“Mẹ à bên ngoài sắp mưa rồi, Tần Ngôn vẫn đứng đó.” – Nhã Tịnh luôn là người quan tâm đến anh cô chưa bao giờ ngừng yêu Tần Ngôn.
“Mẹ cũng không biết phải nói sao cho cậu ta hiểu và rời đi cả, hay là con gọi Tần Ngôn vào nhà nói chuyện đàng hoàng rồi để cậu ấy ra về, không lẽ cứ bắt cậu ấy đứng mãi ở đó.”
Ba muốn dùng biện pháp mạnh hơn, ông rất không thích những người làm cho con gái của mình đau khổ.
“Ba sẽ gọi cho cảnh sát đến giải quyết, cậu ta đang làm phiền gia đình người khác, làm con gái của ba đau khổ rồi lại đến đây ăn vạ hay sao.”
Nhã Tịnh liền hoảng sợ ngăn ba của mình lại.
“Ba đừng làm như thế con sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Cô khó khăn đứng lên đi ra bên ngoài.
“Anh về trước đi ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Tần Ngôn nhìn thấy Nhã Tịnh liền vui mừng.
“Em chịu ra gặp anh rồi sao, Nhã Tịnh chưa một giây phút nào anh muốn xa em, cho anh thêm cơ hội nữa có được không.”
Đột nhiên Nhã Tịnh cảm thấy khó thở cô đưa tay vịn vào cổng, Tần Ngôn lo lắng đỡ lấy Nhã Tịnh.
“Em không sao chứ?”
Nhã Tịnh lắc đầu.
“Em muốn nghỉ ngơi anh cứ về trước đi đừng đứng ở đây nữa, trời sắp mưa rồi.”
Tần Ngôn thật sự không muốn rời đi nhưng anh nhìn thấy Nhã Tịnh đang mệt mỏi vì mang thai bản thân cảm thấy vô cùng xót xa.
“Được rồi anh sẽ về, em cứ vào nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh sẽ lại đến gặp em, phải chú ý sức khỏe.”
Nhã Tịnh gật đầu rồi quay người đi vào nhà, cô cứ liên tục nhìn lại,Tần Ngôn vẫn đứng ở đó khiến cho trái tim của Nhã Tịnh thổn thức vô cùng, nhìn thấy Nhã Tịnh đã đi vào bên trong Tần Ngôn mới yên tâm rời đi.
Anh lái xe đến nhà ba mẹ của mình, vừa mở cửa ra nhìn thấy Tần Ngôn mẹ liền tỏ vẻ thờ ơ.
“Mẹ tưởng con không thèm quay về căn nhà này nữa chứ.”
Tần Ngôn ôm chầm lấy mẹ của mình vui mừng nói.
“Nhã Tịnh đã quay về cô ấy đang mang thai con của con nữa mẹ à.”
Bà hơi bất ngờ đẩy Tần Ngôn ra hỏi lại.
“Con đang mê sản gì vậy?”
Tần Ngôn vui mừng lay lay người mẹ mình.
“Đó là sự thật em ấy đang mang thai, con muốn bù đắp cho Nhã Tịnh thật nhiều, con sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi nữa, mẹ phải giúp con.”
Mẹ của Tần Ngôn cũng vui mừng gật đầu nói.
“Đương nhiên là phải giúp con rồi, cháu của mẹ mà.”
Đột nhiên bà nghiêm túc lại đánh mạnh vào bắp tay của Tần Ngôn.
“Bao nhiêu tuổi rồi, con đấy một lần là quá đủ, Nhã Tịnh đã yêu thương con như thế mà con lại làm con bé tổn thương.”
Tần Ngôn cười cười đẩy mẹ vào nhà.
“Con biết rồi con không làm cho Nhã Tịnh phiền lòng vì mình nữa.”
…..
Ngày hôm sau Nhã Tịnh đi khám thai vì hôm qua cô đã mất ngủ cả đêm cơ thể đau nhứt đến khó chịu, liệu mạng sinh ra đứa bé này dù mọi người điều nói cô điên rồ, như Nhã Tịnh vẫn luôn giữ vững định kiến của mình, cô vừa ra khỏi nhà thì Tần Ngôn đã đứng trước cổng.
“Nhã Tịnh.”
Nhã Tịnh hơi bất ngờ không ngờ Tần Ngôn lại đến sớm như thế, còn có cả mẹ chồng.
“Con chào mẹ sao hôm nay mẹ lại đến đây?”
Mẹ chồng đi đến sờ vào chiếc bụng to của Nhã Tịnh.
“Mẹ đến đón con dâu và cháu của mình về.”
Nhã Tịnh hơi khó xử tâm trạng của cô liền trùng xuống.
“Con…”
“Cứ để Tần Ngôn đưa con đi khám thai mẹ sẽ vào nhà nói chuyện với ba mẹ con.”
Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng khó xử.
“Không cần đâu mẹ, con tự đi được.”
Mẹ chồng liền phản bác.
“Không được bụng đã to như thế này mà tự đi sẽ không tốt, nó là chồng con nên đừng ngại ngùng gì hết, hành chết nó mẹ cũng không nói gì, con đừng lo lắng.”
Nhã Tịnh vẫn kiên định nói.
“Chúng con đã ly hôn rồi mẹ à, không thể nào tùy tiện như thế được.”
Mẹ chồng liền kéo Nhã Tịnh đi đến xe của Tần Ngôn.
“Ai bảo hai đứa ly hôn tờ giấy đó đâu cứ đưa cho mẹ.”
Bà quay sang lườm Tần Ngôn rồi nói.
“cái thằng ngốc nghếch này, kí tên bừa bãi vào đó, vợ con đang mang thai vất vả con của con vậy mà con nở lòng nào làm tổn thương con bé.”
Tần Ngôn đã rất ân hận anh đã bị mẹ la mắng suốt quãng đường đến đây.
“Con biết rồi.”
Tần Ngôn mở cửa xe để Nhã Tịnh ngồi vào, hai người cùng đến bệnh viện để kiểm tra, suốt quãng đường đi Nhã Tịnh không nói một lời cô chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Tần Ngôn cứ lén lút nhìn sang xem nét mặt của Nhã Tịnh như thế nào, đột nhiên anh lên tiếng hỏi.
“Anh có thể biết giới tính của con được không?”
Nhã Tịnh đưa tay vuốt lên chiếc bụng của mình, trả lời ngắn gọn.
“Là con trai.”
Tần Ngôn cũng rất thích, anh đang có kế hoạch mua sắm trang trí phòng và cả đồ chơi cho con trai của mình.
“Hay là khi kiểm tra xong anh đưa em đi trung tâm thương mại mua đồ cho con có được không, em cũng sắp đến ngày sinh rồi phải chuẩn bị trước.”
Nhã Tịnh lắc đầu nói.
“Không cần đâu em đã tự mình mua hết rồi.”
Tần Ngôn có chút thất vọng nhưng vẫn kiên trì mặt dày nói chuyện.
“Không sao!, sau này sẽ mua thêm.