Bọn họ cùng nhau ăn mừng dù rất thất vọng vì Tần Ngôn không đến nhưng cô không thể nào kéo mọi người trùng xuống, Nhã Tịnh bắt đầu sôi nổi lên, cô bị ép uống rượu đây là lần đầu tiên Nhã Tịnh động vào những thứ chất cồn này, cô chỉ vừa uống vào một ngụm đã nhăn mặt, nhưng hôm nay là một ngày vui bọn họ đã hứa sẽ vui chơi hết mình nên Nhã Tịnh quyết định chơi hết mình với mọi người.
Tần Ngôn đã nhận được điện thoại của mẹ vừa mở máy anh đã phải nghe những lời chỉ trích xối xả của mẹ.
” Con đang làm cái quái gì vậy hả, có biết hôm nay là ngày gì không ?”
Tần Ngôn vẫn vô tư trả lời.
” Là ngày gì ?”
Mẹ của anh tức đến đỏ bừng cả gương mặt.
” Thằng nhóc này, con đang giả vờ hay là không biết thiệt vậy hả, hôm nay là ngày mà Nhã Tịnh tốt nghiệp con không bỏ thể nào bỏ ra một chút thời gian để đến chúc mừng con bé hay sao, công việc còn quan trọng hơn vợ của con nữa sao.”
Tần Ngôn thật sự không biết hôm nay là ngày tốt nghiệp của Nhã Tịnh vì tin nhắn mà cô gửi đã bị Mạn Nhu xoá mất.
” Cô ấy không có nói với con hôm nay là ngày cô ấy tốt nghiệp.”
Mẹ anh liền cảm thấy khó hiểu.
” Con bé bảo là đã gửi tin nhắn cho con rồi mà.”
Tần Ngôn cảm thấy thật kì lạ anh liền cúp máy bật lại tin nhắn xem thật sự là không có một tin nhắn nào, anh ấn vào tin nhắn đã đã xoá trong thùng rác điện thoại mới có thể tìm thấy tin nhắn của Nhã Tịnh, Tần Ngôn chợt nhớ đến ngày mà Mạn Nhu mang thức ăn đến cho mình rồi bắt đầu nghi ngờ cô ta.
Trong phút chốc Tần Ngôn dâng lên một cảm giác tội lỗi anh vội vàng đứng lên lái xe ra khỏi quân khu bây giờ đã là buổi tối anh nghĩ có lẽ Nhã Tịnh đã quay về nhà, Tần Ngôn ghé một cửa hàng mua cho cô một chiếc váy, anh chỉ chọn hoa loa rồi bảo người bán gói lại cho mình.
Nhưng khi về đến nhà căn nhà không có ai cửa cũng đã bị khóa, Nhã Tịnh vẫn chưa quay về hay sao, nhưng bây giờ cũng đã rất tối rồi cô lại là con gái đi đến giờ này vẫn chưa về, Tần Ngôn liện lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhã Tịnh nhưng người bắt máy lại là Mai Hà.
” Alo.”
Mai Hà nhìn tên được lưu trong điện thoại là (Love), cô bạn đã biết đó là Tần Ngôn Mai Hà đưa điện thoại lên nghe máy.
” Có phải là anh Tần Ngôn không ạ.?”
Tần Ngôn lo lắng vì là giọng của một người khác mà không phải Nhã Tịnh nên đã nhanh chóng trả lời.
” Đúng là tôi đây.”
Mai Hà nghĩ dù sao Nhã Tịnh cũng là vợ của anh nên bảo Tần Ngôn đưa cô về sẽ hay hơn, hiện giờ Nhã Tịnh đã say mèm không còn biết gì nữa, cô cần có người đưa về.
” Anh đến địa chỉ này để đón Nhã Tịnh, tôi sẽ gửi định vị qua cho anh cậu ấy uống say không thể tự về nhà được.”
Tần Ngôn nhận được tin nhắn gửi từ điện thoại của Nhã Tịnh, anh lái xe theo định vị đến nơi, Nhã Tịnh đang được Việt Bân bế đợi Tần Ngôn đến đón, cô dựa đầu vào ngực của Việt Bân miệng nhỏ cứ lẩm bẩm vớ vẩn.
” Dù biết anh kết hôn với em là bất đắc dĩ nhưng em thích anh là thật tại sao anh không hiểu hả.”
Việt Bân nghe được câu chuyện mà Nhã Tịnh đang nói, cậu ấy bắt đầu suy nghĩ và cảm thấy hoài nghi mối quan hệ của cô và Tần Ngôn vì trong bọn họ không hề giống với những cặp đôi yêu nhau, Mai Hà sợ bị bại lộ trước cái miệng say xỉn không còn ý thức gì nữa của Nhã Tịnh, nên cô bạn đã đi đến cố tình nói chuyện để đánh sang chuyện khác.
” Nhã Tịnh này uống mà không có chừng mực sau này không cho cậu uống rượu nữa.”
Sau một lúc chờ đợi cuối cùng Tần Ngôn cũng đã đến nơi, anh bước xuống xe đi đến chỗ của mọi người, Tần Ngôn nhìn Nhã Tịnh đang say mèm còn ôm chặt lấy người đàn ông khác giới một cách nhiệt tình như thế thì có vài phần khó chịu, không ngờ khi say cô lại trở nên dễ dãi như thế, Tần Ngôn đi đến bế Nhã Tịnh rồi đưa cô đến xe, Nhã Tịnh không chịu nằm yên cứ vùng vẫy lên còn lớn tiếng nói.
” Uống nữa đi đang vui mà.”
Tần Ngôn chao mày cúi xuống nhìn cô.
” Còn nói nhảm nữa tôi sẽ ném em xuống đường đấy.”
Anh để cô ngồi cẩn thận vào xe rồi lên xe lái đi. Nhã Tịnh đã có thể về nhà an toàn Mai Hà cũng định rời đi đột nhiên Việt Bân lại lên tiếng nói.
” Chuyện cậu ấy nói là sao ?”
Mai Hà như bị xịt keo cả người cô bạn đơ cứng, cố gắng giữ bình tĩnh lại để che giấu bí mật động trời của Nhã Tịnh.
” Cậu ấy đang say mà nói nhảm thôi cậu đừng để tâm.”
Việt Bân dường như không muốn buông tha cho Mai Hà.
” Cậu đừng nói dối.”
Mai Hà mím chặt môi nhăn mặt rồi lẩm bẩm trách móc Nhã Tịnh.
” Nhã Tịnh ơi là Nhã Tịnh cậu lại hại tớ rồi.”
Cô bạn mỉm cười nhìn Việt Bân.
” Chuyện là…..”
Mai Hà vội vàng quay người chạy đi.
” Hôm khác tớ sẽ nói bây giờ tớ phải về nhà rồi.”
Việt Bân nhìn theo hướng Mai Hà đi trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng, cậu ấy mong rằng những lời lúc nảy mà Nhã Tịnh đã nói điều là sự thật, như vậy Việt Bân lại có thể có cơ hội tiếp tục theo đuổi người con gái mà mình thích, cậu ấy đã hứa với bản thân sẽ không nhút nhát nữa không để Nhã Tịnh rời xa mình nữa .