Thầy Ngô Văn nghe xong những lời này của tôi nói liền im lặng suy nghĩ một hồi, sau đó mới thấp giọng lên tiếng “Nếu theo như lời em kể lại, thì khả năng rất cao người bịt mặt tấn công em là tên hung thủ ở khu ký túc xá nam”.
Câu nói của thầy Ngô Văn vừa dứt, tôi lập tức hiểu ngay ý của thầy ấy là đang muốn nhắc kẻ đằng sau vụ án Tân Lang thứ 7. Nhưng ở ngoài mặt tôi làm bộ ra vẻ không biết gì, kinh hải hỏi “Là sao? Thầy là đang nói tới hung thủ của vụ án mạng liên hoàn hả?”
“Đúng vậy”.
Thầy Ngô Văn bày ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc, trầm giọng trả lời câu hỏi của tôi “Tên hung thủ đứng đằng sau những vụ án mạng liên hoàn, cực kỳ khủng khiếp ở khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, gây nên cơn ác mộng không chỉ cho các sinh viên năm nhất mà cả nam sinh viên toàn trường, khiến cho các thầy cô giáo giảng dạy vô cùng lo lắng, khiến cho ban lãnh đạo nhà trường và bên cảnh sát điều tra không kể ngày đêm”.
“A, Duy Phúc, thầy Ngô Văn”.
Đột nhiên có một tiếng kêu vang lên, nó vô tình làm gián đoạn cuộc đối thoại giữa tôi và thầy Ngô Văn.
Tôi và thầy Ngô Văn khẽ giựt mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trước mắt tôi xuất hiện hình ảnh của Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành, hai người bọn họ vừa bước tới gần vừa lo lắng hỏi “Duy Phúc, cậu bị làm sao vậy?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì thầy Ngô Văn ở bên cạnh đã lên tiếng trước “Duy Phúc, em ấy bị tai nạn”.
Nói xong, thầy ấy liền nháy mắt ra hiệu cho tôi, trông thấy hành động này của thầy ấy, tôi ngay lập tức hiểu ra, có lẽ thầy ấy không muốn để cho nam sinh trong trường biết được chuyện tôi bị người ta tấn công, mà gây ra hoang mang, lo sợ.
Tôi gật đầu, tiếp lời “Đúng là như vậy”.
“Trời”.
Từ Dĩ An quan sát tôi một lượt, rồi nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, trầm giọng cất tiếng “Tai nạn gì mà thương tích coi bộ cũng nghiêm trọng quá, nhìn nè, băng hết cả nửa phần đầu rồi”.
Tôi không biết trả lời ra sao, đành đánh trống lảng sang chuyện khác, nói “Chỉ là tai nạn nhỏ thôi, à mà hai cậu làm gì ở đây vậy?”.
Nghe tôi hỏi, hai cậu ta liền khượng lại, tiếp đó nhìn nhau cười một cái, rồi ra vẻ mắc cỡ.
Từ Dĩ An thấp giọng lên tiếng trả lời trước “Tụi mình đi cắt ruột thừa”.
“Cắt ruột thừa thiệt không?”
Tôi nhướng mày, làm ra vẻ không tin tưởng, truy hỏi “Cái gì mà cắt ruột thừa có cặp có đôi như vậy chứ? Nói vậy ai mà tin”.
“Thiệt mà”.
Tống Nhựt Thành gấp gáp nói xen vào, nét mặt của cậu ta lúc này cực kỳ nghiêm túc “Do tụi mình ăn ổi nuốt hột, nên bị cả hai luôn”.
“Đúng vậy, đúng vậy”.
Từ Dĩ An lập tức bổ sung “Bữa đó đau muốn chết đi sống lại luôn á, tưởng rằng không qua nổi con trăng này rồi, nhưng may mắn làm sao có người trông thấy liền đưa tụi mình vô bệnh viên y Dạ Nguyệt dùm, nên sau khi tiến hành phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa xong, thì tụi mình nằm ở đây dưỡng bệnh tới bữa nay mới xuất viện nè. Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, người ta nói đúng thiệt, có phước cùng hưởng có họa nhập viện chung”.
Nói xong, cậu ta liền cười, tôi thì chỉ biết ngán ngẫm, đúng là Từ Dĩ An giỏi mấy cái trò chế thành ngữ này mà.
Nhưng mà tôi bất chợt nhận ra có điều không hợp lý, bèn khó hiểu hỏi “Khoan đã Dĩ An, cậu nói là cậu nhập viện cắt bỏ ruột thừa tới bữa hôm nay mới xuất viện sao?”.
“Ờ”.
Từ Dĩ An thành thành thực thực đáp “Cũng được vài ngày rồi đúng không Nhựt Thành”.
Vừa nói, cậu ta vừa quay mặt nhìn về phía Tống Nhựt Thành để tìm sự tán đồng.
Tống Nhựt Thành không nghĩ ngợi gì, đã vội vội vàng vàng gật đầu lia lịa, sau đó cậu ta còn nói thêm “Phải rồi đó, bữa hai đứa mình nhập viện là sau cái ngày dọn đồ đạc sang khu ký túc xá mới đó”.
Tôi nghe cậu ta nói tới đây, liền ngay lập tức sửng sốt, cảm thấy hình như có cái gì không đúng ở đây.
Phải rồi.
Nếu như theo lời của Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành nói, thì hai người bọn họ đã nhập viện từ sau ngày dọn sang chỗ mới và bây giờ mới xuất viện, vậy những ngày qua, hai người mà tôi thường xuyên theo dõi rốt cuộc là ai?
Không lẽ lại là ảo giác hay sao?
Càng lúc mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn rồi, những người xung quanh tôi chưa chắc đã là người thật.
“Thôi, nếu tụi em đã ở đây rồi, thì chăm sóc Duy Phúc giúp thầy đi, hôm nay thầy có chút chuyện riêng cần giải quyết”.
Thầy Ngô Văn bỗng trầm giọng lên tiếng, câu nói làm cho dòng suy nghĩ miên man của tôi bị cắt ngang.
Đám người Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành ở cạnh đó ngay lập tức đồng thanh “Dạ” một tiếng, cười nói “Thầy cứ yên tâm giải quyết chuyện riêng của mình, tụi em ở đây chăm sóc bạn thân của tụi em được mà”.
Vừa nói xong, hai người bọn họ liền chạy tới ôm chặt lấy tôi, thể hiện ngay tình thương mến thương trước mặt thầy Ngô Văn.
“Ừm”.
Thầy Ngô Văn mỉm cười trước “trò con bò” này của bọn họ, sau đó chậm rãi rời đi.