Tân Lang Thứ 7

Chương 55: Đối diện



Lê Huỳnh đi tới gần, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì cậu ta đã nói trước “Gặp cậu ở đây thì may quá”.

“Hả?”

Tôi tròn mắt, ngạc nhiên hỏi “Tìm mình có chuyện gì sao?”

Lê Huỳnh ừ một tiếng, rồi đáp “Bên ban văn nghệ mới có thông báo mới, cuộc thi ca hát sẽ diễn ra vào chiều ngày mai, bọn họ nhờ mình đi thông báo với những phụ giúp ban và những người tham gia”.

“Sao?”

Tôi khe khẽ cất tiếng “Sao mà nhanh quá vậy, mình nhớ là vài ngày nữa lận mà, bộ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Mình cũng hổng rõ nữa”.

Lê Huỳnh bày ra vẻ mặt không mấy chắc chắn, đáp “Nhưng mà một số người ở ban văn nghệ nói rằng, đây chính là chỉ thị của ban lãnh đạo nhà trường”.

Của ban lãnh đạo sao?

Tôi cảm thấy chuyện này nhất định có nguyên nhân sâu xa ở trong đó, chứ không có chuyện đang yên đang lành tự nhiên lại muốn thay đổi một hoạt động đã diễn ra cố định hàng năm như vậy.

Nhưng mà chuyện đó là gì? Nó có liên quan tới vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 hay không?

“À mà còn một tin đặc biệt nữa”.

Trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ, thì Lê Huỳnh lại lên tiếng, câu nói khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.

Tôi nhướng mày, tò mò hỏi “Tin gì mà đặc biệt?”

“Chính là…”.

Lê Huỳnh vừa nói vừa tiến sát về phía tôi, cậu ta đặt tay lên vai tôi, mỉm cười thông báo “Chính là người trong ban văn nghệ đã chọn tụi mình làm người dẫn chương trình cho cuộc thi ca hát chiều ngày mai”.

“Sao?”

Tôi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cậu ta mà hỏi “Chọn mình với cậu làm MC đó hả?”

“Ừm”.

Lê Huỳnh bình thản gật đầu, giải thích thêm “Đàn anh Dương Đăng chính là người đề cử cậu đó”.

Tôi nghe tới cái tên Dương Đăng làm cho không thể nói được lời nào, cũng bởi vì trước đó đã lỡ miệng hứa với anh ta sẽ giúp đỡ ban văn nghệ, cho nên bây giờ phải chấp nhận thôi.

Lê Huỳnh còn nói với tôi vài chuyện lặt vặt nữa, nhưng mà tôi không có tâm trạng để nghe, hiện tại tôi phải đi tìm Trần Phi Võ, để trả lời nghi vấn trong lòng mình.

“Khoan đã”.

Cuối cùng tôi chịu không được, bèn vội vàng tìm đại một lý đó để rời đi “Lê Huỳnh, bây giờ mình có chuyện gấp cần xử lý, hẹn gặp cậu vào chiều ngày mai nha”.

Tôi không để cho Lê Huỳnh phản ứng lại, liền ngay lập tức quay người bước đi.

Những đám mây đen trên trời thay phiên nhau kéo tới, gió lạnh thổi mạnh từng cơn, hàng cây trong sân xào xạc tiếng lá, không gian thiếu dần ánh sáng.

Lại sắp có mưa sao?

Tôi nhìn lên trời, thầm hỏi.

Trong lòng nổi lên một trận lo lắng, bởi vì mưa chính là điềm báo sắp có chuyện không hay xảy ra. Đối với tôi mà nói lúc nào cũng vậy.

“Duy Phúc”.

Một giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền tới.

Tôi ngay lập tức đưa đôi mắt của mình nhìn về phía đó.

Trên dãy hành lang dài của trường đại học y Dạ Nguyệt xuất hiện một người.

Người này không ai khác chính là Trần Phi Võ.

Chẳng biết có phải do chuyện tấm hình cũ hay không, mà hiện giờ khi nhìn thấy anh ta, tôi liền cảm thấy có chút lo sợ.

Trần Phi Võ cũng như thường khi, anh ta bước vội tới chỗ của tôi, gấp gáp lên tiếng trước “Gặp được cậu ở đây thì may quá”.

Tôi nhìn anh ta, đôi chân vô thức lùi về phía sau một bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn, rồi sau đó gượng cười, hỏi “Bộ có chuyện gì sao?”

“Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu”.

Nghe lời này của Trần Phi Võ, tôi vội thấp giọng suy đoán “Có phải là có liên quan tới vụ án mạng liên hoàn không?”

“Đúng vậy”.

Trần Phi Võ gật đầu, nhìn về phía tôi định nói tiếp, nhưng mà tôi đã lên tiếng trước “Phi Võ, chuyện đó nói sau đi, hiện tại tôi có một vấn đề rất rất quan trọng muốn hỏi anh”.

Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Phi Võ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính của mình, là tìm ra câu trả lời về chuyện tấm hình cũ, giọng nói của tôi lúc này vô cùng nghiêm túc.

“Chuyện gì?”

Trần Phi Võ ngạc nhiên một thoáng, sau đó liền trầm giọng nói “Có gì thì cậu cứ hỏi đi, tôi nhất định sẽ trả lời”.

Nói xong, anh ta ra vẻ chờ đợi.

Tôi nuốt một ngụm nuốt miệng, lấy từ trong túi quần ra tấm hình cũ ở ban nhiếp ảnh, đưa lên trước mặt anh ta, hỏi “Người trong hình có phải là anh không?”

“Ào ào… ào ào”.

Trong khoảnh khắc câu hỏi của tôi vừa dứt, bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa, tiếng mưa âm vang lấp đầy cả bầu không gian đang cực kỳ căng thẳng hiện tại.

Trần Phi Võ tròn mắt nhìn, bộ dạng như thể bị tôi nói trúng tim đen vậy, sau khi im lặng một lúc, anh ta chợt cất tiếng “Tấm hình này… cậu lấy ở đâu ra?”

Tôi thở dài, đáp “Việc tôi có được tấm hình cũ này ở đâu không quan trọng, chuyện quan trọng trước mắt chính là anh hãy trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc người trong hình có phải là anh hay không?”

“Cậu… cậu là đang nghi ngờ tôi sao?”

Trần Phi Võ nhíu đôi mày thanh tú của mình, thốt ra những lời này với chất giọng khó chịu.

“Không”.

Tôi ngay lập tức lắc đầu, trầm giọng trả lời “Nếu như tôi nghi ngờ anh thì tôi đã không hỏi anh rồi, vì vậy anh hãy thành thành thật thật trả lời câu hỏi này đi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.