*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Do trong lòng còn buồn bực chuyện lúc nãy với tên cảnh sát kia, mà tôi cũng không chú ý tới đường đi trở về phòng của mình. Cho tới khi có một âm thanh lạch cạch khe khẽ vang lên, mới khiến cho tôi giựt mình nhận ra bản thân đã đi tới chỗ nào không hay biết.
Đúng lúc này mùi nhang khói nồng nặc từ đâu xông ra, nó bảo phủ cả dãy hành lang tôi đang đứng, làm mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ lối đi, đồng thời tôi cũng cảm thấy có chút gì đó lạnh lạnh lẽo đang từng đợt từng đợt một phả vào người tôi.
Tôi nhíu đôi chân mày của mình, cố gắng nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy những miếng vải thô màu đỏ treo lủng lẳng ở bên trên trần nhà, bề mặt của chúng có thêu rất nhiều hoa văn chữ Hỷ có vòng tròn bao quanh, y hệt như họa tiết trên những thước vải thời xưa.
Ánh sáng hiu hắc, chiếu chập chờn vào dãy hành lang, càng làm cho mọi thứ trở nên ma mị u ám hơn gấp nhiều lần.
“Cạch”.
Một tiếng động kỳ lạ vang lên ở phía sau lưng tôi, theo phản xạ tự nhiên tôi rùng mình một, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, rồi chậm chậm quay đầu lại nhìn.
Trong không gian mờ tối, một người từ từ bước tới gần chỗ tôi, âm thanh của tiếng bước chân vang lên càng lúc càng lớn.
Chỉ là khi nhìn kỹ, tôi chợt nhận ra người đó không ai khác chính là Từ Dĩ An, cậu ta nhìn tôi, dáng vẻ rất hiên ngang, không có chút sợ hãi gì hết.
“Duy Phúc”.
Từ Dĩ An khe khẽ lên tiếng lên “Sao cậu lại ở đây?”
Tôi nhíu mày khi nghe thấy câu hỏi này, liền ngay lập tức khó hiểu hỏi “Câu hỏi này mình hỏi cậu mới đúng, chẳng phải cậu cùng với Nhựt Thành đi điều tra về vụ án Tân Lang thứ 7 sao? Vì cớ gì lại quay về phòng một mình vậy? Còn Nhựt Thành đâu rồi?”
Lời của tôi vừa dứt, sắc mặt của Từ Dĩ An tối sầm lại, cậu ta kinh hãi nói “Duy Phúc, cậu đang nói lung tung gì vậy? Cái gì mà quay về phòng một mình chứ? Rõ ràng mình với Nhựt Thành vẫn đang điều tra thì bị thất lạc nhau, với lại chỗ này là dãy hành lang thuộc phòng giải phẫu cơ thể người của trường đại học y Dạ Nguyệt, chứ có phải là khu ký túc xá nam đâu mà cậu nói như vậy?”
“Hả?”
Tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây? Rõ ràng tôi mới vừa từ hiện trường vụ án mạng ở tầng năm của khu ký túc xá nam xuống cầu thang kia mà, tại sao lại xuất hiện ở dãy hành lang thuộc phòng giải phẫu cơ thể người của trường đại học y Dạ Nguyệt chứ?
Đang lúc tập trung suy nghĩ để tìm ra câu hỏi cho vấn đề nan giải hiện tại, thì ở phía sau đột nhiên xuất hiện một mùi hôi thúi thoang thoảng, nó chậm rãi lan tỏa khắp cả dãy hành lang, tôi theo phản ứng tự nhiên vội kéo cái áo thun của mình lên che mũi, đồng thời ngày tức khắc quay về phía sau coi thử rốt cuộc là thứ gì mà là thôi thúi tới như vậy.
Dưới những tia sáng yếu ớt, có một thứ gì đang bò lết từ bên trong bóng tối bò ra, âm thanh xào xạc vang lên không ngừng.
Đôi chân của tôi theo phản ứng tự nhiên lùi về phía sau từng bước một, một mặt cố gắng để giữ khoảng cách an toàn với thứ kia, mặt khác có thể xác định thứ kia rốt cuộc có hình dạng ra sao.
“Cạch”.
Thứ kia đột nhiên nhảy tới, cả cơ thể của nó ngay lập tức hiện ra trước mắt tôi rõ mồn một.
Đó là một cái xác đang bị phân huỷ, những miếng thịt rớt xuống dưới sàn nhà nghe mà rợn người, huyết dịch chảy xuống đỏ cả một vùng, mặc trên người bộ đồ cưới áo dài đỏ rách rưới, tóc thì rối bờ che đi hầu hết khuôn mặt, cũng vì điều đó mà tôi không thể nhìn thấy dung mạo của nó ra sao?
Tôi kinh hãi, giựt giựt thân người, định quay lưng bỏ chạy, không ngờ lại bị Từ Dĩ An đưa tay kéo lại.
“Duy Phúc, cậu làm sao vậy?”
Từ Dĩ An vừa hỏi vừa giữ chặt lấy, không cho tôi có cơ hội bỏ chạy, nét mặt của cậu ta lúc này chứa đầy sự khó hiểu.
“Có… có… ma”.
Tôi lắp ba lắp bắp lên tiếng, thực sự hiện tại đầu óc của tôi đang rất rối bời, căn bản không thể sắp xếp từ ngữ mà nói ra một câu trôi chảy được.
“Có ma hả?”
Từ Dĩ An tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi mà nghi hoặc hỏi.
Tôi ngay lập tức gật đầu lia lịa, không quên đưa tay chỉ về phía mình đã nhìn thấy cái xác kinh dị kia.
Từ Dĩ An đưa mắt nhìn theo hướng tôi chỉ, cậu ta ầm ừ vài tiếng, rồi vỗ lên vai tôi một cái mạnh, cười nói “Có gì đâu, ở hướng đó làm gì có con ma nào, nói cho cậu biết, đừng có chơi trò hù ma dọa quỷ với mình, mình đây không có sợ đâu nha”.
Nghe cậu ta nói như vậy, tôi có chút ngạc nhiên, vội vội vàng vàng quay sang nhìn.
Có điều hiện giờ phía bên đó hoàn toàn trống trơ trống trội, không có bất kỳ thứ gì hết, nhưng mà rõ ràng lúc nãy tôi đã tận mắt chứng kiến mà, chẳng lẽ tôi bị ảo giác hay bị hoa mắt chăng?
Trông thấy tôi im lặng không nói gì, Từ Dĩ An thở dài, trầm giọng lên tiếng “Cậu đừng tự hù dọa mình như vậy chứ? Cho dù có ma đi chăng nữa, thì vẫn còn có mình ở đây kia mà, cứ yên tâm đi, mình sẽ bảo vệ câu cho”.
Cậu ta vừa nói vừa vỗ ngực, bày ra bộ dạng anh hùng.