*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi và Dương Đăng không nói gì cho tới lúc hoàn thành xong toàn bộ công việc.
Trong khi Dương Đăng đóng cửa phòng văn nghệ lại, thì bất ngờ bụng của tôi lại réo lên vì đói.
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ sáng tới giờ tôi chưa có gì bỏ vào bụng hết, vì việc điều tra khiến cho tôi quên mất việc ăn uống, giờ bụng lại báo hiệu, làm cho tôi cảm thấy đói vô cùng.
“Duy Phúc, hay chúng ta đi ăn gì đi, anh cũng đói bụng rồi”.
Dương Đăng nhìn về phía tôi, mỉm cười mà ngỏ ý.
Tôi gật đầu lia lịa, dù sao đi nữa thì tôi cũng đang đói, với lại lúc nãy tiếng bụng kêu chắc chắc Dương Đăng cũng nghe thấy rồi, giờ còn ngại gì từ chối nữa.
Thực ra bình thường tôi cũng hay ra tiệm ăn ăn lắm, cả phòng đều như vậy, có lẽ là do cuộc sống quá nhộn nhịp, nên chẳng ai muốn bản thân phải suy nghĩ thêm việc hôm nay nấu món gì, cứ ra tiệm lựa chọn, chẳng phải nhanh hơn sao? Mặt khác bên ngoài tiệm nấu rất ngon, lại có chương trình giảm nửa giá cho sinh viên của trường đại học y Dạ Nguyệt, do đó ai mà tự làm khổ mình chứ?
Để đi tới chỗ ăn quen thuộc, tụi tôi buộc phải bước ra khỏi cánh cổng, bởi vì tiệm ăn nằm ở cách trường đại học một khoảng kha khá.
Trong lúc di chuyển tôi có nhìn sang Dương Đăng, vẻ mặt của anh ta vẫn rất bình thản, tuy nhiên tôi lại nhận thấy có một loại biểu cảm mà tôi không thể xác định được nó là gì.
Đang mải mê suy nghĩ, thì đột nhiên Dương Đăng lại bước sang bên, tôi nhìn theo hướng anh ta đi, mới nhận ra là đã tới tiệm ăn rồi.
Tụi tôi bước vào bên trong tiệm, lựa chọn chỗ ngồi thoải mái nhất, rồi chờ người phục vụ ra là kêu món ngay.
Ở bên ngoài mưa rào rơi, âm thanh rì rào nghe rất êm tai, hơi lạnh chầm chậm chầm chậm lan tỏa vào trong.
Tôi vô thức rùng mình, có lẽ là tôi đã bị ám ảnh với những cơn mưa như vầy mỗi khi có một vụ án xảy ra, nên trong lòng luôn nổi lên một trận bất an.
Vài phút sau, những món ăn mà tụi tôi gọi cũng đã được đem lên, tôi bị cảm giác đói bụng làm cho quên hết tất cả mọi điều, liền vội vội vàng vàng ăn cho no bụng.
Đang ăn giữa chừng, thì ở bên ngoài có hai cậu sinh viên giống như tôi chạy vội vào, trông bộ dạng thì bọn họ hình như đã bị mắc mưa.
Bọn họ thở hồng hộc, ngồi xuống cái bàn ở gần chỗ tôi, sau khi gọi món xong, một người đeo mắt kiếng trong số bọn họ lên tiếng “Trời, không ngờ mấy ngày trước còn cùng Hi Vũ vô đây ăn cơm, mà giờ cậu ta chết rồi”.
“Suỵt, cái cậu này”.
Người còn lại hơi mập, đánh vào vai người đeo mắt kiếng một cái, nhíu mày nói “Hi Vũ đã mất rồi, tự nhiên nhắc lại làm chi vậy?”
“Thì mình cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà”.
Người đeo mắt kiếng vừa xoa vai vừa giải thích.
“Mà nói gì thì nói, chuyện Hi Vũ mất luôn ám ảnh mình đầy nè”.
Người hơi mập nói xong liền rùng mình, người đeo kinh kiếng tò mò hỏi “Tại sao? Bộ cậu biết lý do Hi Vũ chết hả?”
“Cũng không hẳn là như vậy” Người hơi mập tỏa vẻ không chắc chắn, đáp “Chỉ là trước mấy ngày Hi Vũ chết, cậu ấy có kể mình nghe một chuyện rất kỳ lạ”.
“Chuyện gì? Kể mình nghe đi, tò mò chết đi được”.
Người đeo kiếng gấp gáp hỏi.
Người hơi mập nuốt một ngụm nước miếng, chẫm rãi cất tiếng “Trước đó, Hi Vũ thường xuyên gặp ác mộng, cậu ấy kể với mình là, trong mơ có một thứ kinh dị luôn muốn nuốt chửng cậu ấy, rồi vài ngày sau đó, cậu ấy cứ liên tục kể về đồ cưới áo dài đỏ. Lúc đầu mình cũng không để ý cho lắm, nhưng mà sau đó cảm thấy cậu ấy càng lúc càng trở nên kỳ quái, cứ thẩn thẩn thơ thơ, làm gì cũng thần thần bí bí hết. Rồi cuối cùng lại chết với tình trạng mặc đồ cưới áo dài đỏ nằm trên vũng máu…”.
“Duy Phúc, em sao vậy”.
Giọng của Dương Đăng vang lên, làm tôi giựt mình, vội vàng chú ý tới anh ta.
Dương Đăng hiện giờ nét mặt có chút lo lắng, thấp giọng hỏi “Em đang nghĩ gì mà say mê vậy? Anh kêu nãy giờ mà không trả lời”.
“À”.
Tôi cảm thấy khó xử, nếu như tôi nói tôi đang nghe lén chuyện của bàn bên cạnh thì không hay một chút nào hết, vì vậy đành đáp “Chắc là do hôm nãy hơi mệt mỏi, nên đầu óc của em không thể tâm trung được”.
Nghe vậy, Dương Đăng ngay lập tức đưa tay sờ lên trán của tôi kiểm tra, sau đó nhíu mày, lên tiếng “Anh nghĩ do áp lực nhiều quá mới gây nên tình trạng như vầy thôi, em chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn thôi mà”.
Tôi “dạ” một tiếng, sau đó cười cười rồi tiếp tục ăn.
Trong suốt một buổi ăn, tôi không còn nghe hai người ở bàn bên cạnh nói gì thêm nữa.
Tụi tôi sau khi tính tiền bữa ăn, liền bước ra về.
Do tôi và Dương Đăng ở hai hướng khác nhau của khu ký xá mới, nên đi về được nửa đường đã phải chia ra.
Trời bây giờ đã tạnh mưa, nhưng mà hơi lạnh vẫn còn, cộng thêm con đường trở về phòng không được sáng sủa lắm, nên tôi có chút sợ.