*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người cuối cùng thu âm thử cho cuộc thi ca hát cũng bước ra khỏi cửa, đàn anh Dương Đăng ở bên cạnh tôi bất chợt lên tiếng “Duy Phúc, hôm nay em ổn không?”
Tôi nhìn sang phía anh ta, liền trông thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng, làm tôi chỉ biết lắc đầu, chậm rãi trả lời “À, em vẫn ổn, không sao hết”.
“Không đâu, suốt buổi ngày hôm nay anh nhìn thấy em có vẻ mệt mỏi, bộ đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”
Giọng Dương Đăng khá trầm, ánh mắt lúc này lại cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không biết nên trả lời làm sao cho ổn thỏa nữa.
Dương Đăng không nghe thấy tôi trả lời, vội nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, hỏi “Không lẽ là có liên quan tới vụ án mạng ở khu ký túc xá nam hả?”
“Cũng không hẳn là vì chuyện đó”.
Tôi thấp giọng đáp lời, thực sự nếu nói vụ án mạng liên hoàn ở khu ký túc xá nam làm cho tâm trạng của tôi bất ổn, thì cũng không đúng cho lắm.
“Không hẳn?”
Dương Đăng mắt bự mắt nhỏ nhìn tôi, khuôn mặt bày ra sự khó hiểu, cất tiếng “Ý của em là sao đây?”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, định đem chuyện gặp thứ kinh dị kia kể hết một lượt cho anh ta nghe, rồi sau đó xin ý kiến, thử coi rốt cuộc thì đó có phải là ảo giác hay không?
Chỉ có điều tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì đủ nhiên ở phía bên cạnh vang lên tiếng kiếng bể, âm thanh giòn tan tới mức vang vọng cả phòng văn nghệ.
“Cạch”.
Tôi và Dương Đăng theo phản xạ tự nhiên ngay lập tức quay sang hướng phát ra âm thành nhìn. Trong tầm mắt, liền trông thấy cánh cửa sổ bằng kiếng đã bị một thứ gì đó làm cho bể nát.
Dương Đăng mau chóng chạy liền tới chỗ đó, anh ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói vọng về phía sau “Ở phía dưới có người đang bỏ chạy, có lẽ là thủ phạm”.
Một vài nam sinh cao lớn thuộc ban thể thao liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, với mục đích bắt cho bằng được kẻ đó.
Một lúc sau, bọn họ chạy lên phòng, hơi thở gấp gáp, vẻ mặt của ai nấy đều có chút hoang mang, một người trong số bọn họ hướng Dương Đăng, lên tiếng “Đàn anh, bên dưới không có ai hết, xung quanh cũng không có người luôn”.
“Là sao?”
Dương Đăng nhíu mày, nghi hoặc hỏi, người kia nuốt một ngụm nước miếng rồi mới trả lời “Lúc tụi em chạy xuống dưới, đã chia nhau ra để tìm kiếm xung quanh, nhưng kết quả xung quanh đó chẳng có một ai hết, đồng thời tụi em lại cảm nhận thấy không khí lạnh lẽo một cách kỳ lạ”.
“Lạnh lẽo hả?”
Tôi và Dương Đăng không hẹn mà đồng thanh lên tiếng hỏi, người kia rùng mình, ra vẻ sợ sệt mà gật đầu “Đúng vậy, dù không có gió nhưng tất cả tụi em đều lạnh tới mức rợn cả sống lưng luôn”.
Nghe tới đây, tôi vô thức hốt hoảng nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng nổi lên một trận bất an, không biết chuyện này cùng với chuyện tôi gặp phải và vụ án mạng Tân Lang thứ 7 có liên quan gì tới nhau hay không?
“Duy Phúc, em sao vậy? Tự nhiên đứng ngẩn người ra?”
Dương Đăng tới chỗ của tôi từ lúc nào không hay biết, anh ta vừa đẩy nhẹ vào vai của tôi vừa lo lắng hỏi.
Tôi ầm ừ vài tiếng, sau đó hít một hơi lạnh, đáp “Em cảm thấy câu chuyện mà mọi người kể có vẻ rất kỳ bí, không có gió, trời lại đang nắng làm sao mà có thể cảm thấy lạnh được chứ? Không biết nó có liên quan gì tới….”
“Không xong rồi, ở tầng hai khu ký túc xá nam lại có người chết nữa”.
Một giọng nói rất lớn từ bên ngoài đột nhiên vang lên, nó vô tình cắt ngang câu nói của tôi.
Mọi sự chú ý ở bên trong phòng tức khắc đổ dồn về phía bên ngoài cửa, Dương Đăng trầm giọng hỏi “Người chết? Rốt cuộc là sao? Em nói rõ ràng ra coi”.
Người ở bên ngoài nghiêm túc “Dạ” một tiếng, rồi mới nói “Lúc nãy có người phát hiện ra một nam sinh năm nhất chết ở tầng hai, tình trạng khi chết y hệt như những lần trước…”.
Còn chưa nghe hết, Dương Đăng liền vội vãng chạy đi ngay. Những người ở bên trong phòng thấy vậy cũng chạy theo.
Trong phòng hiện tại trống trơ, chỉ còn duy nhất một mình tôi đứng ở đó, tôi thiệt sự cũng rất tò mò muốn đi tới đó coi thử hiện trường vụ án ra sao, nhưng bỗng dưng nhớ tới lời cảnh báo của Trần Phi Võ, nó làm tôi có chút lo sợ, vì vậy tốt nhất là tôi nên đứng ngoài cuộc, tránh tiếp xúc cũng như điều tra vụ án mạng liên hoàn này thì hơn.
Trong khi tôi mải mê suy nghĩ, chẳng hay biết bản thân mình đã bước tới chỗ cánh cửa sổ bị bể từ lúc nào, ánh mắt của tôi vừa lúc nhìn xuống bên dưới.
Căn phòng của ban văn nghệ là ở tầng hai, phía bên dưới sân lại trồng khá nhiều cây cối, tôi tự hỏi kẻ đã làm bể kiếng của cửa số phải đứng ở vị trí nào mới dễ dàng chọi hung khí lên tới tầng hai này, đồng thời có thể mau chống chạy trốn mà không một ai có thể tìm được?
Vừa nghĩ tới đây, tôi chợt giựt mình nhận ra, có lẽ chỉ cần tìm ra vật mà thủ phạm chọi lên bể kiếng, là tôi có thể tìm được manh mối.
Nghĩ là làm, tôi ngay lập tức đảo mắt quan sát kỹ càng xung quanh hiện trường, chỉ có điều ở bên dưới cửa sổ ngoài những mảnh kiếng bể vụn ra thì chẳng có gì hết.
Không bỏ cuộc, tôi tiếp tục tìm kiếm những nơi khác ở trong phòng, lúc này liền trông thấy một thứ đen đen ở cạnh góc tường, khuất sau cái ghế.