CHƯƠNG THỨ MƯỜI LĂM (BẢN SỬA CHỮA)
Thiên Hữu năm thứ hai mươi bảy, ngự sử Nghiêm Phượng Lâu làm tròn bổn phận, hành sự nghiêm minh, được cất nhắc lên chức ngự sử trung thừa, chưởng quản toàn ban ngự sử, có thể cáo trạng, vạch tội đủ loại quan lại.
Triều đình náo động. Từ một vị huyện thừa thất phẩm nhỏ bé tới lục phẩm ngự sử, cho tới bây giờ đã thành ngũ phẩm trung thừa, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, con đường làm quan của Nghiêm Phượng Lâu có thể nói là trôi chảy cũng có thể coi là gập ghềnh. Nam nhân bất cẩu ngôn tiếu (ăn nói thận trọng), tại một khắc khi tiếp nhận thánh chỉ, trên mặt vẫn không chút cảm xúc.
“Thần lĩnh chỉ.” Khom người quỳ xuống, trán chạm nền điện, y cẩn trọng khom lưng, tam quỳ cửu khấu, kính cẩn tới cực điểm. Gương mặt thanh tú “hết thảy nhạc mẫu trên đời đều yêu mến” trong miệng Cố Minh Cử ngày xưa đã nhuốm phần tiều tụy, nháy mắt đã chôn giấu trong sắc áo quan bào đỏ nhợt nhạt không cũ cũng chẳng mới kia.
Văn thần võ quan xếp thành hàng, Kim Loan điện rộng lớn lặng ngắt như tờ, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng y “đông đông” dập đầu. Ôn Nhã Thần cúi đầu đứng trong hàng ngũ, ánh mắt nhìn tới y gầy đến sắp không ra hình dáng, trong mắt bỗng nhiên nổi một trận chua xót.
Sau khi hạ triều, Ôn Nhã Thần liền đi thiên lao.
Ngục tốt sớm đã quen mà bước lên trước lấy lòng, muốn tiếp lấy thực hạp trong tay hắn: “Ôn thiếu lại tới nữa? Ngài yên tâm, Cố đại nhân hết thảy đều tốt lắm.” Cúi đầu đã thấy bàn tay hắn cầm thực hạp đến độ các đốt ngón tay đều trắng bệch, trên mu bàn tay gân xanh bạo khởi, cũng không biết hắn cứ như vậy dùng sức nắm đã bao lâu.
Bàn tay xấu hổ mà dừng giữa không trung, ngục tốt không dám nói nhiều, buồn bực mà nhìn ống tay áo hắn tung bay, dưới chân như lướt gió một đường vọt tới trước phòng giam Cố Minh Cử, rồi lại đột ngột dừng trước cửa lao.
Ôn Nhã Thần hai vai cứng ngắc kinh ngạc đứng hồi lâu. Ngục tốt còn đang tính toán có nên hay không đi qua nói thêm câu gì, lại nghe thấy hắn thầm hít một hơi, người đã bước qua cửa đi vào.
Từ ngày Cố thị lang bị hạ ngục, cho tới nay đã là hai năm. Trên tường lao vốn không có gì lại xuất hiện vài đạo hoa ngân (nét vẽ), hết thảy giống như chưa từng thay đổi, mà ngay cả Cố Minh Cử thoạt nhìn cũng không có gì khác trước. Tóc dài rối tung trên đầu vai, tù phục màu trắng có chút vết bẩn, cùng với thần thái thân thiết tươi cười… Ngồi xếp bằng sau song sắt tiền nhiệm thám hoa lang ngựa quen đường cũ với tay xuyên qua chấn song, vững vàng giữ một chung rượu nhỏ tràn đầy giữa hai ngón tay, ngửa đầu nâng chén, một giọt không sót, đều trôi xuống họng, hai mắt nhắm lại, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Hảo tửu, không hổ là tướng quân phủ tư tàng. Ngươi trộm? Trở về sẽ bị Ôn tướng quân đập chết đi?”
Ôn Nhã Thần cách song ngục nhìn đuôi lông mày nhếch cao cùng khóe mắt giãn ra của hắn thật lâu: “Nghiêm Phượng Lâu thăng quan.”
Cố Minh Cử từ từ nhắm hai mắt, say mê hưởng thụ rượu ngon cam liệt tinh khiết thơm nồng: “A.”
“Là ngũ phẩm ngự sử trung thừa. Hôm nay lâm triều đã hạ chỉ.”
Cố thị lang rất thức thời mà thêm một tia tươi cười trên mặt: “Đứng đầu ngự sử, không tồi.” Khẩu khí tùy ý giống như đàm luận về một quan viên chẳng quan hệ trong triều.
Ngón tay Ôn Nhã Thần rũ xuống bên người không nhịn được lại nắm chặt: “Chức quan càng cao càng hung hiểm, huống hồ y lúc đầu cũng không có căn cơ.”
“Ái chà, có tiến bộ.” Cố Minh Cử cõi lòng đầy vui mừng, “Khó có được người như ngươi cũng hiểu chuyện này. Trước kia, ngươi cũng không thông minh như vậy.”
Ôn Nhã Thần mím chặt môi, hô hấp chậm lại, đứng ở bên này song ngục yên lặng mà chờ.
Cố Minh Cử nâng chén uống rượu, cũng không nói chuyện.
Cuối cùng, chờ không nổi vẫn là Ôn Nhã Thần.
“Ngươi muốn nói chỉ có thế thôi ư?” Dùng sức nắm chặt tay, móng tay mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay thành một tia đau đớn sắc nhọn. Từ khi Cố Minh Cử bị hạ ngục, lần đầu tiên Ôn Nhã Thần cảm thấy khuôn mặt tươi cười của người này đáng ghét như thế, đây là Nghiêm Phượng Lâu a, là Phượng khanh của ngươi đó! Ngươi mỗi lần say rượu đều luôn mồm gọi Phượng khanh! Ngươi có từng chứng kiến y bị đương đình trượng trách (đem phạt trượng)? Trước mặt bách quan, trăm ánh mắt đổ vào, hình côn quất vào da thịt vang lên tiếng trầm đục, khiến không ít người trở về liền mơ thấy ác mộng.
Ngươi có từng nghe qua người bên ngoài nghị luận về y? Lấy thân hầu người, tự cam thấp hèn, Cao tướng cùng đồng đảng lòng dạ khó lường bêu rếu cùng người hiếu kì thêm mắm dặm muối tung tin đồn thổi suốt hai năm chưa bao giờ ngừng. Ngươi có biết hay không, Phượng khanh của ngươi, từng ở dưới tường cao thư viện Nam An ngửa đầu nhìn ngươi, ánh mắt hòa ánh trăng, so với ánh trăng càng thêm oánh nhuận sáng rõ – Phượng khanh, bây giờ gầy tới mức cho dù đứng trước mặt ngươi ngươi cũng khó mà nhận ra!
Bi phẫn ngạnh tại yết hầu, rõ ràng chính là chuyện không liên quan tới kẻ ngoài cuộc như mình, bi thương cùng bất đắc dĩ trong ngực lại không ngừng kích phát lửa giận. Trước mắt không ngừng hiện lên bóng dáng Nghiêm Phượng Lâu thẳng tắp như thương lại gầy yếu đến nỗi một cơn gió có thể thổi bay đi, Ôn Nhã Thần từng ngụm từng ngụm thở dốc, vô số lời muốn nói trong suốt hai năm qua nháy mắt nảy lên trên đầu lưỡi, lại nghẹn lại trong miệng khi Cố Minh Cử bỗng nhiên mở mắt.
“Nghiêm Phượng Lâu có thể có ngày hôm nay, cũng là chuyện lạ. Ngày trước nếu có người nói với ta, một ngày kia Nghiêm Phượng Lâu có thể chạm tới cánh cửa cung vàng điện ngọc, ta sẽ cười suốt ba ngày ba đêm.” Ngữ khí vẫn mang theo mỉm cười cùng đùa cợt, rượu cạn, Cố Minh Cử cầm chén rượu trống trơn, bình tĩnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, chợt ánh mắt lay động, hắn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng một câu “Phượng khanh” cơ hồ thấp tới không thể nghe thấy: “Ngươi nói, y hai năm nay như thế nào trải qua?”
“Ta…” Ôn Nhã Thần ánh mắt chua xót, sững sờ mà tiếp nhận vò rượu rỗng hắn vứt tới, nói một câu mà ngay cả chính mình cũng không tin nổi, “Y… sống rất tốt.”
Cứng nhắc chẳng lừa nổi ai.
Lúc gần đi, Ôn Nhã Thần đứng trước cửa lần thứ hai chần chờ, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt một cái, Cố Minh Cử ngồi trên chiếc chiếu rách nát đưa lưng về phía hắn, đối mặt với vách tường tràn ngập vết khắc, sừng sững như cao tăng nhập định: “Y có thể có cái gì tốt? Để những kẻ ghen ghét y bắt lấy nhược điểm, cáo trạng y kết đảng thu bè mưu đồ gây rối? A, tư vị làm bia đỡ, ta so với ngươi và y đều rõ ràng hơn.”
“Y làm những điều này là vì ta, ta sao lại không hiểu? Ta ở chỗ này không quan tâm đến y chính là tốt nhất đối với y.”
“Ôn thiếu đã thích ai chưa? Không phải là ôm hoa khôi uống hoa tửu ngàn vàng mua tiếng cười mà là năm rộng tháng dài nhất thế nắm tay nhau. A, ta biết là ngươi không có. Có nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu.”
Ôn Nhã Thần không phục mà cường biện: “Ngươi làm sao biết ta không hiểu? Ngươi nói, ta sẽ biết.”
Cố Minh Cử lắc đầu: “Nói cũng vô dụng, chuyện tới trước mắt mới có thể hiểu được.”
Cũng giống như năm đó, là người trong cuộc, danh lợi che mắt, đương nhiên cho rằng tiền đồ là quan trọng nhất. Đại nạn buông xuống, khi cùng đồ mạt lộ mới hoảng hốt nhớ lại trước kia, châu huyện hẻo lánh cách xa cung vàng điện ngọc, thư viện cổ kính tiếng vang thiên hạ ở bên ngoài trấn nhỏ, bên ngoài cửa sổ lớp học gió nhẹ nhàng lắc lư lá cây ngô đồng, trong phòng bốn mùa đều quanh quẩn hương mực nhàn nhạt, lão phu tử thanh âm thong thả khiến người mỏi mệt muốn làm một giấc. Hắn nín thở ngưng thần, ngòi bút mềm mại cẩn thận từng nét, lặng lẽ ở trên sống lưng gầy thẳng tắp của người phía trước họa một câu thơ — Kiêm gia thương thương, bạch lô vi sương (Sậy non xanh biếc, bạch lộ như sương). Đầu bút lông chấn động, người nọ như có sở giác, nghiêng người quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Dương quang sau giờ ngọ ngày xuân sáng lạn như thế, chiếu tới đôi mắt y trong suốt mang theo tức giận. Ba quang dịu dàng, lại bởi vì câu nệ mà khẽ nhếch môi, khóe miệng cong cong, nụ cười nhàn nhạt, một chút bất đắc dĩ, một chút oán hận, một chút vui sướng mà bản thân y chưa từng phát hiện.
Đây là hình ảnh đẹp nhất hắn từng nhìn thấy trong cuộc đời này.
Chạng vạng hôm nay, Chu gia tam huynh đệ sai người tới mời, thỉnh Ôn thiếu đến Phi Thiên đổ phường tụ hội một phen. Miệng nói thật văn nhã, thực ra là yên ổn đã lâu, lại muốn tìm chút vui thú.
Gã hạ nhân tới đưa tin cùng chủ tử nhà hắn đều là cái dạng béo béo đen đen, lấm la lấm lét, vẻ mặt hoan hỉ: “Tam gia gần đây mọi sự đều không thuận, muốn phá tài tiêu tai!”
Ôn Nhã Thần mềm nhũn ngồi trên ghế trầm mặc hơn nửa ngày, tẻ nhạt mà giơ tay: “Biết, ngươi trở về đi.” Nửa điểm cũng không có hứng thú.
Diệp Thanh Vũ đang viết chữ nghe tiếng hướng hắn nhìn lại, Ôn Nhã Thần cúi đầu, một tay cầm sách, một tay khi có khi không vuốt vuốt lông tiểu miêu trong ngực. Ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ lúc vào cửa, hắn đã trầm mặc đến khác thường. Cái người thường ngày chuyện trò vui vẻ hận không thể lăn qua lăn lại nháo tới long trời lở đất, lại chỉ cùng Thu bá chào hỏi vài câu. Liền chạy thẳng vào thư phòng của Diệp Thanh Vũ, cầm lên tờ thư hai ngày trước mới chép, cũng không biết là xem tới nhập thần hay thế nào, an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ, vô thanh vô tức, không nói một lời. Khuôn mặt căng thẳng âm trầm có thể tích nước.
Ôn Vinh kéo tay áo Diệp Thanh Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở y: “Mới vừa đi thăm Cố đại nhân. Nghe nói nay Nghiêm đại nhân thăng quan.”
“Nghiêm Phượng Lâu Nghiêm đại nhân sao?” Diệp Thanh Vũ còn chưa nhận được tin, nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
Cẩn thận mà liếc nhìn Ôn Nhã Thần thủy chung vẫn chưa ngẩng đầu, Ôn Vinh lá gan to thêm: “Phải, lên ngũ phẩm ngự sử trung thừa.”
Diệp Thanh Vũ nhíu mày nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ta biết.” Lại không nói thêm gì, đứng dậy rót chén trà cho Ôn Nhã Thần, rồi sau đó trở lại bên cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau, tiếp tục cúi đầu ngưng thần viết tiếp chữ của y.
Ngòi bút trên giấy họa từng nét, trong đầu lại suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn. Nghiêm Phượng Lâu a… Khi dạ du, Diệp Thanh Vũ cùng vị sau khi vào kinh vẫn là nhân vật được đồn đãi không ngừng này không hẹn mà gặp mấy lần. Âm thầm trong ngõ hẻm, khi hoàng hôn vừa buông xuống, ánh trăng như nước, xuyên qua kẽ hở hai bên tường tà tà phủ xuống trải dài trên những phiến đá lát đường, ánh sáng rọi xuống như một dòng thanh tuyền. Nghiêm Phượng Lâu gầy trơ xương luôn luôn một mình một người đi tới, khi gặp thoáng qua, ánh mắt trống rỗng mờ mịt khiến một người luôn ở trong Chiếu Kính Phường như y cũng cảm thấy cô độc.
Toàn thân chả có một chút nào giống người — Diệp Thanh Vũ nhớ rõ, ở trong tiệc rượu, từng có người trong đám hồ bằng cẩu hữu của Ôn Nhã Thần đã miêu tả y như vậy.
Lần gần nhất nhìn thấy y, là tại quán canh bên thành tây. Ở sâu trong hẻm nhỏ quanh co lắt léo, nơi góc khuất kia, tiểu thực quán đơn sơ dùng tre bương cùng vải dầu dựng thành, chỉ khi mặt trời đã khuất núi mới đốt đèn mở quán, Ôn Nhã Thần đã từng kích động lôi kéo Diệp Thanh Vũ tới nơi này.
Diệp Thanh Vũ xa xa trông thấy y ngồi bên bàn gỗ nước sơn đã bong tróc, bừng tỉnh đại ngộ, người này thì ra cũng sẽ ăn cơm uống nước. Vẫn là một con người còn sống, vẫn sẽ khóc sẽ cười, sẽ đau đớn sẽ thương tâm, vì có tâm nên sẽ có vướng bận, cũng sẽ nhìn trăng nhớ người, bởi vì có ham muốn của phàm phu tục tử vậy nên cũng sẽ có hết thảy vui buồn hỉ giận ái dục phiền muộn của con người.
Ngày đó Nghiêm Phượng Lâu so với lúc trước vội vàng nhìn thoáng qua lại càng gầy yếu hơn rất nhiều. Trù nương mỹ mạo đệ nhất kinh thành trong miệng Ôn Nhã Thần tự mình bưng bát, phong tình vạn chủng mà đưa đến trước mặt y. Sao sáng đầy trời, gió đêm phơ phất, nàng mị nhãn như tơ, gò má phiếm hồng, ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng như nước ở trên mu bàn tay y như có như không họa một vòng tròn. Ngay cả Diệp Thanh Vũ cách đó không xa cũng mơ hồ thất thần vì vẻ quyến rũ xinh đẹp của nàng. Dưới vầng sáng mờ nhạt mông lung của ngọn đèn, bộ ngực đầy đặn trắng nõn của trù nương gần ngay trước mắt, nam nhân từ sau khi vào kinh vẫn chưa từng nở nụ cười đôi mắt khẽ rũ, vẫn là biểu tình ngây ngốc đã thành chiêu bài, mi phong như kiếm, không thấy một tia rung động.
Năm đó khi Cố thị lang như mặt trời ban trưa, chẳng hề có cái biểu tình như thế. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, thám hoa lang đi tới nơi nào nơi ấy đều là hoan thanh tiếu ngữ, thanh thế so với Ôn thiếu phong lưu, hoang đàng lại càng phô trương. Diệp Thanh Vũ nhớ rõ, ngày trước y thường xuyên đứng ở trong hẻm nhỏ dưới Ỷ Thúy lâu, ngửa đầu nhìn bọn họ trên lầu cao uống rượu vui đùa.
Cố thị lang anh tuấn kiệt xuất tài hoa hơn người khi cười rộ lên thanh âm trong sáng, tư thái phóng khoáng, chỉ cần có hắn ở đó, khúc nhạc bay ra từ trên lâu tựa hồ cũng càng thêm du dương thích ý. Nhìn thế nào cũng thấy Cố thị lang luôn tiền hộ hậu ủng như chúng tinh phủng nguyệt cùng với Nghiêm đại nhân ngồi một góc lặng im uống canh không phải là những kẻ cùng chung một đường.
Mặt trời khuất sau dãy núi thành tây, gã hạ nhân của Chu gia lại chạy tới ân cần mời mọc: “Các vị đại gia công tử đều đã tới, chỉ còn đợi Ôn thiếu ngài thôi, nếu Ôn thiếu không đi, tiểu nhân đêm nay cũng đừng mong trở về.”
Tầm mắt Ôn Nhã Thần giằng co trên trang sách trước mặt, ánh mắt sáng ngời, dường như có thể đốt thủng trang giấy mỏng manh.
Ôn Vinh nhanh chóng tiến lên một bước, lanh lợi cười nịnh: “Thiếu gia chắc mệt rồi? Ăn trước một khối điểm tâm nhé?’
Ôn Nhã Thần hờ hững, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Vũ. Ánh nắng phía chân trời hồng sắc xuyên thấu qua song cửa chiếu vào trong phòng, thời tiết nóng bức lúc giữa trưa nặng nề theo ánh nắng tắt dần ở phía tây mà từ từ tán đi, đồng tử thâm sâu như mực của hắn bị bao phủ trong một tầng sương mờ, quay mặt nhìn y không chớp mắt, bởi vì hồi lâu không nói, thanh âm khô khốc ám ách: “Cùng đi.”
Từ lúc nói không ép buộc y nữa, đây là lần đầu tiên hắn muốn Diệp Thanh Vũ đi theo.
Diệp Thanh Vũ sắc mặt bình tĩnh, gật đầu đáp ứng: “Được.”
Phi Thiên đổ phường đêm đêm khách tới chật kín, chốn tiêu tiền đệ nhất kinh đô thanh danh lan xa tứ phương đều biết, vô luận là tầng dưới cùng đại sảnh rộng lớn bao la hay là nhã gian lầu hai bố trí tỉ mỉ trang nhã, tất cả đều chen chúc tấp nập, tiếng xúc xắc, tiếng bài cửu, tiếng ồn ào, còn cả tiếng hét to, cách cả ba con phố đều nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Ngay cả mấy con buôn Hồ tộc mũi cao mắt sâu phía Tây cũng mộ danh mà tìm tới, hoa chân múa tay đứng cạnh chiếu bạc, cặp mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm vào ống trúc đang đảo quay cuồng trong tay tiểu nhị, trong miệng lẩm bẩm, ngón tay không ngừng di chuyển trên ngực (cầu Chúa or cầu Thánh), khuôn mặt đỏ bừng không chỉ thành kính, mà càng là điên cuồng, Ôn Nhã Thần bước vào cửa, trên mặt nhất thời khẽ nở từng mạt tươi cười ngả ngớn, phe phẩy chiết phiến chân nhấc lên, đi theo bát tự bước, trò chuyện đùa giỡn, mời rượu ồn ào nói cười vui vẻ, cử chỉ như thường. Diệp Thanh Vũ cảm khái, chỉ nghe nói đọc sách niệm thư nhiều dần dần nhắm cả hai mắt cũng có thể đọc làu làu, hóa ra giống như Ôn Nhã Thần vô học bất thuật hành vi phóng túng, mười năm như một ngày, cũng có thể luyện được bản lĩnh cưỡi xe nhẹ đi đường quen (quen tay hay việc) tới lô hỏa thuần thanh.
Ôn thiếu ở nơi nào thì nơi đó sẽ phi thường náo nhiệt. Trong phòng lập tức triển khai bàn chơi bài, ca cơ ôm tỳ bà xướng tiểu khúc ngồi ngay ngắn ở trong góc, ba bốn tiểu nha hoàn đứng bên bàn bưng trà rót nước, bên cạnh các vị công tử thiếu gia đều là oanh oanh yến yến hoặc giận hoặc cười, một vòng xung quanh đều là sắc màu rực rỡ, y hương tấn ảnh son phấn ngạt ngào, phát gian mới thay lay động dưới ánh nến mờ ảo, quay đầu tùy ý nhìn lên đều phải hoa mắt.
“Nghe nói hai vị hoàng tử hôm nay bị gọi vào ngự thư phòng lần lượt nghe giáo huấn.” Túc Ninh bá thế tử vừa chơi đã thắng, tiện tay đem thẻ bạc giành được đặt qua một bên.
Bên kia tam thiếu gia nhà Đại Lý tự khanh đẩy bài, thuận miệng tiếp câu chuyện: “Ta cũng nghe nói như vậy. Mấy ngày trước Thánh Thượng dưỡng bệnh, sợ là có người không an phận.”
“Ha hả, đều không an phận cả thôi… Ai, ai, gấp cái gì, ta còn chưa sờ bài đâu.” Bên cạnh có người xen mồm vào, trong miệng còn khe khẽ ngâm theo tiếng nhạc một tiểu khúc dân ca, “Loại sự tình cũng chẳng đáng ngạc nhiên, triều nào, thời nào mà không phải là như vậy? Bây giờ còn tốt, tiên hoàng khi ấy, hoàng tử thành niên có năm, sáu người, kia mới là đao quang kiếm ảnh, máu nhuộm sông đào quanh thành nước đỏ…”
Diệp Thanh Vũ ngồi ở bên cạnh Ôn Nhã Thần yên lặng uống trà. Thời Tiên hoàng, con nối dõi thịnh vượng, hoàng tử công chúa cũng phải hơn hai mươi người, cho đến trước đại sự của Tiên hoàng vài năm, trừ vài người chưa đến tuổi thành niên đã qua đời, hoàng tử có thể tự mình đảm đương một phía có năm vị, long tử phượng tôn, mỗi người đều bất phàm. Chính là hiện giờ, hoàng tử lưu lại từ thời tiên hoàng, chỉ có một vị Lâm Giang vương còn sống, những người khác thi cốt đều thối rữa. Hoàng thất huynh đệ tương tàn thảm thiết dân gian không thể sánh bằng.
Đang ngồi đây có không ít con cháu quan gia, góp nhặt mấy lời vụn vặt của trưởng bối trong nhà cũng đủ viết thành sách:
“Lâm Giang vương giấu tài hơn nửa đời người, nguyên tưởng rằng bị dọa sợ rồi, không nghĩ tới rốt cục vẫn là không nhịn được…”
Đây là thiên hạ đó, Cửu Châu mênh mông, thần dân vô số, tọa ủng thiên hạ thì còn có cái gì mà không chiếm được? Dưới lầu vừa rồi còn có người vì một trăm lượng bạc mà không tiếc giết người cướp của, vì chiếc ghế nơi cao nhất trong Kim Loan điện kia, chẳng sợ máu chảy thành sông thì có gì lạ? Quyền thế trước mắt, ai không đỏ mắt nóng tâm?
Túc Ninh bá thế tử lại thắng một ván, đôi mắt nhỏ dài mị đến sắp nhìn không thấy. Hoa nương nói cười bên cạnh lanh lợi mà vươn ra mười ngón, vì hắn chỉnh lí lại thẻ bạc, đúng là tân hoa khôi của Ỷ Thúy lâu Quế Chi cô nương, vị cùng Ngân Nguyệt phu nhân giống nhau trong lời đồn kia.
Hoa nương khéo léo hợp lòng người chớp chớp mắt, cho dù nghe được cái hiểu cái không cũng không quên quay đầu hướng kim chủ lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào. Khi nàng cúi đầu không nói, hai hàng lông mày nhíu lại mềm mại đáng thương cũng có vài phần giống Ngân Nguyệt phu nhân thanh lệ lịch sự lại tao nhã, một khi cười rộ lên… Khó trách ngay cả Ôn Nhã Thần cũng nói nàng không giống.
Diệp Thanh Vũ khóe mắt khẽ chuyển, không động thanh sắc đem tầm mắt từ trên mặt Quế Chi dời đi. Cái gì mà không màng danh lợi, cái gì giấu tài, cái gì mà ẩn nhẫn không động, cũng chỉ là ngoại nhân không biết nội tình lung tung phỏng đoán thôi. Ở trong lòng người kia, thiên hạ tất nhiên là đáng quý, giang sơn dù có tú lệ, quyền thế cực thiên cũng tốt, duy ngã độc tôn cũng vậy, khiến lòng người rung động e rằng chẳng gì có thể so với… Nàng…
Thanh âm ồn ào, hương hoa ngào ngạt, cửa sổ cạnh đường đều mở ra mà nửa ngày cũng không có nổi một cơn gió mát, trong phòng bốn phía đều đặt băng, gã hạ nhân nghẹn mặt tận chức tận trách đừng ở phía sau quạt quạt, nghĩ nghĩ, một trận phiền muộn không thể ngăn chặn từ trong lòng dâng lên. Diệp Thanh Vũ muốn đứng dậy xuất môn thông khí. Người còn chưa đứng lên, tay Ôn Nhã Thần đột nhiên nắm chặt cổ tay y. Lòng bàn tay nóng bỏng, cách ống tay áo mỏng manh hướng xuống bàn tay y, năm ngón mở ra, theo kẽ tay giữ lấy tay y.
“Ta đi gặp Ngân Nguyệt phu nhân.” Diệp Thanh Vũ thấp giọng nói. Bên kia nữ tử lại cúi mặt, dung nhan như tuyết, thần thái sở sở, tĩnh nhã như một đóa thủy liên hoa. Thập phần tương tự, giờ phút này rơi vào trong mắt, lại dâng lên vô hạn nôn nóng.
“Ngồi tiếp đi.” Ôn Nhã Thần cũng không nhìn y, nhỏ giọng mà lướt qua một câu. Lập tức tiếp tục đỏ mặt lớn tiếng cùng Chu gia đại thiếu tranh luận, hoa đán nổi danh gần đây Kim Linh cô nương hóa trang đẹp hay không đẹp.
Diệp Thanh Vũ kiên trì: “Ta đi một chút sẽ trở lại.”
Ôn Nhã Thần không đáp lời, năm ngón tay xiết càng chặt hơn, ở dưới bàn gắt gao đè chặt lấy tay y. Cũng không biết hắn phát điên cái gì nữa, thường ngày Diệp Thanh Vũ chỉ cần giãy dụa trong chốc lát, hắn sẽ vuốt vuốt cái mũi ủy ủy khuất khuất mà buông ra. Hôm nay lại giống như nghẹn khí, mặc cho y thấp giọng quát lớn như thế nào hắn cũng thờ ơ.
Thật muốn kiên trì cùng hắn đấu sức, vậy sẽ dẫn tới cả phòng đều sẽ nhìn về bên này. Diệp Thanh Vũ bất đắc dĩ, thả lỏng, tựa người vào lưng ghế. Ôn Nhã Thần hình như có sở giác, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bài, trong tay cũng chậm rãi thả nhẹ khí lực, thế nhưng vẫn bướng bỉnh mà nắm tay y như cũ, đầu ngón tay chạm lên lòng bàn tay, một chút lại một chút, mềm nhẹ mà thong thả vuốt ve.
Giống như bình thường, khi hắn vuốt ve bộ lông của tiểu miêu vậy…