[Design: Mỹ Huệ]
“Cậu kiếm chỗ nào đó đợi đi,” Đoàn Phi Phàm đặt nồi lên bếp, “Tôi đang bận.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp rồi lùi lại bên tường.
Lối đi phía sau lúc này rất bộn bề, Đoàn Phi Phàm, chú cậu ấy, thím cậu ấy, tất cả đều đang bận, chú thì chặt thịt, thím thì đang trộn từng gói từng gói gia vị vào với nhau.
Xem ra khối lượng công việc hôm nay không ít, hai bếp to, lại còn có một chiếc bếp di động gắn liền một cục trông giống như chiếc xe bán đồ ăn, bốn cái lỗ phía trên đều đang đỏ lửa.
Có một nồi thịt bò đang nấu, khói trắng từ nồi không ngừng bốc lên, tỏa hương thơm sực nức.
Thịt bò nước tương của Ngưu Tam Đao thì quá ổn rồi, ngửi mùi là đã biết rất đắt.
Giang Khoát vẫn chưa ăn gì.
Cậu quên mất điều này.
Nhưng hiện tại mọi người đều đang bận việc, cậu không thể bảo kiếm cho tôi cái gì ăn, tự đi ăn trước thì không biết đi đâu, cậu cũng chưa từng đi ăn ở khu quanh chợ bao giờ.
Để xoa dịu cơn đói đang trỗi dậy, cậu thò chân ngoắc một cái ghế đẩu nhỏ ở bên cạnh, ngồi xuống bên tường.
Thím từ trong tiệm đi ra, nhìn thấy Giang Khoát đang ngồi bên tường bèn la lên: “Đoàn Phi Phàm! Cháu tìm cho bạn cái ghế đi!”
Lúc này Giang Khoát mới nhận ra ở nơi công việc đang bận bịu, một chiếc ghế đẩu không ai ngồi thì không thể nào được phép đặt giữa lối đi được.
Cậu vội vàng đứng dậy, đây chắc hẳn là cái ghế mà thím đang dùng.
Đoàn Phi Phàm vào trong lấy ra một cái ghế tre nhỏ, đặt xuống bên chân cậu: “Ngồi cái này đi!”
“Có phải tôi đang làm phiền không?” Giang Khoát hỏi, “Hồi ở nhà, tôi vốn chưa từng vào bếp trong giờ nấu ăn, tôi chẳng biết đứng đâu mới không làm vướng chân người khác.”
“Chính là đứng đây đó,” Đoàn Phi Phàm chỉ xuống chân cậu, “Cậu đứng đâu còn không biết, vậy mà dám tới làm thêm sao?”
“Nói đại thế thôi.” Giang Khoát nói, “Cũng đâu thể nói là chán quá nên đến.”
“Ký túc không còn ai phải không?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Ừ, còn mỗi Mã Tiếu,” Giang Khoát nói, “Cậu ấy lại còn bận đi làm thêm, lầu một ký túc tính cả chú Triệu, tổng cộng chỉ có bảy người, trong đó năm người còn đang ngủ.”
“Có ai chưa ngủ thì cậu sẽ qua phòng khác tám chuyện hay sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Dù sao cũng phải có động tĩnh gì chứ,” Giang Khoát nói, “Ở đó không hề có một tiếng động nào, còn chán hơn đứng đực ra ở đây.”
“Yên tâm,” Đoàn Phi Phàm quay qua cho chỗ thịt mà chú cậu đã thái xong vào chiếc nồi thứ hai, “Hôm nay không thể để cậu đứng đực ra như vậy được, đến thì cũng đã đến rồi, không làm chút việc thì không thể để cậu đi được.”
Giang Khoát ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra xem một lúc, trên trang cá nhân của Đại Pháo đăng một clip, Bôn Bôn mặc một cái áo hoodie màu đỏ đang điên cuồng đào bới trên một đống cát.
“Nhìn này.” Giang Khoát cầm điện thoại vẫy vẫy với Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm đi qua, xem rồi cười: “Nó thích đào bới cực kỳ, lúc trời mưa còn đứng dưới rãnh bới nước.”
“Ở với Đại Pháo đúng là rất tốt,” Giang Khoát biết Đoàn Phi Phàm có chút không nỡ xa con chó này, dù gì cũng là một tay cậu ấy nuôi lớn, “Đại Pháo đi đâu cũng mang theo, mỗi ngày dẫn đi dạo hai lần đúng như cậu nói.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Cậu nóng lắm hả?” Giang Khoát nhìn vết sẹo trên người Đoàn Phi Phàm, “Gió nhẹ thổi một cái là tôi đã thấy lạnh, cậu cởi trần là vì nóng hay là để giả ngầu vậy?”
“Lạnh phải không?” Đoàn Phi Phàm cúi xuống tự nhìn mình.
“Đúng vậy.” Giang Khoát gật đầu.
“Lại đây, tôi thấy cậu rảnh quá,” Đoàn Phi Phàm vẫy vẫy cậu, rồi cầm chiếc túi nylon bên cạnh, lấy từ bên trong ra một miếng vải được gấp gọn không biết là cái gì đưa cho Giang Khoát, “Làm việc nào.”
“… Đây là gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Tạp dề, đồ mới đó.” Đoàn Phi Phàm giơ miếng vải lên giũ một cái, một tấm tạp dề màu vàng tươi hiện ra trước mắt Giang Khoát, bên trên có in bốn chữ, dầu hào Hải Thiên.
“Cút!” Giang Khoát hết hồn lập tức lùi lại một bước, “Tôi không cần cái này.”
“Lát nữa nào là dầu, nào là nước sẽ bắn đầy người cậu.” Đoàn Phi Phàm lại giũ cái tạp dề lần nữa.
“Bắn thì bắn,” Giang Khoát nói, “Cũng có phải bắn lên da đâu, bắn lên quần áo thì sợ gì.”
“Giặt không sạch!” Chú đứng cạnh lên tiếng, “Toàn là nước tương, dính vào là giặt không sạch đâu.”
Giang Khoát rất kiên định nhìn Đoàn Phi Phàm, lắc lắc đầu.
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, sau đó mặc cái tạp dề vào người, lại còn vòng tay ra sau thắt một cái nơ bướm. Giang Khoát nhìn cậu, rất lâu không nói nên lời.
“Lại đây,” Đoàn Phi Phàm hất đầu ra hiệu với cậu, “Tôi nói cậu làm.”
“Dựa vào đâu?” Giang Khoát cuối cùng mới hiểu ra, cậu chỉ là nói đại để mượn cớ qua đây, chứ hoàn toàn không định làm thêm tại đây thật.
“Dựa vào việc cậu đã qua đây rồi.” Đoàn Phi Phàm chỉ bồn nước bên cạnh, “Rửa tay đi, rửa sạch vào.”
Giang Khoát nhìn cậu, không nhúc nhích.
“Lẹ lên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc làm thêm, chút thời gian cậu đứng đực ra đấy là đủ để bị đuổi việc rồi đó.”
Giang Khoát đợi đủ ba lần đuổi việc mới từ từ đi ra trước vòi nước, bắt đầu rửa tay.
Cũng được, trải nghiệm một chút xem Mã Tiếu cảm nhận như thế nào, so với quét dọn vệ sinh và đổ rác mà nói, làm thịt bò nước tương nghe ra vẫn không vất vả lắm.
Kỳ cọ tay mấy cái, lúc chuẩn bị bóp nước rửa tay, Giang Khoát nhận ra bên cạnh có đặt một bình hai lít đựng nước rửa chén.
“Nước rửa tay đâu?” Giang Khoát quay đầu hỏi.
“Là nó đó,” Đoàn Phi Phàm hất cằm, “Nước rửa chén.”
Người chưa từng rửa chén như Giang Khoát có lẽ sẽ không biết rằng, trong trường hợp này, nước rửa tay hiệu quả dùng sẽ kém xa so với nước rửa chén.
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát bóp một ít nước rửa chén, chăm chú rửa tay với cảm giác tươi mới của người muốn trải nghiệm cuộc đời làm thêm, lúc quay lại, biểu cảm trên mặt cậu ấy thậm chí còn có chút vui vẻ và mong đợi.
Đoàn Phi Phàm thấy hơi xúc động, cậu chưa bao giờ trải qua tâm trạng mới lạ đó như Giang Khoát lúc này, bởi những việc này đã luôn là một phần trong cuộc sống của cậu với Đoàn Lăng.
Hồi nhỏ, mỗi lần bị xách tới làm việc, cậu chỉ muốn ném đồ đạc, Đoàn Lăng đánh nhau với cậu, cả hai đều muốn bắt người kia khuất phục chịu làm nhiều việc hơn một chút, sau đó thì không biết từ bao giờ, họ không còn nghĩ ngợi gì về những việc này nữa.
Vui thì tất nhiên là không thể, nhưng giận dữ với bực bội cũng không còn, tất cả chỉ là công việc không thể trốn tránh, là một phần của cuộc sống.
Với Giang Khoát thì lại không như vậy, đây là một chương thêm vào, còn cuộc sống của cậu ấy là ăn ở nhà hàng đắt cắt cổ, là đua xe nhảy dù bắn súng cưỡi ngựa.
“Cho thịt vào nồi, sau đó thêm nước.” Đoàn Phi Phàm bắt đầu dạy ngay tại chỗ.
“Găng tay đâu?” Giang Khoát hỏi.
“Đây.” Đoàn Phi Phàm đưa cậu hai chiếc găng tay dài dùng một lần.
Ông chú đứng bên thái thịt quay nhìn sang bên này bật cười: “Sao cháu cứ phải bắt bạn làm thế này, chú thấy nó chỉ biết nếm thôi.”
“Cháu thực sự biết nếm đó,” Giang Khoát đeo găng tay vào, “Cháu ngửi mùi thế này là biết thịt bò không tầm thường.”
“Lát nữa nồi kia nấu xong thì cháu nếm đi.” Ông chú nói.
“Cậu ấy tới làm việc nhé, không phải tới ăn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chú thấy nó làm không nổi,” Ông chú nói, “Trông thằng bé không giống kiểu phải làm lụng gì.”
“Vậy cháu thì giống rồi!” Đoàn Phi Phàm hét lên, “Cháu từ nhỏ trông đã giống rồi!”
Ông chú bật cười.
“Không giống! Chỉ có chú mày trông mới giống,” Thím nói, “Phi Phàm nhà ta từ nhỏ đã trông rất đẹp trai.”
“Lấy thịt!” Đoàn Phi Phàm chỉ huy Giang Khoát, “Cho vào nồi.”
Giang Khoát cầm hai miếng thịt mà chú đã thái xong lên: “Đông lạnh hả?”
“Đây là ướp đá từ hôm qua,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay mới thái ra nấu.”
“Tại sao phải ướp đá?” Giang Khoát bỏ thịt vào một cái nồi rất cao.
“Dễ ngấm gia vị hơn.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát nhìn đôi găng tay đẫm nước tương trên tay: “Tôi chưa từng cầm miếng thịt sống nào to như thế này đó.”
“Tiếp tục, cho hết đống thịt trên thớt kia vào nồi,” Đoàn Phi Phàm chỉ đạo, “Hôm nay đảm bảo cho cậu cầm đã đời luôn.”
“… Tôi hoàn toàn không phải là thể hiện sự hối hận đâu nhé.” Giang Khoát vung tay.
Đoàn Phi Phàm nhìn xuống tạp dề trên người mình, có mấy giọt nước tương.
“Xin lỗi nhé.” Giang Khoát nói.
“Tôi thấy cậu không hề thấy có lỗi tí nào,” Đoàn Phi Phàm búng mấy giọt nước tương xuống, “Nhanh.”
Thịt cho vào được nửa nồi, Đoàn Phi Phàm lại chỉ mấy bình nước tinh khiết đặt ở đằng kia: “Đổ nước vào.”
“Nhấc có nổi không?” Thím không yên tâm hỏi một câu.
“… Làm gì đến nỗi ấy.” Giang Khoát có chút cạn lời, “Nhấc nổi chứ ạ.”
Đoàn Phi Phàm đứng cạnh cười rất vui vẻ.
Giang Khoát tháo găng tay, chuẩn bị xách cái nồi đến bên bình để đổ nước.
“Mang cái nồi qua, đổ nước vào rồi lại bê về, mất hai chuyến,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xách bình nước qua đây đổ luôn vào nồi là xong, cái nào dễ hơn?”
“Gần như nhau.” Giang Khoát nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm không nói nữa, làm cử chỉ vậy xin mời ngài cứ tự nhiên.
Giang Khoát do dự một chút, sau đó đi xách một bình nước tới.
Một lần thì có thể không có gì quá khác biệt, nhưng bên chỗ chú vẫn còn đang thái thịt, vẫn còn tới năm cái bếp trống, như vậy ít nhất là phải làm năm lần nữa, Giang Khoát quyết định nên nghe theo lời khuyên của thợ lành nghề như Đoàn Phi Phàm.
Sau đó là đổ nước vào nồi, thật giống như tái hiện cảnh giặt đồ hôm trước, nước đổ xuống đập vào thịt là lập tức bắn tóe ra đầy chân cậu.
Tiếp đó là cho gia vị, thím đã chia sẵn gia vị thành từng đống từng đống, chỉ cần cho vào túi vải rồi bỏ vào trong nồi là được.
Lúc Giang Khoát bê cái nồi lên, cậu mới biết thứ đồ chơi này đúng là rất nặng.
May mà bản thân ít nhiều cũng là người đã tập luyện được vài năm.
Cậu bê cái nồi đặt lên cái bếp liên hoàn kia, lửa bốc lên làm mặt cậu hơi nóng.
“Giang Khoát vậy mà cũng có cơ bắp đấy nhỉ?” Thím cầm một cái muôi to, vừa thêm nước tương vào nồi, vừa quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Có đó,” Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng giúp cậu bảo vệ hình tượng một chút, “Người chống đẩy một trăm cái nhẹ như không mà.”
“Thật sao!” Thím kinh ngạc nói, “Nhìn không ra đấy.”
“Tiếp tục.” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ tay, “Cố lên, tiếp một nồi nữa.”
Giang Khoát quay đầu nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm giơ hai ngón chữ V với cậu.
Cho thịt, đổ nước, cho gia vị, nhấc nồi đặt lên bếp, thêm nước tương, cho thịt, đổ nước, cho gia vị, nhấc nồi đặt lên bếp, thêm nước tương…
Công việc thực ra không hề phức tạp, làm rồi thì thấy cũng không có gì quá khó, nhưng liên tục phải cúi xuống, dùng sức nhấc lên, lại thêm bếp lửa bên cạnh, chẳng mấy chốc, Giang Khoát đã cảm thấy sau lưng đẫm mồ hôi.
Và cũng không biết vì sao, bản thân cậu hoàn toàn không biết bằng cách nào mà mặt trước áo của cậu đã đầy những chấm lốm đốm, vết lớn vết nhỏ, vết đậm vết nhạt.
“Giờ thì gió nhẹ thổi vẫn lạnh chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Hử?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Vì sao tôi lại cởi trần nào?” Đoàn Phi Phàm nói, “Vì nóng đó.”
“Đệt,” Giang Khoát giờ mới hiểu ra, “Cậu đúng nhớ dai.”
“Trí nhớ tốt mà.” Đoàn Phi Phàm lại nhìn áo của Giang Khoát, “Tiếc thật, thực sự giặt không sạch rồi.”
“Vậy thì bỏ đi thôi.” Giang Khoát nói.
“Áo này bao nhiêu tiền?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không nhớ nữa,” Giang Khoát kéo áo ra nhìn, “Hơn ba ngàn?”
“Một tháng sinh hoạt phí nhỉ?” Đoàn Phi Phàm giơ ngón cái lúc lắc trước mặt cậu, “Giang có tiền.”
Đoàn Phi Phàm chưa kịp thu tay về, Giang Khoát đã rất nhanh búng một cái lên ngón tay cậu.
“A!” Đoàn Phi Phàm vẩy vẩy bàn tay, “Đau!”
“Vậy là đúng rồi.” Giang Khoát quay đi tiếp tục làm việc.
Với sự nhắc nhở của Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát đã có được nhận thức rõ ràng trực quan về sinh hoạt phí một tháng của mình.
Một chiếc áo thun.
Với điều kiện một tháng không ăn không uống, cậu chỉ có thể mua được một cái áo thun.
Sự tương phản này tuy không đến mức lập tức khiến cậu nảy sinh những cảm xúc kiểu như “đau lòng”, nhưng cũng khiến cậu rất ngạc nhiên.
Bình thường, cậu hầu như chỉ mua quần áo một lần vào đợt đổi mùa, nhưng với những món đồ như áo thun thì cơ bản cứ thấy vừa mắt là mua, một lần mua luôn mấy cái về mặc thay đổi.
Cậu còn luôn cảm thấy mình xét về phương diện ăn mặc không phải là quá khó tính, tiện thể thì mua mấy cái, mà cũng không dồn tâm trí vào chuyện phối đồ…
“Bảo cậu ấy nghỉ một lát đi.” Đoàn Lăng đi tới bên Đoàn Phi Phàm nói nhỏ, “Đã gần hai tiếng rồi đấy.”
“Sắp xong rồi.” Đoàn Phi Phàm lấy mẻ thịt cuối cùng trong tủ lạnh ra.
“Em cố ý phải không?” Đoàn Lăng nói, “Định hành hạ thằng bé ngốc ấy?”
“Cậu ấy nói là làm thêm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì cứ theo cách làm thêm mà xử, lát nữa tính tiền cho cậu ấy là được.”
“Cậu ấy có ý đồ gì vậy? Trải nghiệm cuộc sống hả?” Đoàn Lăng thở dài, “Mặc cái áo mấy ngàn tệ đứng làm bò nước tương, nghỉ tết mà tự hành mình cả người toàn mồ hôi, vừa rồi lại còn bị nước sốt nóng bắn vào người.”
Đoàn Phi Phàm cười: “Cậu ấy căn bản chẳng biết mình phải làm gì.”
Giang Khoát vô cùng chắc chắn rằng, những việc cậu làm đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ sản xuất bò nước tương lần này của Ngưu Tam Đao.
Mặc dù Đoàn Phi Phàm có thể ra làm việc ngoài tiệm vì đã có cậu ở đây cho thịt vào nồi, nhưng với trình độ lành nghề của Đoàn Phi Phàm, một mình cậu ấy làm xong việc bê nồi rồi lại đi làm xong mấy việc khác, thì cũng chẳng cần mất nhiều thời gian đến vậy…
Lúc Giang Khoát bưng nồi thịt cuối cùng đặt lên bếp, cậu cảm giác lưng mình đã hơi căng ra.
Trạng thái vận động này hoàn toàn không giống với việc dùng sức khi tập luyện trước đây, khiến cậu mệt mỏi rã rời một cách lạ thường.
Rửa tay xong, cậu ngồi xuống ghế, cảm giác thắt lưng đang giãn ra một trận, không muốn nhúc nhích chút nào.
“Này,” Đoàn Phi Phàm bước tới ngồi xổm bên cạnh cậu, đưa ra một cái áo thun, “Thay đi.”
“Cảm ơn.” Giang Khoát cầm chiếc áo rồi nhìn xung quanh.
“Tìm gì hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát đứng dậy, nhìn Đoàn Phi Phàm lúc này đã thay xong áo: “Cậu đi đâu thay vậy?”
“Cởi ra ở đây,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mặc vào ở đây.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn thím một cái, rồi lại quay đầu nhìn Đoàn Lăng đang mài dao bên trong tiệm: “Đây là thím cậu với chị cậu, không phải của tôi, không tiện.”
“Ầy.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, “Qua đây.”
Giang Khoát theo Đoàn Phi Phàm đi qua cửa phòng trong, tới một cái cầu thang.
Ngưu Tam Đao có ba tầng, lớn nhất là tầng một làm cửa tiệm, tầng hai có hai phòng, ở giữa có một khoảng nhỏ giống như phòng khách, diện tích nhỏ hơn tầng một, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ gọn gàng.
“Chú thím tôi ở phòng này,” Đoàn Phi Phàm chỉ căn phòng nhỏ còn lại, “Trước đây chị Lăng ở phòng này, sau khi đi làm thì chuyển ra ngoài.”
“Cậu ở tầng ba hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm dẫn cậu lên tầng ba.
Tầng ba là một phòng áp mái nhỏ, có một phòng vệ sinh, diện tích rất nhỏ, có giường với tủ áo cộng thêm một cái bàn, còn có một chiếc sofa nhỏ một người ngồi.
“Thay đồ ở đây được phải không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát đáp, nhưng không thay đồ ngay mà nhìn quanh một vòng, “Cậu trước giờ vẫn sống ở đây hả?”
“Gần như vậy,” Đoàn Phi Phàm kéo cái ghế bên dưới cái bàn ra, ngồi xuống, “Ở cũng gần chục năm rồi.”
Có thể nhìn ra được là đã ở đây khá lâu, giấy dán tường đã cũ, đèn bàn cũng là đời xưa, đồ đạc cũng có vẻ dùng đã nhiều năm…
Nhưng Đoàn Phi Phàm là một người gọn gàng, giống như cái tủ áo ở ký túc của cậu ấy, căn phòng nhỏ này cũng vô cùng ngăn nắp, sách trên bàn đều được xếp đều tăm tắp.
Nhìn rất ấm áp dịu dàng.
Nhưng lại có chút hơi quá… nói thế nào nhỉ, sếp Giang đã từng nói, chỉ cần nhìn thoáng qua cái phòng bừa bãi lộn xộn của cậu là ông có thể thấy được cái giống gì đang ở phòng này.
Nhưng nhìn căn phòng nhỏ này của Đoàn Phi Phàm, cậu thậm chí không đoán ra được người sống ở đây đại khái là già hay trẻ, là nam hay nữ.
Ở gần được mười năm.
Vậy mười năm trước thì sao?
Giang Khoát không hỏi kỹ, tấm thẻ gặp mặt của nhà tù trong tủ áo của Đoàn Phi Phàm, không biết có liên quan gì tới bố cậu ấy không, dù sao thì cậu ấy cũng chưa từng nhắc tới mẹ, nếu đúng như vậy thì có nghĩa là, sau khi bố cậu ấy ngồi tù, Đoàn Phi Phàm liền đến ở với chú.
Đây có coi là ăn nhờ ở đậu không?
Có chứ, mặc dù cả nhà chú xem ra đều rất gần gũi với Đoàn Phi Phàm, mặc dù trong căn phòng này có đầy đủ quạt điều hòa, bên cạnh tủ áo còn có một cái máy lọc không khí nhỏ.
Nhưng chung quy cũng đâu phải nhà mình.
“Nếu cậu không vừa ý cái áo này,” Đoàn Phi Phàm cúi xem điện thoại, giơ tay chỉ cái tủ áo sau lưng cậu, “Thì trong tủ vẫn còn, áo hơn ba ngàn thì không có, gắng gượng hơn ba trăm thì có mấy cái.”
“Chỉ cần không phải áo quảng cáo là được,” Đoàn Phi Phàm giở chiếc áo ra xem, là một chiếc áo thun trắng rất đơn giản, đằng trước có in một cái đầu chó màu trắng to bằng bàn tay, sau lưng có in một chữ to cỡ ngón tay, Giang Khoát khựng lại, “Áo này là cậu tự mua hay ai cho đấy?”
“Tôi mua đó.” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao hả?”
Giang Khoát lật lưng áo lên xem.
Chữ in trên lưng khá nhỏ, nhưng rất rõ nét.
Cẩu.
Lại còn có cả phiên âm. Gou.
“Cờ âu câu hỏi cẩu.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Đây là áo đôi huynh đệ mà tôi với Bôn Bôn mua đấy, áo của nó đã bị nó cắn rách rồi.”
“Cái áo đó của nó cũng in hình chó sao?” Giang Khoát cởi áo ra giũ giũ.
“Áo của nó in chữ ‘Đối’,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đôi Sắc Đối”.
Giang Khoát cầm cái áo cười mãi không thôi.
“Hình xăm trên lưng cậu, tôi xem chút.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát quay lưng về phía Đoàn Phi Phàm: “Rất đỉnh, đúng không?”
Hình xăm dây kéo này chạy dọc xuống theo sống lưng, khá dài, dừng cách thắt lưng một chút, giống như hình xăm trên cánh tay, đều là dây kéo ở trạng thái chưa mở.
Đoàn Phi Phàm nhìn thấy giữa hõm thắt lưng bên trái còn có một vòng tròn nhỏ màu đỏ.
“Màu đỏ này là cái gì đây?” Cậu ghé lại nhìn.
“Dấu chấm câu.” Giang Khoát ngoái đầu lại, “Nhìn rõ phải không?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Phong cách xăm mình của Giang Khoát hơi kỳ lạ, không sát lắm với tính cách lúc thì bốc đồng hiếu chiến, lúc thì lịch thiệp nhẹ nhàng này của cậu ấy.
Xét về phương diện làm màu, con người này đúng là có một trình độ nhất định.
Giang Khoát mặc chiếc áo Câu Hỏi Cẩu vào rồi ngồi xuống chiếc sofa nhỏ, vươn tay duỗi chân thở phào một cái: “Hây…”
Điện thoại cậu kêu lên một tiếng.
Giang Khoát lấy ra xem thì thấy một dòng thông báo nhận được phong bao.
[Chỉ thị như sau] Đã chuyển tiền công
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm rồi mở phong bao.
Một trăm tệ.
“Tiền công có bằng đây thôi hả?” Giang Khoát ngạc nhiên.
“Đấy là còn đưa nhiều rồi đó.” Đoàn Phi Phàm đặt điện thoại xuống, “Cậu làm công việc này, chặt chẽ ra thì coi như là phụ bếp, tính tiền công theo giờ thì chỉ là 15 tới 20 tệ, tính cho cậu theo tiền công đầu bếp thì là 45 tệ, làm hai tiếng là 90 tệ, còn thêm 10 tệ là tiền tai nạn lao động, chị Lăng bảo cậu bị nước sốt nóng bắn vào người.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu chắc chắn không bịp tôi đấy chứ?”
Đoàn Phi Phàm cũng nhìn cậu: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Vậy nếu như Mã Tiếu cũng nhận mức tiền công như thế này,” Giang Khoát nói, “Một tiếng buổi trưa, hai tiếng buổi tối, tính theo mức 15 tệ một giờ, một ngày sẽ là 45 tệ, một tháng mới được 1350 tệ?”
“Công việc của cậu ấy tiền công là 11 hay 12 tệ thôi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc trước Lưu Bàn đã từng làm mấy bữa ở McDonald, tiền công nhiều hơn một chút, một giờ 14 tệ.”
Giang Khoát không nói gì.
“Kiếm việc bán thời gian tạm thời thì là như vậy đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy cậu tính cho tôi thế này có phải hơi nhiều quá rồi không.” Giang Khoát nói.
“Không nhiều,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cậu tranh thủ tới thêm vài lần nữa đi, vẫn còn 2300 tệ đang đợi cậu.”
“… Đệt.” Giang Khoát giơ ngón cái với Đoàn Phi Phàm.
Là một trưởng phòng nghiêm túc chân thành đoàn kết và thân thiện, sau khi đi chơi phố với Lý Tử Nhuệ về, Đường Lực không quên gọi điện cho Giang Khoát: “Hôm nay cậu có ở trường không?”
“Có.” Giang Khoát nói.
“Căng tin nhà trường có bữa phụ,” Đường Lực nói, “Là miễn phí…”
“Cậu ta đời nào quan tâm miễn phí hay không hả, cậu cứ hỏi cậu ta buổi tối có về đi chơi trăng hay không là được rồi.” Lý Tử Nhuệ ở bên cạnh lên tiếng.
“Là miễn phí đó,” Đường Lực kiên trì nói hết, “Tôi xem qua thực đơn thấy khá là thịnh soạn, nếu cậu về kịp thì có thể vào trường ăn.”
“Được,” Giang Khoát nói, “Tôi sẽ về căng tin ăn.”
“Quầy số 15 tới 18,” Đường Lực nói, “Ba quầy này là miễn phí.”
“Quầy 15 tới quầy 18 là bốn quầy.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm ngồi bên dựa bàn cười không thành tiếng tới suýt sặc.
Đường Lực chẳng hề để tâm là mấy quầy: “Nói tóm lại là từ 15 tới 18, đừng có nhầm, người chắc chắn rất đông, phải xếp hàng, xếp lộn là…”
“Biết rồi, cảm ơn nha.” Giang Khoát không để cậu ta nói tiếp, liền cúp luôn điện thoại.
“Cậu về trường ăn hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát đứng dậy, “Sao hả, có phải cậu vốn định mời tôi ăn không đấy?”
“Cái đó thì không.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không mời là phải,” Giang Khoát nói, “Hai ngàn ba đó đừng có tùy tiện động vào.”
Đoàn Phi Phàm bật cười thành tiếng.
“Buổi tối cậu…” Giang Khoát hơi do dự một chút, không biết hỏi câu này có phù hợp không, nhưng rồi cũng chẳng buồn cân nhắc quá nhiều nữa, “Cậu ăn Trung Thu với nhà chú hả?”
“Tôi về trường chơi Trung Thu.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát nhướng mày: “Tôi tưởng cậu ngày mai mới về trường mà.”
“Vốn là định thế,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, “Tôi về cùng cậu, cậu ở cùng 119 không thoải mái, chơi cùng đám năm hai Đổng Côn thì tôi thấy cậu cũng không dễ chịu, phòng khác thì càng chẳng có ai cậu chơi được…”
“Nói sắp xong chưa đó.” Giang Khoát ngắt lời cậu.
“Đi nào, Câu Hỏi Cẩu,” Đoàn Phi Phàm khoát tay đi ra cửa, “Tối nay dẫn cậu đi quan hệ xã giao một chút.”
– —–oOo——