Đi toilet xong, Giang Khoát không vội về ngay bàn 33, mà rẽ luôn xuống dưới lầu.
Dưới lầu có một ông lão đang bán tranh đường, cậu đứng cạnh xem một lúc lâu, tranh của ông lão vẽ cũng bình thường, ngoại trừ một vài con vật nhỏ mà ông lão bày ra làm mẫu, những món khác đều vẽ chẳng ra sao, nhưng Giang Khoát vẫn xem ông lão vẽ hết một con chó một con mèo một con thỏ, sau đó mới chầm chậm lên lầu.
Khoảng thời gian này ước chừng đủ để Lữ Manh vẽ xong phần tranh của Đoàn Phi Phàm, cái chính là vẽ tranh, tranh vẽ xong rồi thì cứ việc đi đi, dù sao thì cũng là ra ngoài kiếm tiền mà, đâu phải đến để ngồi tán dóc đâu…
Lên đến hành lang, cậu vừa đi vừa nhìn về phía bàn số 33, thấy chỉ còn một mình Đoàn Phi Phàm ngồi bên bàn, lúc này đang cúi xuống bấm điện thoại.
Giang Khoát còn chưa kịp bước tới nơi, điện thoại của cậu đã kêu một tiếng.
[Chỉ thị như sau] Cô ấy đi rồi, quay về đi.
Một câu nói này khiến Giang Khoát xấu hổ một trận, lúc nhìn về phía bàn thì Đoàn Phi Phàm đã ngẩng đầu lên, nhoẻn cười khi nhìn thấy cậu.
“Vẽ xong rồi hả?” Giang Khoát vội bước tới ngồi xuống bên bàn, thấy ly trà sữa của Lữ Manh trên bàn đã được dọn đi, mặt bàn đã trở lại trạng thái như trước.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Vẽ nhanh lắm, lên màu thì hơi mất thời gian, không lên màu thì nhanh thôi.”
“Cậu biết rõ quá nhỉ?” Giang Khoát gọi nhân viên phục vụ tới, “Cho tôi thêm một ly trà sữa.”
“Tôi cũng vậy nhé.” Đoàn Phi Phàm nói với nhân viên phục vụ, rồi nhìn Giang Khoát mà cười, “Trước đây, Lữ Manh ở lớp toàn vẽ cho mọi người, giáo viên cậu ấy cũng vẽ rất nhiều.”
“Ồ, tranh đâu? Tôi vẫn chưa thấy nửa tranh của cậu,” Giang Khoát chìa tay ra, rồi lại nhân tiện hỏi một câu, “Chắc cô ấy thi vào trường Mỹ thuật?”
“Điều kiện kinh tế nhà cậu ấy không tốt lắm,” Đoàn Phi Phàm lấy tranh từ trong một cái thùng nhỏ đựng đồ bên cạnh bàn, đưa cho Giang Khoát, “Cậu ấy cũng không muốn học cho lắm.”
Giang Khoát nhìn hai khuôn mặt trên bức tranh, phần tranh vẽ cậu, kiểu tóc khá giống, nhưng do là vẽ nghiêng nên cũng không nhìn ra cái gì, còn phần vẽ chính diện của Đoàn Phi Phàm thì đúng là giống thật, vừa nhìn đã thấy được mức độ thân quen của hai bên.
“Không nói chuyện thêm chút nữa à?” Giang Khoát trả lại tranh cho Đoàn Phi Phàm, “Tôi thấy hai cậu nói chuyện hơi bị sôi nổi đấy.”
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, chỉ cười không nói gì.
Nhưng ý tứ thể hiện trong ánh mắt Đoàn Phi Phàm lại rất dễ hiểu, Giang Khoát tặc lưỡi: “Cái chính là tôi cũng chẳng có gì để nói, cũng chẳng biết hai cậu đang nói cái gì… Lúc đó tôi thể hiện rõ quá hả?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cực kỳ rõ ràng, Lữ Manh vẽ xong là chạy ngay.”
“Đừng dùng từ ‘chạy’ chứ,” Giang Khoát nói, “Như thể tôi làm người ta sợ chạy ấy.”
“Cũng từa tựa vậy, cậu gần như viết trên mặt mấy chữ ‘Mau đi đi’ đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Con người tôi… là vậy đó.” Giang Khoát uống một ngụm trà, “Người không quen, tôi cũng chẳng buồn giả bộ giữ kẽ.”
–
“Lát nữa đi cửa tiệm đồ cũ kia xem thử không?” Đoàn Phi Phàm đổi đề tài.
“Được đó,” Giang Khoát nhìn về phía cửa tiệm kia, “Có khi lại mua được món quà gì đó độc đáo.”
“Không phải chứ, đồ cũ đó, làm quà sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ngộ nhỡ là đồ thật sự thú vị thì sao,” Giang Khoát nói, “Mẹ tôi có một cái tủ nhỏ đựng đồ nữ trang, là do sếp Giang mua từ chợ trời bên Ý về, cực kỳ đẹp luôn.”
“… Vậy được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa kiếm xem.”
Các hình mẫu trong nhóm chia ra hành động, đi chơi riêng đã được một ngày, lúc này bắt đầu dồn dập gửi kết quả ngày hôm nay vào trong nhóm chat.
Hội tương trợ lẫn nhau vừa chơi game xong, lúc này đang ngồi tán gẫu ở quán malatang. Tôn Quý với gấu vậy mà lại đang cưỡi thuyền đạp vịt ngoài hồ, bọn họ chọn đúng cái thuyền xấu nhất, thoạt nhìn vừa giống mèo vừa giống chó mà lại giống gấu và cũng giống cáo, nhìn kỹ thì chẳng giống con gì, chỉ có thể dựa vào màu sắc mà đoán là thuyền gấu trúc.
“Sao lại chẳng biết chơi gì thế này.” Đoàn Phi Phàm vô cùng đau lòng trước hành vi của Tôn Quý giữa trời đông giá rét đưa bạn gái ra giữa hồ hứng gió, “Ngoài hồ gió lớn như vậy, hứng gió nửa giờ xuống thuyền là chia tay.”
Giang Khoát cười một trận đau ruột, sau đó gửi bức ảnh trà chiều của Đoàn Phi Phàm vào trong nhóm.
[Tôn tráng sĩ] Phố Tình yêu?
[Đổng phóng khoáng] Quán bánh roti trên lầu 2 đó hả?
[Lưu mình dây] Đợi tụi này
[Đinh uy vũ] Đợi tụi này
[Đổng phóng khoáng] Đợi tụi này
Giang Khoát ngẩn người, nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Cậu ngứa tay hả?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại, “Cái tiệm malatang đó nằm ngay trong cái hẻm phía sau trung tâm thương mại vừa rồi, đi bộ qua đây cũng chưa tới hai chục phút đâu.”
“Làm sao giờ?” Giang Khoát nói, “Tôi còn phải mua quà nữa.”
[Đoàn anh tuấn] Không ở đó nữa đâu, có duyên thì gặp lại.
“Đúng đó, làm sao giờ?” Đoàn Phi Phàm gửi tin nhắn xong liền lấy điện thoại quét mã trên bàn thanh toán, sau đó đứng dậy, “Chạy thôi!”
Giang Khoát chưa kịp phản ứng, Đoàn Phi Phàm đã quay người chạy xuống cầu thang.
“Đệt.” Giang Khoát vội nhảy dựng lên chạy xuống theo.
[Lưu mình dây] Tụi mày chạy không nổi đâu
[Đinh uy vũ] Măm măm
[Đổng phóng khoáng] Đói đói
[Tôn tráng sĩ] Muốn ói quá
–
Đoàn Phi Phàm xuống cầu thang liền vào luôn cửa tiệm đồ cũ phía đối diện.
Giang Khoát vào tiệm mới phát hiện ra, mặt tiền của cửa tiệm này không lớn, chỉ có một cánh cửa gỗ nhỏ với một ô cửa sổ trưng bày rộng hơn một mét, nhưng bên trong lại rất sâu rất dài, cứ thế đi thẳng vào trong còn có cầu thang đi lên tầng hai.
“Chỗ này được đấy chứ,” Giang Khoát nhìn các món đồ trưng bày trong tiệm, cũng không phải toàn là đồ cũ, có khá nhiều đồ mới, “Giang Liễu Liễu sẽ thích cho xem.”
“Vậy cậu mua quà cho em cậu đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nó không xứng,” Giang Khoát nói, “Nó chặn tôi rồi, giờ còn chưa bỏ chặn nữa.”
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bảo nó chỉ cho tôi cách làm sách ảnh, nó chặn tôi luôn, không thèm nói một câu,” Giang Khoát rất bực mình, “Làm tôi cuối cùng đành phải mua tạm một cuốn album mà dán ảnh lên.”
“Tôi cảm thấy em cậu dạy cậu xong, cuối cùng có thể cậu…” Đoàn Phi Phàm cầm một ống tiết kiệm nhỏ lên xem, “Vẫn mua tạm một cuốn album rồi dán ảnh vào trong thôi.”
“Cậu bị ám ảnh với ống đựng tiền hả?” Giang Khoát nhìn ống tiết kiệm trên tay Đoàn Phi Phàm, cái ống tiết kiệm Totoro hồi trước giờ vẫn nằm trên bàn học của cậu ở ký túc, Đường Lực lấy một cái túi nylon bọc lên, bảo sợ bụi bám khó lau sạch.
“Đúng là thế thật,” Đoàn Phi Phàm đặt ống tiền trên tay xuống, rồi lại cầm một cái khác lên, “Hồi nhỏ, tiền tiêu vặt của tôi một tuần được 5 tệ, có lúc mua đồ không đủ tiền, tôi phải đi làm thuê cho Đoàn Lăng…”
“Khoan khoan,” Giang Khoát nhìn cậu, “Đoàn Lăng hơn cậu mấy tuổi?”
“Năm tuổi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu làm việc gì cho chị ấy?” Giang Khoát rất kinh ngạc.
“Vệ sĩ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi tiểu học, chị ấy đã là cô nàng đầu gấu rồi, lúc chị ấy được nghỉ học, tôi liền đi theo chị ấy, công việc chủ yếu là trợn mắt nhìn.”
Giang Khoát nhìn cậu: “Hả?”
Đoàn Phi Phàm trợn mắt lên, nhìn Giang Khoát: “Như thế này này.”
Giang Khoát sững người, rồi cười phụt một cái.
“Như vậy đó,” Đoàn Phi Phàm trợn mắt, nhìn xung quanh một vòng, thu hoạch được ánh mắt thất kinh của tổng cộng sáu vị khách ở cái sảnh nhỏ phía ngoài cửa tiệm, sau đó tiếp tục quay về trợn mắt nhìn Giang Khoát, nghiêm nghị trịnh trọng mà nói, “Hồi tiểu học tôi rất cao đó, lại còn khá là có sức uy hiếp nữa.”
“Thôi đừng nhìn nữa,” Giang Khoát vừa cười vừa chắp tay bái phục, “Tôi chịu không nổi rồi.”
Đoàn Phi Phàm trở lại vẻ mặt bình thường, đưa tay dụi dụi mắt: “Mỗi lần tôi trợn mắt xong, Đoàn Lăng lại moi từ ống heo ra một tệ cho tôi.”
“… Như vậy là khiến cậu bị ám ảnh với ống tiết kiệm sao?” Giang Khoát thấy hơi hoang mang.
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Cái chính là cái ống tiết kiệm của chị ấy lúc nào cũng có tiền lúc nào cũng có tiền, khiến tôi sinh ra một loại ảo giác, cứ nghĩ cái ống tiết kiệm đó của chị ấy có thể đẻ ra tiền.”
Giang Khoát bật cười thành tiếng, đã thế tiếng cười còn rất to.
Cậu tự nghe mà cảm giác như tiếng ngỗng kêu.
Sáu vị khách kia lại ngó nhìn với ánh mắt hoang mang không hiểu.
“Trước tiên vào trong xem đã,” Giang Khoát đẩy Đoàn Phi Phàm đi vào trong, “Mất mặt quá thể.”
“Tôi cảm thấy ống tiết kiệm là món đồ cực kỳ ghê gớm.” Đoàn Phi Phàm vừa đi vừa nói, “Suốt từ trước tới nay, tôi vẫn có những cảm xúc khác nhau đối với chúng.”
“Biết rồi.” Giang Khoát nói.
–
Khu vực này bên trong cửa tiệm, về cơ bản toàn là đồ cũ, chủ yếu là những món đồ nhỏ, từ bút gỗ tới đèn bàn, còn có đủ loại đồ trang trí và đồ lưu trữ khác nhau.
Phía này không có cửa sổ, trong phòng chỉ có vài cây đèn đứng trông rất cũ, đủ loại đồ cũ xếp tầng tầng lớp lớp trên cả bức tường được ánh đèn vàng chiếu rọi, mang một vẻ trầm lặng và bí ẩn lạ thường.
Mang dấu vết của thời gian.
Giang Khoát đột nhiên nhận ra cái tiệm nhỏ này thật quá sức thú vị, cậu chăm chú nhìn từng món đồ.
Cuối cùng, cậu cầm lên một món đồ rất dày, trông giống như một cái hộp, sáu mặt nhìn đều như nhau, đều là một khung ảnh to bằng bàn tay, giống như một cái hộp được ghép lại từ sáu cái khung ảnh. Có thể thấy khung ảnh rất dày, cầm có giác nặng trịch.
Nhưng loay hoay thêm một lát, cậu liền phát hiện ra đây là một cái hộp có thể mở ra thành một mặt phẳng không đều. Lúc ghép lại bằng nam châm thì là một chiếc hộp, có thể mở nắp. Lúc gỡ ra thì thành sáu cái khung ảnh, có thể treo lên tường.
“Cái này thú vị ha.” Giang Khoát biểu diễn cho Đoàn Phi Phàm xem một chút.
“Chơi vui nhỉ,” Đoàn Phi Phàm nhìn thử, “Cậu có ám ảnh gì đó với mấy món đồ có thể bỏ ảnh vào đó đúng không?”
Giang Khoát bật cười: “Không biết, có thể là di chứng của vụ làm album, tôi cảm thấy cái này rất hay.”
“Cho ảnh của cậu vào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi cậu làm thêm, chẳng phải đã chụp khá nhiều ảnh đó thôi, chọn sáu bức cho vào đó, dùng món đồ mua bằng tiền đi làm thêm của cậu, rồi cho vào đó ảnh chụp hồi cậu đi làm thêm.”
“Được đó,” Giang Khoát đột nhiên cảm thấy ý này vô cùng hoàn hảo, “Chính nó đó!”
Có điều mỗi cái hộp khung ảnh này đã tới 600 tệ, Đoàn Phi Phàm cảm thấy hơi bị cạn lời.
“Có thể rẻ hơn chút không?” Giang Khoát hỏi chủ tiệm.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu.
“Mỗi món một giá, không mặc cả đâu.” Chủ tiệm là một cô gái, ăn mặc như một phù thủy thời Trung cổ, trả lời một cách lạnh lùng và kiên định.
“… Ồ.” Giang Khoát đáp một tiếng, có lẽ cậu ấy không nghĩ tới việc nếu như bị từ chối thì phải tiếp tục quá trình mặc cả như thế nào.
Nhưng với phong cách của chủ tiệm với cửa tiệm này của cô ấy, lại thêm giọng điệu thế này, xem ra không còn chỗ để mặc cả rồi.
“Có thể tặng thêm một món gì nhỏ nhỏ không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Có thể cho vào trong hộp ấy.”
Chủ tiệm đưa mắt nhìn cậu, sau đó chỉ cái kệ trước mặt hai người, phía trên xếp từng cái rổ nhỏ, bên trong đựng đủ loại đồ trang trí to bằng ngón tay cái.
“Chọn một cái đi.” Chủ tiệm nói.
Giang Khoát xem thử, có một cái giỏ đựng rất nhiều loại trái cây nhỏ, rất đáng yêu, cậu chọn một quả táo: “Cái này đi.”
“Có gói không?” Chủ tiệm hỏi.
“Có.” Giang Khoát nói.
“Tính phí không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Hai mươi tệ.” Chủ tiệm đáp.
Giang Khoát bật cười, câu trả lời của chủ tiệm tự nhiên làm cậu nhớ tới lúc Đoàn Phi Phàm lừa tiền của cậu.
“Vậy không gói nữa.” Cậu nói.
Chủ tiệm đưa cậu một cái túi giấy nhỏ, bỏ đồ vào bên trong.
–
Ra khỏi cửa tiệm, Đoàn Phi Phàm kéo cậu đi qua hai cửa hàng rồi bước vào một tiệm quà tặng.
“Chọn một tờ đi.” Đoàn Phi Phàm dẫn cậu tới trước một cái giá treo đủ các loại giấy.
Đủ các chất liệu, đủ các màu sắc, đúng là hoa cả mắt.
Cuối cùng, Giang Khoát chọn một tờ giấy nhún màu xanh lam nhạt điểm xuyết những ngôi sao nhỏ màu bạc.
Tờ giấy này giá 3 tệ, thêm một cái nơ bướm nhỏ màu vàng, tổng cộng là 5 tệ.
Trên cái kệ của chủ tiệm còn có rất nhiều kiểu hộp quà gói sẵn, Đoàn Phi Phàm xin phép chủ tiệm xong liền chụp ảnh: “Lát về gói theo mấy kiểu này là được.”
“Cậu gói hả?” Giang Khoát hỏi.
“… Tôi gói.” Đoàn Phi Phàm nói.
–
Mua quà xong, Giang Khoát mới nhận ra ở trong tiệm đã một tiếng đồng hồ.
“Thời gian trôi nhanh thật đó,” Cậu vươn vai, “Ra ngoài một buổi chiều, cự ly hoạt động chủ yếu không vượt quá 50m.”
“Còn phải xem là thời gian kiểu gì nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu là lên lớp thì lại chẳng trôi nhanh cho lắm.”
“Cũng sắp đi ăn tối được rồi,” Giang Khoát nói, “Tối nay tôi mời, xem mấy người kia ở đâu, gọi cùng đi ăn luôn.”
“Để tôi hỏi.” Đoàn Phi Phàm rút điện thoại ra.
“Hai người!” Ai đó đột nhiên vỗ bốp lên vai hai người.
Giang Khoát giật bắn mình suýt nữa thì vung tay đấm một cú, nhưng khoảnh khắc cuối cùng kịp nhận ra đây là giọng Đinh Triết, cậu vội ghìm lại cánh tay đã vung lên.
“Mày!” Đoàn Phi Phàm cũng vung tay vỗ một cái lên vai Đinh Triết.
“Hai người trốn ở đâu đấy?” Đổng Côn bước tới, “Tụi này lượn ở đây tám vòng rồi!”
“Vừa từ đây đi ra đấy,” Đinh Triết chỉ cửa tiệm quà tặng, “Phong cách dạo phố mua sắm của hai người có thể sánh với mấy cô nàng đấy.”
“Mua quà cho vợ chồng sếp Giang đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy hả?”Lưu Bàn sửng sốt, “Giang Khoát, cậu thật là có hiếu nha!”
“Lớn bằng ngần này, đây là lần đầu đó.” Giang Khoát nói.
“Đệt, Giang Khoát cậu thật bất hiếu nha!” Lưu Bàn vội nói lại.
“Cút.” Giang Khoát cười.
“Măm măm không?” Đinh Triết nói.
“Đói đói rồi!” Đổng Côn nói.
“Chết chết đi!” Giang Khoát nói.
–
Tối nay mọi người đã cùng nhau đón Giao thừa như vậy, Giang Khoát định bụng gọi Đại Pháo qua, như vậy còn có thể dẫn theo Bôn Bôn.
Nhân tiện hỏi Đại Pháo có chỗ nào ăn ngon không, con người này ở lại đây đã mấy tháng, từ thành phố tới huyện, chỗ nào ăn ngon đều đã mò ra hết.
“Lên núi đi.” Đại Pháo nói.
“Cái gì?” Giang Khoát ngạc nhiên.
“Lái xe lên núi đi,” Đại Pháo nói, “Tối nay bắn pháo hoa, có thể vừa ăn vừa đón Giao thừa, quá lãng mạn luôn.”
“Được, núi nào?” Giang Khoát hỏi, “Xa không?”
“Không xa, xa quá xem pháo hoa cái mông ấy, Đoàn Phi Phàm với Đinh Triết chẳng phải đều là dân ở đây sao?” Đại Pháo nói, “Sao mày ngay cả việc khu này có núi cũng không biết hả?”
“Vậy mày lo sắp xếp đi, lát qua đón bọn tao.” Giang Khoát nói.
“Bọn mày về nhà mặc thêm áo đi, trên núi lạnh lắm,” Đại Pháo nói, “Mấy hôm trước tao lên đó một lần, mặc không đủ ấm, thiếu chút nữa là không xuống núi nổi.”
“Vậy gặp ở cổng trường,” Giang Khoát nói, “Dẫn theo Bôn Bôn nhé.”
–
Vừa nghe tới ăn tối xem pháo hoa trên núi, mấy người kia lập tức hào hứng hẳn lên, nhanh chóng rút khỏi hoạt động đón Giao thừa tiếp theo của Hội tự cứu, bị hội trưởng phê bình cho một trận.
Giang Khoát quay về phòng, thay một chiếc áo khoác lông vũ thật to, Đoàn Phi Phàm cũng thay một chiếc áo khoác dài, bên trong còn mặc một chiếc áo len cổ lọ.
Đây là lần đầu tiên trong năm nay, Đoàn Phi Phàm mặc áo len cổ lọ, Giang Khoát thấy mặc như vậy mà lại có cảm giác đẹp đến mức kinh diễm.
Có người đặc biệt hợp với cổ lọ, nhìn thoải mái mà lại đầy tuấn tú, Đoàn Phi Phàm chính là kiểu người này, chiếc áo len màu xám rất bình thường, cậu ấy mặc vào cũng đầy thần thái.
“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Rất…” Giang Khoát giơ tay làm điệu bộ, không biết nên nói thế nào, “Đẹp trai.”
Đoàn Phi Phàm mỉm cười, đưa tay kéo kéo cổ áo: “Sợ trên núi gió lớn, cái khăn cậu nợ thì mãi vẫn chưa chịu mua cho tôi.”
“… Tôi quên mất.” Giang Khoát vỗ tay một cái, “Mua, ngày mai mua luôn!”
“Trêu cậu thôi,” Đoàn Phi Phàm vẫy tay, “Đi nào.”
–
Đại Pháo cho xe chạy tới bãi đậu xe, Bôn Bôn mặc một bộ áo phao màu đỏ chạy điên cuồng lao về phía Đoàn Phi Phàm.
Bộ đồ này xem ra là Đại Pháo mua, mặc bộ này vào, có thể đổi luôn tên thành Cậu Ấm cũng được.
Như thường lệ, Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm vẫn ngồi một xe, chở theo Bôn Bôn, những người kia lên xe Đại Pháo.
“Cầm cái này đi.” Đoàn Phi Phàm ném một cái bộ đàm qua, “Lát nữa lên núi sợ điện thoại sóng yếu.”
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
–
Ngọn núi này bình thường là chốn thích hợp để người dân tập thể dục với đi chơi, một con đường bằng phẳng lượn vòng quanh núi dẫn thẳng lên đến đỉnh, còn có cả lối bậc thang.
Hôm nay Giao thừa, có nhiều người buổi tối ngược gió bấc lên đỉnh xem pháo hoa hơn họ tưởng.
Nhờ có quan hệ dây mơ rễ má, Đại Pháo mới đặt được bàn bên cửa sổ của một nông gia nhạc bên sườn núi, muộn thêm chút nữa thì xem ra chỉ có thể còn chỗ ở nhà hàng dưới chân núi mà thôi.
Nông gia nhạc này thuộc diện cao cấp trong số các nông gia nhạc, nhà hàng khá lớn, khi bọn họ tới thì đã toàn những người là người, trong nhà với ven đường bên ngoài, bao gồm cả đài quan sát phía sau, đâu đâu cũng là người.
Bàn của bọn họ tuy ở bên cửa sổ, nhưng dù sao cũng không đặt được phòng riêng, bốn phía cũng toàn là người.
“Cảnh tượng này,” Đinh Triết phải cao giọng mới nói chuyện được với mấy người kia, “Âm thanh này, thêm một MC nữa là thành bối cảnh tiệc cưới rồi.”
“Lát nữa có thể ăn được vài miếng là đã phải ra ngoài chiếm chỗ rồi, ra muộn sợ không nhìn thấy pháo hoa.” Lưu Bàn nói.
“Không sao,” Đại Pháo xua tay, “Phía trên vẫn còn chỗ, ăn xong lái xe lên đỉnh núi cũng tìm được chỗ mà.”
–
Giang Khoát cảm thấy bữa tiệc này ăn không hợp khẩu vị cho lắm, ồn ào quá sức, với lại cách nhân viên bưng đồ ăn lên khiến người ta cảm thấy vệ sinh thực phẩm không thể đảm bảo được.
Nhưng cậu hoàn toàn không bực bội, so với đủ loại nhà hàng đắt cắt cổ mà cậu từng đi ăn cùng vợ chồng sếp Giang những dịp Tết tây Tết ta trước đây, cảnh tượng hỗn loạn kém văn minh mà trước đây có thể khiến cậu kịch liệt phản đối này, giờ đây lại mang vẻ mới lạ và vui tươi.
Đoàn Phi Phàm cũng không ăn mấy, cứ liên tục cầm thức ăn cho chó mà đút cho cậu ấm Bôn Bôn dưới gầm bàn.
–
Đêm hội pháo hoa trong thành phố bắt đầu lúc 8h30, cứ nửa giờ đốt một trận, kéo dài tới nửa đêm.
Qua 9h, không còn mấy ai trong nhà hàng, nhóm bọn họ cũng thu dọn đồ, dẫn chó đi ra.
Trên núi lúc này đã lạnh đến mức khó tin, nhưng do đài quan sát đúng là đã không còn chỗ, mọi người đành phải tiếp thu ý kiến của Đại Pháo, tiếp tục đi lên nữa.
Cứ đến một đài quan sát là lại xuống xe, chen qua xem một trận pháo hoa.
Cũng không phải Giang Khoát chưa từng xem pháo hoa, tự công ty sếp Giang cũng đã làm không biết bao nhiêu buổi biển diễn pháo hoa, nhưng Giang Khoát vẫn rất phấn khích, kéo Đoàn Phi Phàm chen lên hàng đầu xem pháo hoa.
“Điện thoại của cậu để đâu rồi?” Đoàn Phi Phàm ghé vào tai cậu hét lên hỏi.
“Trong túi quần, không mất đâu.” Giang Khoát vỗ vỗ đùi, cúi xuống nhấc Bôn Bôn lên, “Cậu Ấm à! Nhìn thấy chưa hả? Đây chắc là lần đầu tiên trong cuộc đời làm chó của mày được xem pháo hoa đấy nhỉ!”
Bôn Bôn phấn khích sủa lên một tiếng.
Lúc hơn 11h, bọn họ cuối cùng cũng đội gió rét mà đi tuần tra tới được đài quan sát trên đỉnh núi, nằm ngoài dự đoán của mọi người, trên đây con mẹ nó lại là đông người nhất…
May mà đài quan sát này cũng là lớn nhất, nhân lúc đám đông vẫn còn ở nông gia nhạc bên cạnh tránh gió, bọn họ đã chen lên tới hàng đầu. Cả đám đứng hứng gió gần nửa giờ, quả pháo hoa đầu tiên màu vàng của trận pháo hoa cuối cùng rút cuộc cũng nở bừng nơi chân trời.
Đám đông bùng nổ tiếng hò reo.
Giang Khoát nhắm mắt ngửa đầu kêu theo mấy tiếng.
Xen giữa những tiếng reo hò, xung quanh có thể nghe thấy đủ loại âm thanh báo tin nhắn trên điện thoại.
Lúc Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, Giang Khoát thấy nhận được thông báo có 163 tin nhắn.
Đệt.
Tài quan hệ xã giao kiểu gì thế này?
Đại Pháo lại còn lo trên núi tín hiệu không tốt, tín hiệu kiểu này đúng là chạy ầm ầm luôn.
Giang Khoát không lấy điện thoại ra xem, trong tình huống bình thường, tin nhắn của cậu sẽ không vượt quá 10 tin, ở đây đã bao gồm cả tin của Đại Pháo, mà Đại Pháo hiện tại đang ở bên cạnh cậu, vậy nên tin nhắn sẽ còn phải -1 nữa.
Điện thoại của Đoàn Phi Phàm vẫn đang kêu, cậu ấy mở ra xem, chọn mấy tin trả lời vài câu, rồi lại bỏ điện thoại vào túi, sau đó nhìn Giang Khoát: “Hử?”
“Chỗ tin nhắn này của cậu có thể sánh với dân bán hàng online đấy.” Giang Khoát nói.
“Gần như vậy, mà cũng phải thôi, tới một nửa là đã từng mua bò nấu tương chỗ tôi mà,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Bạn học, hàng xóm láng giềng gì gì đó của tôi, tất cả đều rất trọng lễ nghi, năm hết Tết đến thế nào cũng phải hỏi thăm một câu.”
Giang Khoát cảm giác Đoàn Phi Phàm đang an ủi mình, mặc dù không biết có gì đáng phải an ủi.
Nhưng đúng là an ủi không được.
Không biết vì lẽ gì, giữa lúc pháo hoa đầy trời, trong tiếng reo hò của đám đông xung quanh, giữa không khí tưng bừng chen chúc, cậu đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
“Đếm ngược rồi!” Có ai đó hét lên, “Mười!”
“Chín!” Đám đông xung quanh lập tức bắt đầu cùng nhau đếm ngược.
“Tám!” Đoàn Phi Phàm ôm Bôn Bôn chen sang một bên, hét lên một tiếng với Giang Khoát.
“Bảy!” Giang Khoát cũng quay sang hét lên với Đoàn Phi Phàm, “Sáu!”
“Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!”
“Pháo ca, ôm cái nào!” Lưu Bàn hét lên với Đại Pháo bên cạnh.
Đại Pháo tâm trạng rất vui, cùng với Lưu Bàn cả hai ôm lấy nhau.
“Moa~” Đổng Côn ôm lấy Đinh Triết.
Cả đám vừa nhảy vừa hét lên.
Giang Khoát vừa cười vừa quay sang, ôm chặt lấy cả Bôn Bôn lẫn Đoàn Phi Phàm.
Nhưng gần như cùng lúc đó, cậu cảm giác Đoàn Phi Phàm hơi né người ra sau.
… Đệt!
Có cần phải dè dặt như thế không!
Những lúc như thế này, có gì đáng phải dè dặt đâu!
Giang Khoát lập tức buông tay, đúng lúc cậu định bước lùi lại thì Đoàn Phi Phàm rút tay phải đang ôm Bôn Bôn ra, vòng qua sau lưng cậu, kéo vào ôm ghì thật chặt.
“Con chó bị cậu ép bẹp ruột rồi!” Đoàn Phi Phàm cười rồi hét lên, “Năm mới vui vẻ! Giang Khoát!”
“Năm mới vui vẻ, Đoàn Phi Phàm!” Giang Khoát cũng hét lên.
[HẾT CHƯƠNG 44]
– —–oOo——