Tân Lang Thứ 7

Chương 22: Cánh cửa bí mật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ cho Tống Nhựt Thành bước tới gần, Từ Dĩ An liền hướng sang cậu ta, cất tiếng “Nhựt Thành, chẳng phải tụi mình phải tới thư viện tìm tài liệu sao? Bây giờ đi thôi”.

Tống Nhựt Thành thờ người nhìn chằm chằm Từ Dĩ An một thoáng, rồi sau đó đột nhiên gật đầu, đáp “Ừ! đi thôi”.

Hai người bọn họ quay về phía tôi và Lý Hoành Nghị, đồng thanh nói “Vậy tụi mình đi nha”.

Tôi và Lý Hoành Nghị còn chưa kịp phản ứng gì thì bọn họ đã rời đi, hành động này thiệt sự rất mờ ám.

Đợi cho Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đi xa rồi, tôi vội nhìn sang Lý Hoành Nghị, làm bộ ra vẻ có việc đột xuất, lên tiếng “À, mình vừa nhớ ra còn có việc ở ban truyền thanh, mình đi nha”.

Lý Hoành Nghị mới ừ một tiếng, cũng là lúc tôi bước ra khỏi cửa phòng.

Hiện tại tôi phải theo dõi Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành, coi thử hai người bọn họ đang định làm gì? Bởi vì tôi có cảm giác chắc chắn chuyện này có liên quan tới vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, đồng thời tôi cũng muốn xác định một việc, rốt cuộc đêm hôm qua bọn họ đã điều tra được gì rồi.

Thư viện của trường đại học y Dạ Nguyệt nằm ở phía tây bắc, bao gồm ba tầng, thông thường tầng hai và tầng ba là nơi tập trung nhiều sinh viên tới nhất, còn ở tầng một là nơi chứa những cuốn sách cũ chờ xử lý, toàn khu chứa rất nhiều sách, đặc biệt là những cuốn sách về y học, khu vực này là nơi yên tĩnh nhất của cả trường đại học, nó tương đối gần với khu ký túc xá nam, gồm ba bốn người coi sóc và bảo quản.

Tôi rất ít khi tới chỗ này, lý do là bởi tôi chỉ mới là sinh viên năm nhất, nên trong chương trình học tập không có quá nhiều thứ cần tham khảo thêm.

Đám người Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành lặng lẽ bước vào trong tầng một, bọn họ di chuyển chậm rãi qua những kệ đựng sách cao khoảng 2 – 3 mét, chất dày đặc những đầu sách khác nhau.

Tôi cố gắng bám theo bọn họ với một khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện, cũng như không bị mất dấu giống như lần trước ở phòng tiêu bản, mà nhắc tới vụ ở phòng tiêu bản, tôi lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, rốt cuộc thì đêm đó bọn họ đã đi đâu mà có thể cắt đuôi được tôi kia chứ? Chẳng lẽ vẫn còn có một lối đi khác mà tôi hoàn toàn không biết sao?

Hai người bọn họ di chuyển càng lúc càng vào sâu bên trong hơn, ở nơi này những kệ sách đã bám kha khá bụi, coi bộ rất ít người lui tới đây để tìm sách, vậy cậu hỏi đặt ra chính là bọn họ tới đây để làm gì?

Tôi kéo vạt áo của mình lên che mũi, rồi từ từ di chuyển theo bọn họ.

Xung quanh ánh sáng mờ dần, những lớp bụi bám trên sách nhẹ nhàng bay giữa không trung khi từng làn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, nó khiến cho mọi thứ trở nên mơ mơ hồ hồ, cộng thêm sự vắng vẻ và im lặng tới tịch mịch đang bao trùm, vô thức cảm giác u ám, rợn cả người.

“Cạch”.

Một tiếng động khe khẽ vang lên ở phía trước, tôi ngay lập tức chú ý, liền trông thấy Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đang mở một cánh cửa khuất sâu trong góc tường, được che chắn bởi một kệ sách cũ kỹ.

Hai người bọn họ cẩn thận mở nó ra, rồi mau chóng bước vào.

Tôi đứng quan sát một chút, sau khi nuốt một ngụm nước miếng để lấy tinh thần, mới vội vội vàng vàng bước tới chỗ đó.

Lúc tới gần, tôi mới nhận ra đây là một cánh cửa được thiết kế hết sức đặc biệt, nhằm mục đích có thể ẩn nó vào bên trong vách tường tạo ra một lối đi bí mật, thông với một nơi nào đó.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, liền mở nó ra.

Âm thanh kèn kẹt vang lên rất nhỏ, không gian phía bên kia cánh cửa từ từ xuất hiện.

Đó là một con đường mòn nhỏ hẹp, dẫn tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.

Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đang di chuyển chầm chầm theo con đường này để vào khu ký túc xá nam, bộ dạng của bọn họ hiện giờ cực kỳ thận trọng, phỏng chừng là đang muốn tới hiện trường vụ án mạng đây mà.

Tôi lúc này không thể bước ra ngoài để bám theo phía sau bọn họ được, cũng bởi vì trên con đường không hề có chỗ nào ẩn nấp, lỡ như hai người bọn họ quay mặt về phía sau, thì nhất định tôi sẽ lộ, tới lúc đó sẽ rất khó xử, chẳng biết nên giải thích làm sao.

“Cạch… cạch…”

Đang mải mê suy nghĩ để tìm cách, thì bỗng dưng ở bên cạnh lên tiếng bước chân.

Tôi lập tức nhìn về phía đó, đập vào mắt tôi là một nam sinh điển trai, không mặc đồ, tóc tai rũ rượi nước, trên vai có một cái khăn bông trắng, có vẻ như vừa mới tắm xong.

Chỉ là, nơi đây là phía sau thư viện, làm gì có chỗ nào để tắm rửa chứ?

Trong khi tôi còn chưa biết nên làm gì, chàng trai kia vừa nhướng mày khó hiểu vừa lên tiếng hỏi “Cậu là ai vậy? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Tôi… tôi…”.

Tôi gượng cười, trả lời “Tôi vào thư viện tìm sách, vô tình mở cánh cửa này ra thôi”.

Người kia ho khan một cái, nghiêm túc nói “Vậy thì cậu nên quay trở vô đi, chẳng có hay ho gì khi nhìn người ta tắm như vậy đâu?”

“A”.

Tôi bị lời nói kia làm cho cứng họng một thoáng, sau khi hít một hơi, liền lên tiếng “Nè, tôi chỉ vô tình mở ra mới trông thấy thôi, chứ thiệt tình không có sở thích bịnh hoạn đâu, với lại nơi đây là ở phía sau thư viện, có phải chỗ tắm rữa đâu mà cậu tắm ở đây?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.