[Chương này có một số chú thích về nội dung ở cuối chương]
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, một hồi lâu sau mới nói: “Cậu suốt ngày thế này, thông thạo nghiệp vụ quá ta.”
“Chắc tôi bệnh quá, hết việc hay sao mà tối ngày bỏ tiền ra thuê chỗ nát để ở.” Giang Khoát nói.
Cái trò chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc để người khác lợi dụng mình thế này, đương nhiên từ nhập môn tới tinh thông chỉ cần làm một lần là đủ.
“Lần trước tôi đã nói gì ấy nhỉ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nói nhảm là một bộ phận cấu thành quan trọng trong quan hệ giao tiếp của cậu,” Giang Khoát nói, “Ai mà biết được cả một mớ nói nhảm lần trước của cậu là gì…”
“Tôi đã nói đây là lần cuối cùng cậu được nằm mát trước khi nhà trường lắp máy lạnh.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi không thể suốt ngày hết việc chạy về nhà ngủ được, đúng không?”
“Tôi ngủ ghế bố,” Giang Khoát nghiến răng, “Cậu ngủ giường cậu, đâu ảnh hưởng gì.”
“Mở màn cho cậu như vậy, đến lúc mọi người đều tới chỗ tôi ngủ, tôi còn sống nổi không. Tôi không thích chen chúc với người khác trong một phòng…” Đoàn Phi Phàm giọng điệu rất điềm tĩnh, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng, không được là không được.
“Cả nghĩ quá, bọn họ không trả nổi giá này đâu.” Giang Khoát chưa bao giờ bị người ta từ chối một cách từ tốn như vậy, trong chốc lát cũng không tìm ra lý do nào tốt hơn để thuyết phục Đoàn Phi Phàm.
*
“Nghe nói 911 vừa rồi gây chuyện hả?” Cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở đánh cạch một tiếng.
Giang Khoát quay đầu lại, thấy Đổng Côn và Đinh Triết vừa bị cuốn vào trong phòng, mặt mũi ngượng nghịu đang đứng nguyên tại chỗ.
“Tẩn Lư Hạo Ba.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Được đấy chứ!” Đổng Côn cười thật to mấy tiếng, “Tẩn thế nào?”
“Lái 911 tông.” Giang Khoát đáp.
“Ầy,” Đinh Triết cười cười vẻ gượng gạo, “Không phải ý đó, tụi tôi thường hay đặt biệt hiệu cho mấy người không quen lắm, tại có lúc nói tên không nhớ ra.”
“Cậu ta cực mê xe,” Đổng Côn nói, “Hôm cậu tới trường, cậu ta cứ nhìn con xe của cậu suốt, vậy nên mới gọi cậu là 911.”
“Tới đi,” Đinh Triết giơ cái túi trên tay lên, “Malatang, tất cả cùng ăn.”
“… Thôi khỏi,” Giang Khoát nói, mấy người này đúng thật là bạn của nhau, gu ăn uống cũng y như nhau, đúng là gia tộc malatang, “Tôi không ăn malatang, không phải là không ăn malatang bình dân, mà là không ăn malatang.”
Đinh Triết nhìn cậu, sững một hồi rồi mới gật đầu: “Ồ.”
*
“Hai cậu đang nói chuyện hả?” Đổng Côn hỏi.
“Ừm,” Giang Khoát ngồi xuống cái ghế bên cạnh, “Tôi đang thương lượng với cậu ấy hôm nay cho tôi ở đây thêm một đêm.”
“Thêm một đêm?” Đổng Côn khựng lại, “Thêm?”
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
Đổng Côn quay đầu nhìn Đoàn Phi Phàm: “Tao nhớ hình như mày đã từng nói gì rồi cơ mà?”
“Cậu ta từng nói,” Đinh Triết hạ giọng, “Gì mà mày đừng có được cậu ta cho chạy xe một lần là liền cho cậu ta tới ở phòng tao gì gì đó.”
Tuy rằng Đinh Triết nói câu này hạ giọng vô cùng nhỏ, nhưng Giang Khoát vẫn nhanh chóng nắm được trọng điểm. Không đợi Đoàn Phi Phàm mở miệng, cậu đập bàn một cái: “Xe ngày mốt sẽ về, cậu lấy mà đi.”
Cả căn phòng đột nhiên im lặng như tờ.
Mấy người kia đều nhìn cậu.
“Cậu giúp tôi khuyên cậu ta với,” Giang Khoát chỉ Đoàn Phi Phàm, “Chỉ đêm nay thôi, tôi bị sốt thực sự khó chịu quá, không muốn về phòng ký túc ngột ngạt.”
“A,” Đinh Triết hắng giọng, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu ấy là người bệnh… Hôm nay tập quân sự còn phát ốm, khó trách cậu ấy, xỉu còn nhanh hơn cả bạn nữ…”
Câu này không cần nhắc cũng được, cảm ơn học trưởng.
*
Đoàn Phi Phàm thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra đi tới trước mặt Giang Khoát: “Lần cuối cùng đấy, nhưng tối nay tôi thật sự không về nhà đâu.”
“Không vấn đề,” Giang Khoát nói, “Vẫn là một ngàn rưỡi.”
Đổng Côn với Đinh Triết nghe thấy con số này lập tức quay phắt lại, đồng loạt trợn mắt nhìn bên này.
Giang Khoát quét mã, sau đó đứng dậy, bấm điện thoại mấy cái rồi lại chìa ra trước mặt Đinh Triết: “Add tôi đi, xe về tôi sẽ báo cậu.”
“… Ờ!” Đinh Triết vội cầm điện thoại quét mã QR của Giang Khoát rồi kết bạn với cậu.
“Vậy mấy người ăn đi,” Giang Khoát nói, “Tôi đem đồ về phòng, lát nữa tôi qua.”
“Nhớ mang đồ đắp,” Đoàn Phi Phàm nói với theo, “Máy lạnh ở đây cố định 16 độ, cậu đừng có lên cơn nóng lạnh cả đêm rồi sáng mai chết ở phòng tôi đấy.”
Giang Khoát ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Tao đệt!” Đinh Triết nhìn về phía cửa, vô cùng xúc động mà nói một câu.
“Trả mày một ngàn rưỡi hả?” Đổng Côn nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, xoay điện thoại trên tay hai vòng rồi vất xuống bàn, “Hôm qua cũng một ngàn rưỡi.”
“Tao đệt!” Đinh Triết quay qua, “Vụ làm ăn này chẳng phải quá hời rồi sao? Rồi ngủ thế nào? Cái giường kia còn chẳng có chăn ga.”
“Cậu ấy ngủ ghế bố.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đậu.” Đổng Côn thấy vừa cảm thán vừa khó hiểu, “Nói vị thiếu gia này chịu khổ được, nhưng cậu ta lại tiêu một ngàn rưỡi để ở cái phòng nát này, nói cậu ta không chịu khổ được, nhưng cậu ta lại có thể nằm ghế bố mà ngủ một đêm.”
“Cậu ta hiện tại là do chưa quen người, mà lại không ra ngoài được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Qua một hồi nữa mày xem, hoặc là cậu ta sẽ ra ngoài ở khách sạn, hoặc là sẽ vác về một cái máy lạnh.”
“Có tiền sướng thật ha,” Đinh Triết nói, “Hai đêm kiếm ba ngàn cũng quá sướng ha?”
“Mai gọi Tôn Kỳ với Lưu Bàn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi chơi một tối.”
“Ngày mai vẫn là Lư học trưởng kiểm tra đó.” Đổng Côn nói.
“Dám kiểm tra tụi mày?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hôm nay nó có kiểm tra phòng mày không?”
“Thậm chí còn không bước vào luôn,” Đoàn Phi Phàm vươn vai, “Qua 119 ra oai thì bị cả phòng người ta tẩn cho, 911 đá cho một cước bay ra ngoài hành lang. Rầm!”
Đổng Côn với Đinh Triết vừa ăn vừa cười, tiếng cười còn to hơn cả tiếng cái máy lạnh.
“Tao thay đổi cách nhìn về 911 rồi,” Đinh Triết nói, “Tao cảm thấy cậu ta khá được, có khí chất.”
“Lượn đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mày là nhắm tới con xe của cậu ấy, ngay từ đầu đã có cách nhìn gì mà thay đổi.”
“Mày thật sự định lái con xe đó sao?” Đổng Côn nói, “Đừng có tông người ta.”
“Làm sao có chuyện đó được,” Đinh Triết nói, “Tao đã xem rất nhiều clip rồi.”
Đoàn Phi Phàm cười suýt sặc.
“Con người này đúng là buồn cười,” Đinh Triết nhìn danh sách bạn bè của Giang Khoát, “Không phải cậu ta cho tao account clone đấy chứ? Chẳng thấy đăng nội dung gì cả.”
“Hay để chế độ chỉ xem trong vòng 3 ngày gần đây?” Đổng Côn hỏi.
“Không phải, mà là trước giờ chưa đăng gì cả,” Đinh Triết cầm điện thoại giơ ra trước mặt Đổng Côn, “Nick nghe cũng clone lắm.”
“JK921, tên với ngày sinh, thường thì mật khẩu tao mới đặt thế này, “Đây chính là cảm giác thần bí của người có tiền sao?”
“Hai đứa mày đủ rồi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Giang Khoát cầm quần áo quay về phòng, Lý Tử Nhuệ với Đường Lực vẫn đang nói chuyện hồi nãy, Mã Tiếu thì đang đánh răng rửa mặt ngoài ban công.
Trên mớ quần áo dính đầy bụi đất. Thông thường, như mấy người cùng phòng này thì chắc chắn sẽ đem ngay đi giặt rồi phơi khô là xong. Nhưng Giang Khoát không phải người bình thường, cậu sẽ không giặt. Trình độ giặt đồ cao nhất của cậu là giặt quần lót.
Vậy nên cậu cần một cái túi để bỏ mớ quần áo này vào mang tới khách sạn giặt.
Đang lục tủ, Lý Tử Nhuệ nhìn thấy mớ quần áo cậu cầm về: “Tôi tưởng cậu đem đi vất thật. Mau giặt đi, toàn là bụi.”
“Tôi…” Giang Khoát không biết nên nói là mình sẽ không giặt, hay là nói mình sẽ đem ra khách sạn giặt.
Cả hai câu này xem ra đều không được hòa đồng với xung quanh.
Do dự một chút, cậu nghiến răng nói: “Được.”
*
Cậu cầm quần áo đi tới bồn rửa tay, vặn vòi nước, vo tròn quần áo lại rồi giơ ra dưới vòi. Nước lập tức bắn tung tóe đầy mặt đầy người.
“Thằng chú mày!” Giang Khoát cực kỳ điên tiết đập một cái khóa vòi nước lại.
Một lúc sau, cậu lại cho quần áo vào rồi cẩn thận mở vòi nước từng chút một, nước chảy nhỏ quá, cậu cúi người chổng mông hồi lâu, mớ quần áo vẫn chưa ướt hết.
Cậu chỉ còn cách nhân lúc cái vòi không để ý, lại từ từ vặn nước to hơn, sau đó thử vò quần áo một cái.
Nước lại bắn đầy mặt cậu.
“Chết mày đi!” Cậu nện mớ quần áo vào bồn.
Có lẽ cảnh tượng này quá sức thê thảm nên Mã Tiếu – con người một ngày không nói tới mười câu – cũng bị cậu bức ép phải bật ra một câu: “Cậu lấy cái chậu ấy.”
“Ồ.” Giang Khoát đáp rồi đứng bất động.
Mã Tiếu có lẽ cũng đoán ra được, nên chỉ cái chậu xanh lam bên cạnh: “Dùng của tôi cũng được, mới mua đấy.”
*
Giang Khoát vốn đã từ bỏ việc giặt đồ, nhưng câu nói của Mã Tiếu “Mới mua đấy” dường như đã nhìn thấu việc cậu không muốn dùng, nhưng cũng chưa phải nhìn thấu hoàn toàn, làm cậu có chút không biết phải làm sao.
Muốn duy trì trạng thái “mọi người đều như nhau” với những người chẳng mấy quen biết cho lắm trong phòng, đây là một việc vô cùng khó khăn. Cậu cảm thấy mỗi lời nói mỗi việc làm của mình đều có vẻ hoàn toàn lạc lõng. Hơn nữa, từ trước tới giờ, cậu cũng chưa bao giờ làm thử cái việc lúc nào cũng phải để ý cảm xúc của người khác, và càng không có cơ hội để làm vậy.
Và bây giờ cậu phát hiện ra, một khi bạn đã chú ý từng câu nói của mình có phù hợp hay không, thì sẽ thành ra không nói được câu nào.
Là một bệnh nhân tập quân sự còn xỉu trước cả bạn nữ, thật cực kỳ bực mình.
Cút mợ mày đi.
*
“Tôi không giặt đâu,” Giang Khoát nói, “Tôi chưa giặt đồ bao giờ, tôi vốn định mang ra khách sạn giặt, biết phiền toái thế này thì đã chẳng giặt cho rồi. Cũng đâu định mặc lại.”
“Không mặc nữa sao?” Mã Tiếu hỏi.
“Tôi đủ bực mình rồi.” Giang Khoát nói.
“Uổng quá.” Mã Tiếu nói.
Giang Khoát nhìn cậu ta. Trong số những người cùng phòng, Mã Tiếu có lẽ là người kém nhất về khoản ăn mặc chi tiêu. Đồ trên giường Đường Lịch với Lý Tử Nhuệ đều là đồ mới, chỉ có Mã Tiếu là mang đồ cũ từ nhà tới. Chiếc áo thun trên người cậu ta cũng cũ lắm rồi, chỗ cổ áo còn bị tuột chỉ.
Chỗ quần áo bị Lư Hạo Ba sờ vào, tuy không vất đi, nhưng Giang Khoát chắc chắn sẽ không bao giờ mặc nữa.
Lúc nhìn Mã Tiếu, đột nhiên cậu lóe ra một ý.
“Chỗ quần áo này cho cậu đấy.” Giang Khoát nói.
“À?” Mã Tiếu nhìn cậu.
“Lúc mua tôi cũng không thích, tiện tay thì lấy thôi,” Giang Khoát vừa nói vừa nghĩ xem câu này nói thế này rút cuộc có phù hợp không, lại vừa cảm thấy thôi kệ mợ đi, quan tâm làm gì, không mệt hay sao, “Giặt xong tôi cũng không mặc nữa, chi bằng cho cậu đi.”
Mã Tiếu im lặng.
Mối quan hệ cùng phòng này xấu hổ thì cũng xấu hổ đi, nhưng xấu hổ một chút còn hơn là mệt lòng.
Vài giây sau, Mã Tiếu gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
*
Do quần áo đã cho Mã Tiếu nên cũng không cần phải nghĩ ngợi việc giặt đồ nữa. Mã Tiếu nhanh nhẹn ném quần áo vào chậu, chưa tới lát sau đã giặt xong đem phơi.
Giang Khoát khoan khoái vươn vai rồi xoa xoa hai bên thái dương.
“Đại gia, còn quần áo nào không mặc cho tôi đi,” Lý Tử Nhuệ nói, “119 có cậu thật sướng.”
“Dù sao cậu cũng phải giảm cân chút đi.” Giang Khoát nói, “Không thì tôi cho cậu hai bộ, cậu cắt ra ghép lại làm một bộ mà mặc.”
Lý Tử Nhuệ vỗ vỗ bụng mà cười: “Tôi mà ngày nào cũng đánh nhau với tổ kiểm phòng thì xem ra có thể gầy đi nhiều đấy.”
“Thôi đi nha!” Đường Lịch giật nảy mình, túm lấy tay cậu ta, “Bình tĩnh đi, mấy bạn cùng phòng.”
Giang Khoát ngồi ở bàn, buồn chán mốc meo nói bừa mấy câu chuyện phiếm với Đại Pháo, sau đó đi tắm rửa rồi lôi cái chăn nhỏ mỏng trên giường xuống ôm trên tay: “Tôi qua phòng 107 cho trấn tĩnh lại một đêm.”
“Qua phòng anh hùng ấy hả?” Lý Tử Nhuệ nói.
“Nếu không muốn gọi tên thì cậu cứ gọi cậu ta là 107 đi được không?” Giang Khoát nói, đoạn mở tủ lấy ra một cái bịt mắt.
“Sao cậu không ngủ phòng bọn mình?” Lý Tử Nhuệ hỏi.
“Tôi lại lên cơn sốt, đau khắp người, nóng quá nên khó chịu,” Giang Khoát nói, “107 có máy lạnh.”
“Ồ,” Lý Tử Nhuệ gật gù, “Cũng phải, như vậy có thể dễ chịu hơn một chút, anh hùng quả là người tốt nha.”
Giang Khoát không nói gì, ôm chăn đi ra.
Đoàn Phi Phàm kiếm được ba ngàn, lại còn được tiếng là người tốt, vụ làm ăn này, danh lợi quả là vẹn cả đôi đường.
*
Người bên phòng 107 đã ăn xong malatang, lúc này đang nằm liệt trong phòng chơi game.
Đoàn Phi Phàm nằm trên giường, Đổng Côn với Đinh Triết mỗi người một cái ghế bố.
Thấy Giang Khoát ôm chăn bước vào, Đổng Côn với Đinh Triết đều đứng dậy.
“Mấy người cứ chơi đi,” Giang Khoát nhìn một vòng, trong phòng này cũng không còn chỗ nào nằm được, “Lát tôi quay lại.”
“Không sao không sao,” Đinh Triết vừa nói vừa bước ra ngoài, “Cậu nằm chỗ cậu, tụi tôi có chiêu rồi.”
Giang Khoát cũng không khách sáo, đi ra ghế nằm xuống, giũ bừa cái chăn đang ôm trong lòng mấy cái, cũng chẳng để ý đã đắp kín hay chưa. Từ lúc ở khách sạn trở về đến giờ, liên tục không ngừng nghỉ, lúc này cậu đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vừa nằm xuống một cái thế này, đột nhiên thấy sau lưng đau ê ẩm.
Như thể vừa rồi người bị đánh không phải là Lư Hạo Ba, mà là cậu.
“Bọn sắp chết đứng yên bất động rồi!” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại ngồi trên giường chơi game chửi một câu.
“Chết trước đi,” Đổng Côn nói, “Sugar Daddy đã thu dọn xong trước rồi kìa.”
Giang Khoát xua xua tay, chẳng buồn nói gì nữa.
*
Đinh Triết rất nhanh đã quay lại, Giang Khoát mở hé mắt, ngạc nhiên phát hiện cậu ta trong tay đang xách một cái ghế bố nữa.
“Là ở đâu có nhà kho mà tôi không biết hay sao?” Giang Khoát nói.
“Lấy ở chỗ chú Triệu đấy.” Đinh Triết nói, “Cậu cứ nằm cái đó đi, là Phi Phàm đầu tư một đống tiền mua đấy, nằm thoải mái nhất.”
“Được.” Giang Khoát nhắm mắt lại.
Có máy lạnh thật thích. Lúc ngủ, cậu chỉ cần nhiệt độ thích hợp, còn âm thanh ánh sáng gì cũng không ảnh hưởng lắm, tiếng mấy người Đoàn Phi Phàm chơi game cũng không lớn, chỉ thỉnh thoảng mới nói vài câu.
Chỉ một lát sau, Giang Khoát đã ngủ rồi.
*
“Về phòng đây,” Đổng Côn ngáp một cái, “Mai buổi sáng phải lên lớp, chán không chịu được.”
“Hay là mày đi tập quân sự đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Là mày tự chuốc lấy,” Đinh Triết khoác cái chăn, “Đã nói là không cần đi, vậy mà cứ phải đi để chịu khổ. Nếu mày thấy chán thì qua lớp kiếm tụi tao tám chuyện có phải tốt không.”
“Thôi đi mày,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy tao đi tập quân sự còn hơn.”
“Đi đi đi.” Đổng Côn vỗ vỗ vai Đinh Triết.
“Sugar Daddy không bị đông cứng đấy chứ?” Đinh Triết nhìn Giang Khoát đang ngủ như hôn mê, “Cái máy lạnh phòng này đúng trâu bò thật, làm tao cảm thấy không phải bên ngoài sắp mưa, mà là sắp có tuyết rơi luôn.”
“Sắp mưa chưa?” Đổng Côn hỏi.
“Thấy đánh mấy tràng sấm xịt,” Đoàn Phi Phàm xuống khỏi giường, “Tiếng nhỏ như vậy, chắc ông trời cảm thấy mưa ít quá nên ngại không muốn đổ mưa.”
“Đi đây.” Đinh Triết với Đổng Côn rời khỏi phòng, miệng ngáp liên tục.
Bên ngoài lại vọng vào một loạt tiếng sấm ầm ì, còn kèm theo một vệt chớp.
*
Đoàn Phi Phàm đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xa xa những tia chớp lặng lẽ liên tục sáng rực lên, tia nọ nối tia kia, kết thành một mảng.
Xem ra sắp tới trời sẽ giảm nhiệt đây, mưa cho vài trận, sau một tháng nữa, Giang Khoát sẽ lại đi khắp nơi kiếm máy sưởi cho coi.
Hôm nay không biết trời còn sầm sì ngột ngạt bao lâu mới chịu đổ mưa, tiếng sấm đánh cũng không có sức lực gì.
Đoàn Phi Phàm ngáp một cái, giơ tay vươn vai duỗi lưng.
Đúng lúc vươn vai được nửa đường thì một tiếng sấm đột nhiên nổ uỳnh, như thể đánh ngay đỉnh đầu.
Đoàn Phi Phàm giật bắn mình, hai tay vội rụt về, cảm giác trong khoảnh khắc đứng cả tim.
Sau lưng cậu có người đang đứng.
Gương mặt trắng nhợt.
Ánh mắt trống rỗng.
Lúc tia chớp rạch qua “Xoẹt” một tiếng, gương mặt đó càng trắng hơn.
Trong cơn hết hồn, cậu đã nhận ra đó là Giang Khoát, nhưng vẫn thấy chịu không nổi.
“Aaaa!” Cậu hét lên, lần này đúng là làm cậu sợ thật chứ không đùa.
Phải mấy giây sau, Giang Khoát mới có vẻ hoàn hồn, cậu ấy nhảy dựng lên và cũng hét lên: “Cái ông chú cậu!”
“Cái ông chú cậu!” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ấy, “Tỉnh giấc thì đánh tiếng chút được không hả? Đứng đây tính hù chết ai hả?”
“Có tiếng sấm phải không?” Giang Khoát trấn tĩnh rồi liền hỏi, “Làm tôi giật mình tỉnh dậy.”
Đoàn Phi Phàm phát hiện thấy con người này có một điểm thật thần kỳ. Đó chính là bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, cậu ấy cũng có thể ngó lơ lời nói của người đối diện, ngó lơ cảm xúc của người đối diện, chỉ cần cậu ấy muốn nói một câu thì bất kể câu trước bạn vừa nói là gì, cậu ấy cứ thế cắt ngang ý bạn luôn.
Đoàn Phi Phàm phát cáu được một nửa thì bị cậu ấy ngắt ngang thế này, lửa giận lại tụt xuống.
*
“Sắp mưa phải không?” Giang Khoát có chút phấn khích đi tới bên cửa sổ.
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngày mai không cần phải tập quân sự nữa đúng không?” Giang Khoát nói.
“Dựa vào đâu?” Đoàn Phi Phàm nói, “Dù trời có sập thì họ cũng bắt cậu ở trong hội trường hát cả ngày. Trời mưa là muốn nghỉ tập sao?”
Giang Khoát quay đầu nhìn cậu.
“Nếu cậu không muốn tập quân sự thì xin nghỉ đi. Cậu bị sốt mà, không phải sao?” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống chiếc ghế bố còn lại.
“Tập quân sự ngày đầu tiên thì xỉu, ngày thứ hai xin nghỉ,” Giang Khoát nói, “Tôi không cần giữ thể diện sao?”
“Kiểu thể diện này giữ làm gì,” Đoàn Phi Phàm cười, “Ngộ nhỡ ngày mai chịu không nổi, lại xỉu lần nữa…”
“Không đến nỗi ấy,” Giang Khoát cầm cái súng đo nhiệt độ để trên bàn lên, ấn lên trán một cái, “Tôi bây giờ thấy vẫn ổn.”
“Bao nhiêu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“37.8,” Giang Khoát nói, “Bắt đầu hạ rồi.”
“Lạc quan quá.” Đoàn Phi Phàm nói rồi cầm quần áo đi tắm.
*
Tắm táp lẫn đánh răng rửa mặt một trận xong, cậu cứ tưởng Giang Khoát đã ngủ rồi.
Kết quả là lúc bước ra, lại thấy Giang Khoát đang nằm trên ghế, hai tay gối sau đầu, mắt mở to.
“Không ngủ à?” Cậu tắt đèn phòng, lên lên giường mình, thoải mái duỗi cái lưng mỏi.
“Làm cậu hết hồn nhỉ.” Giang Khoát nói.
“Giữ thể diện chút đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi là bị tiếng sấm đó làm giật mình, quay lại thì cậu đứng đó làm tôi hết hồn trận nữa, tôi chửi còn chưa chửi hết.”
“Trời có mưa không?” Giang Khoát hỏi.
“Không,” Đoàn Phi Phàm nhắm mắt lại, “Đừng nói chuyện nữa.”
*
Giờ này, cậu ngủ không được. Kiểu gì cũng phải sau ba bốn giờ, nếu như Đổng Côn với Đinh Triết ở đây, cả bọn có thể nói chuyện tới nửa đêm.
Nhưng cậu với Giang Khoát thực sự vẫn không quen, chẳng có gì để nói, tán gẫu vẫn không thoải mái.
Nằm tới lúc lưng hơi có chút ê ẩm, Giang Khoát đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu cũng ngủ không được hả?”
“Tôi ngủ rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nghe thấy tiếng cậu thở mạnh.” Giang Khoát nói.
“Không thở thì là chết rồi,” Đoàn Phi Phàm quay đầu nhìn xuống dưới, “Tai cậu thính thật đấy, cái máy lạnh thế này mà cậu còn nghe thấy tiếng tôi thở?”
“Lúc không ngủ được, tai tôi rất thính,” Giang Khoát im lặng một lúc rồi hỏi, “Hôm nay cậu chạy qua 119 làm gì? Cái tên Lư kia là có thù với cậu hả?”
“Qua xem trò vui.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đáng tiếc là không xem được cảnh cậu đạp hắn ta, chỉ thấy hắn ta bay ra.”
“Thằng đần đó ngày mai mà lại ra uy với tôi, tôi sẽ cho hắn thấy thế nào là ra uy.” Giang Khoát nói, “Còn kiểm phòng cái gì, vào phòng bố mày mà ngay cả một câu theo phép lịch sự thông thường cũng không có.”
“Đừng chửi nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chửi xong hưng phấn càng không ngủ được.”
“Đánh hắn ta mới hưng phấn.” Giang Khoát nói.
*
Trong phòng lại yên tĩnh dần.
Đoàn Phi Phàm nhắm mắt lại, vẫn còn chưa tìm được cảm giác đi vào giấc ngủ thì Giang Khoát lại nói: “Cái siêu thị đối diện có bán máy giặt không?”
“… Đằng sau có cửa hàng đồ điện,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đồ điện gia dụng đều có hết.”
“Trong ký túc có được mua tủ lạnh không?” Giang Khoát hỏi, “Nhỏ thôi, để ướp lạnh đồ uống gì đó.”
“Ầy,” Đoàn Phi Phàm trở mình, nằm sấp bên mép giường nhìn Giang Khoát, “Tên cậu đặt đúng là không sai chút nào, đúng là rất xa xỉ, bố mẹ cậu là đặt tên cậu theo ý đó đúng không?”
Giang Khoát cười: “Tinh thuỳ bình dã khoát, Nguyệt dũng đại giang lưu.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì.
Nghe không hiểu.
“Nói như vậy, tên cậu cũng đặt không sai nhỉ,” Giang Khoát nói, “Phi Phàm tiểu anh hùng.”
“Cậu không biết đó thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hử?” Giang Khoát quay đầu lại.
“Bố tôi bảo, thằng bé này thoạt nhìn thì cực kỳ bình thường,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng không thể cứ thế gọi thẳng là “Đoàn Cực kỳ Bình thường”, vậy nên mới gọi là Đoàn Phi Phàm đó.”
Giang Khoát cười phá lên, rồi lại ho mất một lúc lâu.
Tiếp đó đột nhiên cậu ấy bật dậy, đạp cả lên chiếc chăn nhỏ rơi trên mặt đất mà chạy vào nhà vệ sinh.
“Đậu.” Đoàn Phi Phàm giật mình hết hồn, vội nhảy xuống giường chạy vào theo.
Giang Khoát đứng trong nhà vệ sinh, tay chống tường nôn khan mấy tiếng.
“Ngày mai đi bệnh viện đi,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Sao lại còn nôn chứ, thật sự có thể cười phát nôn sao?”
“Tôi đã nôn đâu.” Giang Khoát quay đầu nhìn cậu.
“Nôn ra thì dọn sạch đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ở đây không có dịch vụ phòng đâu, một ngàn rưỡi là tiền giường thôi đó.”
Giang Khoát đưa tay ra sau giơ ngón giữa về phía cậu.
————-