Năm ấy, thời điểm gánh hát kia nổi nhất trong kinh thành, tiếng tăm vang dội đến ngay cả Ôn thiếu cũng chẳng thể cầu được, đành vung một đống bạc lớn bao riêng một nhã gian ở rạp hát, bình bịch chạy tới xem mấy màn, lại bình bịch chạy đến thiên lao kể lại cho Cố Minh Cử lúc ấy còn ở trong ngục tù nghe.
Hí kịch kia chưa từng có nhà nào diễn qua, trong kịch có công tử đại gia thiện lương yếu đuối, giai nhân tinh tế nhu nhược, cùng với huynh trưởng của công tử bá đạo ngang ngược. Tiếc thay, gánh hát này tới không ai hay đi cũng không ai biết, kịch còn chưa diễn xong đã mai danh ẩn tích chẳng còn thấy bóng dáng đâu. Cho đến nhiều năm sau đó, vẫn còn người trong kinh thành nhớ thương mãi kết cục còn chưa thấy của vở kịch này. Vị công tử chuyên tìm tới những người con gái có tướng mạo tương tự, với giai nhân cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Khách tới đánh bạc trong Phi Thiên đổ phường cũng thắc mắc về vở kịch ấy, sau khi thông sát tứ phương nắm trong tay đầy ắp ngân phiếu, miệng còn liên tục cảm thán: “Vở kịch hay như thế vừa ra, đáng tiếc lại chỉ diễn được một nửa.”
Ở bên kia Ngân Nguyệt phu nhân vừa lúc nghe được, nhàn rỗi phe phẩy quạt tròn trong tay, một đôi trăng non như cong mà chẳng cong, như cười mà chẳng cười, nói: “Thì tính sao? Hí kịch từ xưa đến nay có vở nào mà không phải là người người sum vầy đoàn viên đâu, công tử rồi sẽ ở cùng giai nhân, sinh con dạy cháu, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long thôi.”
Khách đánh bạc nghe xong, cười đến cả người đều khoan khoái: “Phu nhân nói đúng tiếng lòng ta rồi.”
Ngân Nguyệt phu nhân phe phẩy quạt, khóe miệng câu lên thành một nụ cười: “Công tử cùng giai nhân tương phùng, những người con gái có dung mạo tương tự kia tất nhiên là không còn hữu dụng.”
Trên cổ tay nàng đeo năm sáu vòng bạc tinh xảo, theo động tác lay quạt mà kêu leng keng. Tiếng cười xung quanh rất lớn, chưa ai từng nghe thấy một câu như vậy bao giờ.
Đầu hạ năm thứ năm Thiên Hòa, trong kinh xảy ra một đại án. Ngân Nguyệt phu nhân của Phi Thiên đổ phường được phát hiện chết ngay trong sòng bạc nhà mình. Người phụ nữ thân thế mơ hồ này vẫn mặc một thân váy trắng mộc mạc, đeo một trâm cài tóc xanh biếc, bị một cây trường thương xuyên qua ngực, gắt gao đóng tại trên tường.
Tử trạng khiến cho người ta sợ hãi, oanh động toàn thành. Quan phủ tận lực tra xét mấy ngày, cuối cùng kết luận là tự sát. Trên đời này lại có kiểu tự sát như vậy hay sao? Triều đình cùng dân gian đều ầm ĩ hỗn loạn.
Tin tức truyền tới Ký Bắc đã là cuối hạ. Ôn Nhã Thần đang ở trong tiểu viện nằm giữa quán rượu cùng khách điếm múc lên một thùng nước giếng, lúc hoàng hôn trên đường về nhà, đã mua một chùm nho đỏ tía của thiếu nữ dị tộc xuyên quần lụa diễm hồng, dùng nước giếng mát lạnh ngâm qua, đặc biệt tươi ngon. Diệp Thanh Vũ học cách nhưỡng rượu của tửu quán kế bên, bỏ nho chưa ăn hết vào bình gốm rồi bọc kín.
Ôn Nhã Thần nhàm chán ngồi bên cạnh y lột vỏ nho, đắn đo câu chữ kể lại đủ các loại tin đồn truyền tới trong kinh: “Ngân Nguyệt phu nhân, sợ là không đơn giản…”
Chỉ kiểu chết như thế đã đủ để người ta bàn tán, huống chi không chỉ bị đóng đinh lên tường, khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần của Ngân Nguyệt phu nhân lại càng thêm đáng sợ.
Bị người ta dùng tiểu đao cắt tới huyết nhục mơ hồ, thảm trạng như vậy, ngay cả lão ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi cả nửa đời cũng phải cảm thấy rùng mình.
Diệp Thanh Vũ lấy khăn lau bình đựng nho, lẳng lặng mà nghe: “Có lẽ với nàng như vậy lại là một sự giải thoát.”
Ôn Nhã Thần không hiểu, Diệp Thanh Vũ cười cười, há miệng ăn quả nho hắn đút tới: “Ngày xưa ngươi thường nói, ta lớn lên có chút giống nàng. Thực ra, chỉ là vì dung mạo mẹ ta cũng có chút tương tự nàng. Muốn nói tới giống, thì chính là vị trong cung kia, ngươi lúc trước cũng đã từng gặp qua.”
Ôn Nhã Thần trong đầu lóe sáng, trước mắt hiện lên cuộc gặp sau ngày Phi Thiên đổ phường bốc cháy: “Bệ…Bệ hạ?”
Dù cho đã từng ra chiến trường giết địch, Ôn thiếu nhát gan vẫn là một bộ dáng sợ sệt như thế.
Diệp Thanh Vũ vỗ vỗ tay hắn, mu bàn tay mặc dù lạnh lẽo nhưng cũng chưa đến nỗi run rẩy, rèn luyện trong quân mấy năm, Ôn thiếu cũng không phải không có tiến bộ: “Hắn cũng chỉ là có vẻ ngoài giống mẹ mà thôi.”
Đế vương tuổi nhỏ được một tay Lâm Giang vương nâng đỡ thượng vị, sinh thời có khuôn mặt mềm mại xinh đẹp hệt như mẫu thân là Bàng thái hậu, ngày hôm ấy trên đại điện, đã làm kinh diễm biết bao quan văn võ lớn nhỏ?
“Từ khi gặp nàng, cả đời này trong mắt ông ta chỉ có nàng mà thôi.” Lâm Giang vương, ông ta, từ đầu đến cuối đều lặng lẽ ẩn núp dưới cái vẻ vương gia nhàn tản, sau khi tiên đế bệnh nặng lại bước chân lên triều đình, luôn đứng chắn trước người mẫu tử Bàng phi, trên thế gian này, nói về tình cảm bền hơn sắt đá, còn có cái gì có thể càng thêm phóng khoáng hào hiệp như chắp tay dâng tặng giang sơn này? Chỉ là thế gian này người cười kẻ khóc, đối với ai đó quá mức chung tình, lại có thể quay người vô tình bạc bẽo với người khác.
“Hí kịch kia đều là sự thật.” Diệp Thanh Vũ nói.
Vị đại gia công tử lông cánh chưa đủ kia đúng là Lâm Giang vương, giai nhân khuynh nước khuynh thành kia cũng chính là Bàng phi, bên bờ suối giặt nhất kiến chung tình, gặp lại định chung thân. Sau đấy, đóa hoa khuynh quốc cũng thành phi tử, mà huynh trưởng hoành đao đoạt ái lại chính là tiên hoàng. Vương gia tương tư thành cuồng gom đầy sau viện những dáng hình mờ nhạt, chỉ cầu một hồi mộng có thể giảm bớt nỗi đau tê tâm liệt phế mỗi khi đêm về.
Người đời nghe cố sự xem hí kịch chỉ nhớ tới những người trong ấy lại quên mất kịch còn chưa tan, ngoài công tử giai nhân vẫn còn những con người khác nữa. Những người con gái vô tội bị bắt tới sau viện của vương gia sao không phải là những người khốn khổ không nơi nương tựa?
“Ngân Nguyệt phu nhân cũng là một trong những thế thân kia. Mẹ ta cũng vậy.” Khi còn bé y cũng từng ở Lâm Giang vương phủ một thời gian, cả một viện như hoa mỹ quyến đều là dung mạo rung động lòng người như thế, mỹ tắc mỹ hĩ, những khuôn mặt tương tự nhau trùng lặp trước mắt, tạo thành một cảm giác yêu dị. Đáng thương thay, thế thân vẫn chỉ là thế thân, cho dù đào tim móc phổi, nỗ lực trao đi hết thảy, trong mắt người kia, cũng không so được một ánh mắt ai oán của người thương.
“Ở hậu viện vương phủ, nếu muốn giành được một cái ngoảnh đầu của Lâm Giang vương thì phải lớn lên thật giống nàng. Cho dù là ta, cũng phải như thế…” Cha con huyết mạch tương thừa, y lớn lên lại càng giống Lâm Giang vương hơn một chút, vì vậy mà cũng không so nổi với hoàng tử chẳng chút ruột thịt với Lâm Giang vương nhưng lại có dung nhan tương tự Bàng phi kia. Yêu ai yêu cả đường đi, chính là như thế đấy.
Ánh sáng trong mắt Ôn Nhã Thần co rụt lại, nuốt nguyên cả một quả nho trong miệng, kinh ngạc ngây người hơn nửa ngày. Diệp Thanh Vũ chậm rãi cầm bàn tay hắn đang ngày càng lạnh lẽo, giọng nói vẫn như bình thường: “Ngân Nguyệt phu nhân thật sự yêu ông ta.” Chỉ là một nữ tử ở hậu viện lại xuất đầu lộ diện tiến vào giữa phân tranh của triều đình như thế, không tiếc điều chi, dù biết đó chỉ là một hồi lợi dụng chẳng có ái tình cũng vui vẻ chịu đựng, có lẽ chỉ có yêu đến khắc cốt minh tâm mới có thể cam tâm tình nguyện như vậy? Đáng tiếc nàng yêu một kẻ si tình, nhưng người hắn si tình lại không phải nàng.
“Lúc trước vẫn luôn oán giận, sao lại lớn lên thành khuôn mặt như này cơ chứ. Sau này thiếp thân lại thấy may mắn, may mà sinh ra như thế, mới có thể khiến vương gia liếc mắt nhìn tới ta.” Rất nhiều lần, ngồi trong thư phòng rộng lớn ở nơi cao nhất kinh thành kia của nàng, dưới ánh đèn sáng rỡ bao phủ, nàng phe phẩy quạt tròn khoan thai mà cười, đuôi mày khóe mắt không còn thấy thanh nhã đoan trang, chỉ còn lại hạnh phúc dịu dàng.
Trong lúc đó, bỗng nhiên Diệp Thanh Vũ không biết nên nói gì mới tốt. Lâm Giang vương đối với Bàng phi tất nhiên là tình thâm ý trọng, giống như lời xướng trong hí kịch kia, “Si tình tương tư, cổ kim đệ nhất.” Nào có ai hay, phía sau sự si tình cũng chính là ngoan lệ tuyệt tình với kẻ khác. “Hèn chi ngay cả Cao tướng cũng phải hoài nghi đương kim thánh thượng là cốt nhục của Lâm Giang vương.”
Có lẽ sự thật cũng không hẳn là… Người ngay cả thân sinh cốt nhục của mình đều có thể vứt sang một bên thờ ơ lãnh đạm, lại có thể cúc cung tận tụy với con người khác như thế.
Y lại rơi vào tự buồn tự giễu thân thế không ngừng được, Ôn Nhã Thần nhếch môi, năm ngón dùng sức nắm chặt tay y: “Bất kể thế nào, bọn họ là bọn họ, chúng ta vẫn ở chỗ này của chúng ta.”
Chúng ta… Mấy năm nay nghe hắn mở miệng ngậm miệng “chúng ta”, Ôn thiếu trời sinh điềm ngôn mật ngữ gạt người, mỗi lần nhắc tới từ này, vẫn gợi lên ấm áp không rõ trong lòng Diệp Thanh Vũ. Cầm long không đặng mà quay đầu ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú sớm chiều đều thấy kia, nhìn lại nhìn, trải qua gió cát bắc cương, khuôn mặt tinh xảo như ngọc kia cũng đen gầy, trong khóe miệng nhếch lên kia vẫn đoan túc thâm tình như cũ, lại mơ hồ có nét uy nghi trầm ổn của nam tử trưởng thành. Ôn Nhã Thần, gối thêu hoa nổi danh kinh thành, cũng sẽ có một ngày nghiêm trang đứng đắn như thế.
Mãi cho đến tận khi trở về phòng ngủ, tay hắn vẫn chưa từng buông ra, thủy chung nắm chặt tay Diệp Thanh Vũ, mười ngón giao nhau, hận không thể để máu thịt giao hòa.
Chúng ta… Không trở lại kinh thành cũng được, cuộc sống hồ đồ bát nháo quên đi chuyện năm xưa cũng tốt. Chuyện của Ngân Nguyệt phu nhân khiến người ta bi thương luyến tiếc, may mà chúng ta được ở bên nhau.
Chúng ta a… Ngày mai chúng ta còn muốn dậy sớm xem mặt trời mọc trên thành Ký Bắc, sóng vai giục ngựa rong ruổi trên đại mạc bao la, hoàng hôn trở về nhà cùng uống một chén rượu ngon thuần hương đậm đà vùng quan ngoại.
Thật nhiều, thật nhiều năm sau, trời đất mênh mông, thời gian thấm thoát, có ngươi thì có ta, chúng ta, cuối cùng, cũng sẽ ở bên nhau.