Tân Lang Thứ 7

Chương 25: Phía sau lưng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi rùng mình một cái, cố gắng mau chóng bỏ qua cảm giác đáng sợ đó ra khỏi đầu mình.

Thực sự mà nói kể từ khi tôi biết vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, thì liên tục có những linh cảm kỳ lạ, giống hệt như có cái gì đó đang thôi thúc bắt buộc tôi phải vào cuộc.

Đúng là vậy, từ vụ việc tôi gặp Trần Phi Võ, rồi tới dãy hành lang ma quỷ, cái xác ở phòng tiêu bản, cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh, những thứ kinh dị liên tục xuất hiện cùng với những cơn ác mộng không rõ ràng. Tôi tự hỏi, Rốt cuộc thì câu trả lời cho mọi chuyện là gì đây?

Tôi cứ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, nên không biết bản thân mình đã bước tới sân trước của khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt từ lúc nào. Cũng kỳ lạ thay, chỉ mới dọn đi có vài ngày, ấy vậy mà bầu không gian ở nơi đây vô thức tạo cho tôi cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nó u ám và có phần lạnh lẽo một cách đáng sợ.

“Duy Phúc”.

Giọng của Trần Phi Võ vang lên, tôi thoáng cái giựt mình, vội vội vàng vàng nhìn sang anh ta.

Trần Phi Võ lúc này đưa ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, khe khẽ nói “Hiện tại nơi này có thể sẽ nguy hiểm, vì vậy cậu phải nhớ kỹ theo sát tôi đó”.

Tôi nghe những lời này liền gật đầu, Trần Phi Võ thấy vậy vội quay người bước đi tiếp, bộ dạng của anh ta rất cẩn thận, bàn tay đặt trên cây súng chuyên dụng, chờ trực có thứ kinh dị gì đó xuất hiện sẽ ngay lập tức bắn.

Bầu trời lúc này chuyển sang âm u, những ngọn gió lạnh lẽo bắt đầu thổi mạnh dần lên, mấy cành cây trong sân bị lay động mà vang lên âm thanh xào xạc nho nhỏ không ngớt. Coi bộ sắp có một trận mưa đổ xuống rồi.

Mùi vị nhang khói không biết từ đâu bay tới, cứ thoang thoảng xung quanh, tạo cảm tưởng chuyện chẳng lành đang chờ ở phía trước.

Tụi tôi bước lên dãy hành lang, âm thanh của bước chân vang lên trong không gian, nghe rõ mồn một, tiếng động này giống hệt đoạn mở đầu trong những bộ phim kinh dị hay chiếu.

Càng nghĩ tôi càng lại cảm thấy lạnh sống lưng, da gà da vịt như thể nổi lên hết. Sự sợ hãi len lỏi vào sâu trong tâm trí, nó khiến cho tôi không dám lơ là mất cảnh giác, đôi chân cũng vì vậy mà bước nhanh hơn, cố gắng giữa khoảng cách gần nhất có thể với Trần Phi Võ.

Ngọn gió phả vào người tôi từng đợt lạnh, cộng với đó là tiếng là cây xào xạc bất chợt lớn hơn, nó vọng vang khắp nơi, vô tình phá tan đi sự yên tĩnh.

Mặc dù tôi đã cố trấn tĩnh bản thân không ngừng, nhưng mà đôi tai lại bất giác nghe thấy tiếng hát thê lương đau lòng hòa trong tiếng lá, âm thang khe khẽ mà thấu tận tâm gan.

“Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù”.

Tôi theo phản xạ tự nhiên liền lắng tai nghe ngóng xung quanh, nhằm để tìm kiếm nơi phát ra tiếng hát đó, chỉ có điều tiếng lá cây xào xạc quá lớn đã che lấp đi phần nào tiếng hát, làm cho tôi chẳng thể xác đinh được.

Cho tới khi tôi định bỏ cuộc, thì đột nhiên cảm thấy hình như tiếng hát là từ ở phía sau lưng của mình vọng tới.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, không suy nghĩ nhiều lập tức quay lại nhìn.

Trong tầm mắt của tôi xuất hiện một chàng trai mặc bộ đồ cưới áo dài đỏ, tướng đi của cậu ta vặn vẹo không giống như người bình thường. Mái tóc che đi phần lớn khuôn mặt, nên tôi không tài nào trông thấy vẻ mặt hiện tại của cậu ta ra sao.

Thứ làm cho tôi đặc biệt chú ý tới, đó chính là cậu ta đang hát và bài hát này là hát hát từ nãy tới giờ vang lên ở bên tai tôi.

“Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù”.

Mỗi lần cậu ta hát ra một chữ, là y như rằng từng trong miệng của cậu ta trào ra một dòng huyết dịch đỏ tươi chảy xuống dưới đất.

Tôi vừa trông thấy cảnh tượng đó, liền hoảng hốt ngay, định lên tiếng kêu cứu nhưng miệng cứ ấp a ấp úng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, định bỏ chạy thì đôi chân như bị đóng băng, chẳng thể bước đi được.

“Ào”.

Một ngọn gió mạnh thổi qua, mái tóc của cậu ta bay lên, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, da dẻ đang bong tróc từng mảng lớn, hốc mắt đen ngòm, khóe mắt lại có một dòng huyết lệ đang chờ trực tuôn trào.

Trong lúc tôi còn chưa biết nên làm gì, thì đột ngột cậu ta lại há miệng lớn ra, đôi môi nứt nẻ bị rách dần, những cái răng mọc xiêu vẹo, cái lưỡi dài kinh dị và dòng huyết dịch đang tuôn trào từ trong họng ra ngoài xuất hiện.

Vừa trông thấy những thứ kinh dị đó, tôi đã giựt mình một cái sợ hãi.

Thứ kinh dị kia không chờ đợi thêm gì, ngay lập tức lao về phía của tôi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

“A”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.