc là cái đầu nó dùng được hay không đây?”
“Không dùng được mà Giang Khoát lại cho cậu ta làm nhiều việc vậy sao? Mấy việc lo giấy phép hồi đầu cũng đều một tay cậu ấy làm hết đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là cấu tạo não cậu ta hơi khác với mọi người thôi.”
*
Giang Khoát đi đổ xăng xong là lái thẳng lên vỉa hè, dừng ở trước cửa tiệm.
“Cậu đừng xuống xe!” Đoàn Phi Phàm ở trong tiệm hét lên với Giang Khoát.
“Mấy đứa đi đi!” Chú xua tay, “Chú thím lát nữa dọn dẹp xong là về luôn.”
Đoàn Phi Phàm lên xe.
“Dương Khoa đâu?” Giang Khoát hỏi.
“Lát nữa cậu ta tự qua sau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày nào giờ này cậu ta cũng phải làm cái tóm tắt trọng điểm chính nội dung nói chuyện với khách trong ngày gì gì đó… bảo là cậu sai cậu ta làm.”
“… Tôi chỉ bảo nó tổng kết định kỳ các vấn đề trọng điểm khi tư vấn cho khách hàng, tức là gần đây khách hàng quan tâm nhiều đến những vấn đề gì, những nội dung được phản hồi nhiều là gì,” Giang Khoát thở dài, “Ai bảo nó làm tổng kết hàng ngày chứ? Không sợ mệt chết hay sao?”
“Tôi gọi cậu ta xuống nhé.” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, gọi cho Dương Khoa.
Một lát sau, Dương Khoa ôm laptop đi xuống, thấy xe thì ngẩn người, nhòm vào trong một cái rồi mới lên xe.
“Nhòm cái gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tôi tưởng Sếp Giang tới.” Dương Khoa nói.
“Mong ông ấy tới phải không,” Giang Khoát cho xe chạy xuống khỏi vỉa hè, “Để phân xử cho mày, bảo là tao bắt nạt mày chứ gì.”
“Không đến mức ấy,” Dương Khoa nói, “Việc mày bắt nạt tao, tao chẳng cần phải tố cáo, chuyện này ai mà chẳng biết rồi.”
“Thật ra tôi chưa từng bắt nạt nó,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu tin không, lần nào gặp tôi, nó đều trưng ra cái bộ dạng bị tôi bắt nạt, người lớn hỏi nó có phải Giang Khoát đánh con không, nó liền làm bộ cố nghiến răng chịu đựng mà bảo không phải.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Không ngờ luôn đó. Dương Khoa, cậu nham hiểm vậy sao.”
“Nó với Hồ Chấn Vũ từ nhỏ đã chơi với nhau, hai đứa nó cứ tụ lại là không làm được trò gì tốt đẹp,” Dương Khoa ngồi ghế sau, đang xem laptop, “Tôi phải khiến cho bọn nó tránh xa tôi một chút.”
“Vậy là mày làm được rồi đó,” Giang Khoát nói, “Tao đúng là chẳng muốn nói chuyện với mày tí nào.”
“Thật không ngờ lại có được một ngày như hôm nay,” Dương Khoa gõ gõ laptop, “Tao lại đi làm công cho mày.”
“Tao cũng chẳng để mày phải thiệt.” Giang Khoát nói.
“Ồ?” Dương Khoa tỏ vẻ hoài nghi.
“Cuối năm sẽ chia tiền cho mày,” Giang Khoát nói, “Cũng chẳng để mày làm không công.”
“Đợi mày chia tiền, chưa tới nghỉ hè, tao đã chết đói trước rồi.” Dương Khoa nói.
“Vậy nếu không có công việc hiện tại,” Giang Khoát liếc Dương Khoa qua kính chiếu hậu, “Mày định sống kiểu gì?”
“Không biết, kiếm một nhà máy điện tử rồi đi làm chăng.” Dương Khoa nói.
“… Ngài đúng là có lý tưởng lớn lao thật.” Giang Khoát gật đầu.
*
Cái quán café không người trông coi mà cũng không có khách này của Phạm Gia Bảo hiện tại gần như chỉ dùng để anh ta hóng chuyện Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát khởi nghiệp.
Hôm nay cũng vẫn ở lầu hai, anh ta rủ thêm hai người bạn đầu bếp xăm trổ tới nấu ăn.
“Cũng coi như là tiệc chia tay mấy em,” Phạm Gia Bảo nhìn Heo nhỏ, “Bọn em đã quyết định mai đi rồi hả?”
“Vâng,” Heo nhỏ cười gật đầu, “Còn phải chạy mấy chỗ nữa, sau đó thì về luôn để xử lý tư liệu của em.”
“Vậy nếu như anh đi du lịch tới chỗ bọn em…” Phạm Gia Bảo nói.
“Đảm bảo dẫn anh đi chơi đã đời luôn.” Heo nhỏ nói.
“Em nói vậy là được rồi,” Phạm Gia Bảo rất vui, “Nhớ giữ liên lạc.”
“Nhớ giữ liên lạc.” Heo nhỏ cười.
“Em về nhà hả?” Giang Khoát quay sang hỏi nhỏ Giang Liễu Liễu.
“Ừ,” Giang Liễu Liễu gật đầu, “Đã hẹn với bác sĩ, tuần này còn phải qua nói chuyện một chút.”
“Sau đó có đi chơi nữa không?” Giang Khoát hỏi.
“Tạm thời không đi nữa,” Giang Liễu Liễu nói, “Em ở nhà làm ít đồ, lâu lắm không làm đồ thủ công.”
Giang Khoát vừa mở miệng định nói, Giang Liễu Liễu đã vội nói thêm: “Còn làm đồ cho anh, còn phải xem em có thời gian không đã. Lớn đùng như vậy rồi, người ta làm gì anh cũng đòi ké theo là sao.”
“… Được.” Giang Khoát cười, ngồi dựa vào ghế.
Cả đám vừa ăn vừa nói chuyện, chưa ăn được một nửa thì chương trình TV đã bắt đầu.
“Cái chương trình này quê mùa vậy sao?” Giang Khoát thấy phần giới thiệu, không nhịn được liền hỏi.
“Trước đây còn quê hơn nhiều, đây là phần giới thiệu mới của bản sửa đổi năm nay đấy,” Phạm Gia Bảo nói, “Đây vốn là chương trình thực tế địa phương, ở giữa có một phần còn nói tiếng địa phương nữa, trật tự xem đi!”
Mọi người vô cùng hợp tác, cùng trật tự ngồi xem. Kết quả, phần đầu tiên lại là chị Tinh MC hòa giải các tranh chấp về việc đậu xe của người dân trong một khu chung cư.
“Ầyyyyy…” Mọi người cùng hét ầm lên, rồi lại ăn tiếp.
Phần tranh chấp không kéo dài, do cư dân đã nhảy vào đánh nhau, chị Tinh báo cảnh sát rồi bảo ngày mai tiếp tục, sau đó thì tới luôn tiết mục ‘Dạo quanh khu chợ Hạnh Phúc’.
“Tới rồi tới rồi!” Tất cả lại một lần nữa trật tự hẳn đi.
Chị Tinh nói hôm nay sẽ đưa khán giả đi thăm một cửa hàng lâu đời đã 30 năm tuổi, sau đó không hề có nút thắt vòng vo gì, hết sức đơn giản, tới luôn trước cửa Ngưu Tam Đao.
“Tôi tưởng ít nhất cũng phải đi trên phố, hỏi thăm ba lần bảy lượt về Ngưu Tam Đao, sau đó được người ta chỉ đường tới nơi chứ hả?” Dương Khoa nói.
“Vậy giả quá, với lại như thế xem ra Ngưu Tam Đao chẳng có tí danh tiếng nào, còn phải hỏi thăm ba lần bảy lượt. Chỉ cần cậu vào chợ hỏi mấy chủ sạp, cậu có kiếm chỗ bán rau cải cũng chẳng cần phải hỏi tới năm lần bảy lượt.” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi cố tình bảo với bên làm phim đó, đừng giả quá, chân thực một chút.”
“Một tràng pháo tay cho anh Phạm.” Heo nhỏ vỗ tay bôm bốp. Mọi người cùng vỗ tay theo rào rào.
Sau khi chị MC vào tiệm, trước tiên là xem thịt bò tươi trong tiệm, khen ngợi một tràng, sau đó nếm thử bò nấu tương, rồi lại khen ngợi một tràng gấp đôi, xen kẽ là một số hình ảnh tư liệu mà nhóm Giang Liễu Liễu đã quay trước đó, cuối cùng thì tới phần phỏng vấn chú.
Chú khá là căng thẳng, để chú khỏi phải vất vả quá, người ta chỉ yêu cầu chú nói tổng cộng có một câu. Nhưng ngay cả câu này, chú cũng nói đầy căng thẳng với tiết tấu đứt đoạn: “Tiệm chúng tôi, đã làm món, bò nấu tương, với công thức, bí truyền, suốt ba mươi năm… mùi vị thơm ngon…”
Mọi người cùng cười.
“Ầy,” Đoàn Phi Phàm day day ấn đường, vừa cười vừa thở dài, “Lúc đó cảm giác cũng đâu có gồng dữ dội thế này đâu, sao lên TV lại thấy… Thế này thì thím tôi cười chết mất.”
“Tiếp theo là cậu phải không?” Phạm Gia Bảo hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Giờ tôi đang nghi ngờ không biết mình có phải cũng trong tình trạng thế này không. Tôi còn nói nhiều hơn chú tôi nữa.”
Màn hình chuyển sang kệ bò nấu tương thành phẩm của tiệm, chị MC ngợi khen một hồi xong thì bắt đầu phỏng vấn ông chủ Đoàn trẻ tuổi.
Ông chủ trẻ họ Đoàn lên hình vẫn khá là đẹp trai, đứng trước máy quay vẫn đầy vẻ thành thạo như thời hát Kachiusa năm ấy. Lại còn bình thản điềm tĩnh mà đưa ra một bài diễn văn nho nhỏ.
“Kỳ thực thì cũng không thể gọi là khởi nghiệp, chỉ là chúng tôi muốn có nhiều người hơn nữa được ăn món bò nấu tương ngon lành này. Tôi hy vọng có thể đưa món bò nấu tương mình yêu thích từ nhỏ trở thành món ăn vặt tiện lợi trong tầm tay của các bạn trẻ, chứ không chỉ là một món thỉnh thoảng mới gặp trên bàn ăn…”
“Sinh viên đại học khởi nghiệp cũng không có gì là đặc biệt, điều này chỉ cho thấy ở độ tuổi này, họ muốn làm một cái gì đó… Nếu như có gì khác biệt, thì có thể chính là họ có nhiều dũng khí hơn một chút…”
“Được đó nha bé Đoàn!” Phạm Gia Bảo vỗ tay đầu tiên, “Biết ăn nói lắm! Ngầu hơn tôi nhiều.”
“Còn anh thì nói cái gì vậy?” Giang Khoát cười hỏi.
“Xem đi!” Phạm Gia Bảo chỉ màn hình, “Sắp tới tôi rồi.”
“Tại sao chương trình này lại còn có cả anh vậy?” Dương Khoa hỏi.
“Có tôi thì đã làm sao?” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi là người có liên quan nhá.”
“Ồ.” Dương Khoa gật gù.
Trong phần chương trình dành riêng cho Ngưu Tam Đao này mà lại có Phạm Gia Bảo, điều này đúng là rất kỳ lạ, không thể chỉ vì anh ta là người có liên quan mà chị MC lại phải vòng vèo đi phỏng vấn tới cả chủ cho thuê nhà của Ngưu Tam Đao được…
Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người đã hiểu ra. Êkip làm phim đã xử lý mối quan hệ này rất hợp lý.
“Ở đây có một vị khách,” Chị MC nói, “Có vẻ là khách quen, chúng ta hỏi chuyện một chút nhé.”
Chuyển cảnh.
Khách quen Phạm Gia Bảo đứng trước quầy tính tiền, đang cho chỗ bò nấu tương mình vừa mới mua vào túi.
“Ngon lắm, tôi từ bên tiệm cũ theo qua đây đấy! Nhà tôi ai cũng thích ăn, hôm nay tại bọn trẻ nhà tôi cứ đòi ăn nên tôi sang mua…” Trên màn hình, Phạm Gia Bảo đang nói, mặt đầy vẻ thành thực.
“Ôi đệt.” Giang Khoát thốt lên cảm thán một cách chân thành.
“Cái túi đóng gói này ăn ngon y như hàng mới làm, lại còn tiện dụng! Có thời gian là tôi lại chạy qua mua, lúc bận thì lên shop online của họ đặt hàng,” Trên màn hình, Phạm Gia Bảo tiếp tục nói, “Sốt này ăn với món gì cũng ngon…”
“Ôi đệt.” Giang Khoát lại tiếp tục thốt lên cảm thán đầy chân thành.
“Mợ nó chứ anh…” Đoàn Phi Phàm cười tới run cả tay, cầm ly không vững.
“Mợ nó chứ tôi làm sao hả?” Phạm Gia Bảo hỏi.
“Giả trân luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng lăng xê khá là toàn diện đấy.”
“Anh nói như thế thì cả cái chợ đều biết đây là quảng cáo rồi.” Dương Khoa nói.
“Vớ vẩn,” Phạm Gia Bảo nói, “Người dân cả cái thành phố này đều biết đây là quảng cáo, thì dân cả thành phố này cũng biết chương trình này, ngoài tranh chấp trong khu phố, cửa hàng mất trộm, xe đạp dùng chung vất tứ lung tung, nước thải sinh hoại đổ bừa bãi… thì còn lại toàn là quảng cáo.”
“Cảm ơn!” Giang Khoát giơ tay ra.
“Anh em với nhau, không cần nói cảm ơn.” Phạm Gia Bảo bắt tay Giang Khoát.
“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm cũng chìa tay ra.
“Tôi với cậu thì ân huệ gì.” Phạm Gia Bảo lại bắt tay Đoàn Phi Phàm.
“Không có Giang Khoát hả?” Dương Khoa hỏi.
“Không có.” Giang Khoát nói.
“Bất công vậy sao?” Dương Khoa lại hỏi, “Đến cả Phạm Gia…”
Ánh mắt Phạm Gia Bảo lập tức quét qua, sắc như dao.
“… Đến cả Lão Phạm nhà họ Phạm còn có cơ mà,” Dương Khoa vội sửa cách xưng hô.
“Tại bé Giang nhà họ Giang các cậu không chịu!” Phạm Gia Bảo nói, “Họ bảo quay cậu ta mấy cảnh, cậu ta đều không hài lòng. Đại thiếu gia nhiều tiền nhà người ta mà, không trả cát xê, dễ gì cậu ta chịu cho họ quay miễn phí!”
“Đậu.” Giang Khoát cười, “Tôi đứng đực mặt ra đó, có biết nói gì đâu.”
“Mọi người đều tưởng tượng được cảnh này đúng không, MC hỏi xong, cậu ta nói ‘Ừm’,” Phạm Gia Bảo bắt chước vẻ mặt của Giang Khoát, “MC vẫn đợi cậu ta nói tiếp, cậu ta nhìn người ta rồi buông một câu, ‘Sao vậy?’, MC đành hỏi tiếp, cậu ta lại buông một câu, ‘Không, cảm ơn’…”
Bắt chước khá giống, nắm vững nét thần thái then chốt.
*
Chương trình vừa phát xong, chú đã gọi điện tới.
“Ôi chao, sao chú lại nói thành ra kiểu đó chứ.” Chú rất rầu lòng, “Cứ như thằng ngốc ấy.”
Đoàn Phi Phàm cười đau cả bụng: “Cũng đâu có ngốc, rất là mộc mạc đấy chứ.”
“Trước đây bên chợ cầu Đông có một tiệm bán thịt viên, cháu còn nhớ không, cái tiệm mà sau này, con trai ông ta làm nên sự nghiệp rồi đón ông ta đi đó.” Chú nói, “Tiệm Thịt viên Thằng ngốc.”
“Cháu nhớ,” Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa nói, “Sao hả, chú thấy mình giống thịt bò ngốc hả?”
“Chứ không à?” Chú nói, “Cực kỳ giống!”
“Mộc mạc chút cũng tốt mà, ngốc một chút, người ta sẽ thấy chú rất thành thật, không lừa ai.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thì cũng đành tự an ủi vậy thôi,” Chú nói, “Mấy đứa bảo đưa chương trình này phát luôn trên màn hình TV ở tiệm mình phải không?
“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Có thể xóa đoạn của chú đi không?” Chú hỏi.
“Không được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đoạn ấy đáng yêu biết bao nhiêu.”
“Nuôi mày đúng tốn cơm,” Chú nổi cáu, “Mau bảo lão Hai Đoàn tới đón mày đi đi!”
Đoàn Phi Phàm cười ha hả mãi không thôi.
*
Sau khi chương trình này lên sóng, chiến dịch quảng cáo đầu tiên giai đoạn đầu của bọn họ cũng coi như kết thúc mỹ mãn, tiếp theo sẽ là dựa vào hiệu quả sau đó của chiến dịch mà từ từ điều chỉnh cách thức quảng cáo.
Trước đây, Giang Liễu Liễu từng nói còn có thể thuê các kênh phát sóng trực tiếp bán hàng, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ để lên kênh live stream. Nhưng Giang Khoát cảm thấy vẫn chưa phải lúc, độ nổi tiếng chưa đủ, cách bán hàng như vậy cũng không ý nghĩa gì. Hơn nữa, hiện tại bọn họ chưa đủ khả năng chuẩn bị lượng hàng lớn như vậy, lỡ hàng lỗi bị trả về, tồn lại một chút là rắc rối ngay.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất lúc này nằm ở chỗ, việc cấp bách nhất bọn họ cần làm lúc này lại là… ôn tập.
Sắp tới kỳ thi rồi mà cả hai còn một đống bài tập chưa làm, giáo trình chưa đọc, môn sắp thi gần nhất cũng còn chưa đầy nửa tháng nữa. Đoàn Phi Phàm cảm thấy hai người bọn họ không thi trượt học kỳ này thì đúng là kỳ tích, kiểu như quán café của Phạm Gia Bảo tự nhiên đông khách vậy.
“Cái bản vẽ này của tôi ấy mà,” Giang Khoát nằm trên cái ghế bố ở 107, đầu vật ra sau, “E rằng sắp đi đời nhà ma rồi.”
“Cố lên.” Đoàn Phi Phàm đang học tiếng Anh, đầu vẫn không ngẩng lên.
“Này,” Giang Khoát quay sang nhìn cậu, “Cái bản vẽ hồi trước của cậu…”
“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm liếc Giang Khoát, “Bài tập đó của tôi được điểm cao đấy nhé.”
“Thì đó,” Giang Khoát nói, “Sao cậu làm được vậy?”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, một lúc sau mới nói: “Đúng ra không phải tôi giỏi giang gì.”
“Vậy nên?” Giang Khoát nghiêng đầu.
“Điều này cho thấy cậu bạn Dương Khoa đúng là siêu thật.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ủa… đệt?” Giang Khoát ngồi nhỏm dậy, cực kỳ kinh ngạc nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Mấy hôm đó, thật sự tôi không có thời gian, cậu ta bảo chắc chắn có thể giúp tôi làm được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thế là tôi đưa sách cho cậu ta, cậu ta tự kiếm clip gì đó rồi học…”
“Đoàn Phi Phàm!” Giang Khoát hét lên.
“Rồi,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Có tôi đây.”
“Con mợ nó chứ tôi phục cậu luôn.” Giang Khoát cười, ngã trở lại cái ghế, “Cậu không bảo nó thi giúp cậu luôn đi?”
“Cái đó thật sự không dám,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trường này có ai là không biết tôi đâu?”
“Đúng là không có thật.” Giang Khoát nói.
“Một anh chàng cao to đẹp trai thế kia, tự nhiên biến mất luôn, thay vào đó là Dương Khoa, ai mà không nhận ra chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mà kể cả cậu ta có không thi, giáo viên cũng sẽ nện cậu ta một trận, đòi trả Đoàn Anh tuấn đẹp trai lại cho chúng tôiiii….”
Giang Khoát cười sặc sụa.
“Nói thật,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tụi mình phải chuẩn bị tâm lý thi lại đấy.”
“Nếu thi không qua thật, đừng để Sếp Giang biết nhé.” Giang Khoát nói, “Ông ấy lại nhân cơ hội đó thuyết phục tôi thôi học cho mà xem.”
Đoàn Phi Phàm cười mãi không thôi: “Được, không để ông ấy biết.”
Giang Khoát trước giờ chẳng có áp lực gì chuyện học hành, chẳng có ai có yêu cầu gì đối với thành tích của cậu, bản thân cậu cũng không có. Vậy nhưng lần này lại có áp lực, dù sao thì trường cũng là cậu đòi theo học, cửa tiệm cũng là cậu đòi mở, giờ thì cậu phải chịu áp lực chăm lo cho cả hai việc này.
Mặc dù cậu cũng chẳng để tâm cho lắm.
Mọi người ở ký túc cũng đã quen với sự lười biếng này của Giang Khoát, thỉnh thoảng cậu lại kiếm Đường Lực hỏi mấy chỗ không hiểu, Đường Lực vậy mà vẫn rất nhiệt tình bảo, tôi biết ngay là cậu sẽ không hiểu chỗ này, tôi đã nghĩ sẵn luôn phải giải thích thế nào cho cậu hiểu rõ hơn bla bla blah…
Khá là cảm động.
Ngoài mấy người ở cùng phòng, đàn anh Tôn Quý chính là cọng rơm cứu mạng của Giang Khoát. Tôn Quý là người duy nhất trong nhóm Hình mẫu không bị áp lực về việc thi trượt, lại còn có thể dành thời gian mang tới cho Giang Khoát chút quan tâm chăm sóc của lớp đàn anh.
“Không phải là tôi nói gì cậu đâu,” Tôn Quý thở dài, “Mấy cái này có phải trên lớp cậu không nghe giảng đúng không?”
“Tôi mời ngài chỉ bài cho tôi,” Giang Khoát nói, “Không phải để ngài chỉ trích tôi.”
“Ôi đệt.” Tôn Quý nói.
Đoàn Phi Phàm cười bò, đá vào bàn tới mấy cái.
Với sự chỉ bảo của Đường Lực và sự chỉ trích của Tôn Quý, việc ôn tập của Giang Khoát đã có chút tiến bộ, điều này có ích cho việc xây dựng sự tự tin trong kỳ thi, còn có ích cho kỳ thi hay không…
Giang Khoát đã dùng hành động thực tế để chứng minh – không có ích cho lắm.
Trong hai môn có kết quả thi trước kỳ nghỉ, Giang Khoát đã trượt một môn, là môn Thực vật học quỷ quái đó. Phần còn lại gần như đã có thể tượng tượng ra rồi. Nhưng Đoàn Phi Phàm vậy mà lại không trượt, điều này khiến Giang Khoát vô cùng hụt hẫng.
Đổng Côn đã oang oang cái miệng rằng, tôi có thể trượt, nhưng chiến hữu của tôi nhất định không thể qua.
Giang Khoát lẳng lặng gật gù, tôi có thể trượt, nhưng bạn trai của tôi nhất định không thể qua.
Nhưng bạn trai tôi qua môn rồi! Không trượt!
Có phải là Dương Khoa đã đem não mình quyên tặng cho Đoàn Phi Phàm rồi không?
*
“Khi nào cậu về nhà?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Năm nay, kỳ nghỉ hè sớm hơn năm ngoái một tuần, mọi người đều đang bận rộn lo về nhà nghỉ lễ. Giang Khoát lại khác hẳn bình thường, chẳng hề vội vã chút nào. Bình thường thì cũng không nói làm gì, nhưng hiện tại dù sao cũng là giai đoạn công ty Sếp Giang đang gặp chuyện, Giang Khoát cũng chẳng vội về bảo vệ Sếp Giang – người đang phải chiến đấu với bè lũ phản bội.
“Bố cậu ngày 20 này ra phải không?” Giang Khoát nói, “Tôi cùng cậu đi đón ông ấy.”
“… Có cần trịnh trọng vậy không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Có phải…” Giang Khoát hơi ngập ngừng, “Có phải tôi đi cùng sẽ bất tiện không?”
“Không có không có không có,” Đoàn Phi Phàm vội xua tay, “Bố tôi gặp cậu, chắc chắn sẽ rất vui, sẽ cảm thấy rất hãnh diện. Là tại tôi thấy… ra tù thôi mà lại để cậu đi đón cùng…”
“Để tôi đi, không sao,” Giang Khoát nói, “Chỉ cần không có gì bất tiện là được, tôi không vấn đề.”
“Không cần phải về nhà sớm với Sếp Giang sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Việc của ông ấy, tôi cũng đâu giúp được gì, mọi việc lại còn phải bảo mật nữa, tôi mới ở bên cạnh gọi video call cho cậu một tí đã bị đuổi ra rồi,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Chi bằng tôi ở đây đợi có kết quả thi rồi ôn thi lại luôn…”
“Được đó,” Đoàn Phi Phàm trầm ngâm, “Cậu ở với tôi, tôi thấy vững dạ hơn. Càng gần tới lúc bố tôi ra, tôi lại càng thấy run.”
Trạng thái này của Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát lại thấy mình có thể cảm nhận được. Căn hộ mà Đoàn Phi Phàm thuê của Phạm Gia Bảo vốn đã dọn dẹp xong xuôi, không thiếu thứ gì, nhưng đợt này, cứ có thời gian là Đoàn Phi Phàm lại chạy qua đó một chuyến, lúc thì mua cái này, lúc thì thêm cái kia, thậm chí có hôm qua đó chỉ để mang tới một hộp khăn giấy…
Đối diện với người cha đã mười năm không cùng chung sống, một thiên tài xã giao không sợ giao tiếp với bất cứ ai như Đoàn Phi Phàm cũng căng thẳng và bối rối tới mức luống cuống, chẳng biết phải làm sao.
Tự nhiên Giang Khoát thấy tràn đầy niềm tin rằng sắp tới, cậu ấy cũng sẽ trượt nhiều môn ngang với mình.
[HẾT CHƯƠNG 129]
– —–oOo——