Trong phòng khám sặc mùi thanh đắng của mũi tiêm dinh dưỡng, cơ thịt trên mặt Bạch Tử Phong méo mó như muốn nứt ra, miệng méo xẹo, hai mắt trợn trừng, nhãn cầu chỉ chực bật khỏi tròng mắt bất cứ lúc nào; bọt mép trắng đục và vệt tím đen đọng trên vành tai tiết lộ cô ta đã lìa đời; vũng máu đặc sau gáy thực ra đã chảy xuống sàn nhà, ngấm qua khe gỗ tí tách rớt xuống mặt bàn, nắp hộp kim và sàn gạch xanh sẫm ở tầng dưới.
Lý Thường Đăng và đội phó Kiều đợi trong phòng khám hồi lâu, không thấy ai đi ra, đến khi đội phó Kiều thấy có giọt nước đỏ rơi vào mặt, bất giác đưa tay quệt xem, phát hiện là máu tươi mới ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy rơi thêm mấy giọt nữa, thoắt chốc cả phòng khám “lả tả hoa rơi”. Hai người chạy xộc lên gác, thấy Bạch Tử Phong đầu bê bết máu đổ vật trên giường, máu một nửa trên sàn, một nửa bị hút vào gối, nửa khoảng giường loang đỏ.
“Bị người ta dùng vật cùn đập liên tiếp mấy cáu, chết ngay tại chỗ.” Mặt đội phó Kiều đã căng thẳng đến độ dao đâm không vào, đây là biểu cảm khi ông tức giận.
Lý Thường Đăng cũng rối bời, một mặt vì vụ án khó khăn lắm mới lại có manh mối, giờ bị người ta ra tay trước chặt đứt; mặt khác lại hơi mừng thầm, vì cảm thẩy hung thủ gây án thế này, rồi cũng sẽ để lộ sơ suất.
Đội phó Kiều lúc này đã ngồi thụp xuống, giở tung chồng sách báo cũ chất cao bên cạnh giường, đa phần đều là tạp chí Thượng hải họa báo, dưới gầm giường thậm chí còn chất mấy xấp Thân báo đã lỗi thời. Ông ta rút ra một tờ họa báo trong đó, nói: “Xem ra sau khi hành hung, kẻ này không vội đi ngay mà còn lưu lại đây một lúc lâu.”
Đó là một tờ báo kẹp ở giữa, trên bìa dính vết màu nâu.
“Chính xác.” Lý Thường Đăng gật đầu, “Nếu không sách báo xếp ở giữa không thể dính máu, hơn nữa sau khi đánh chết người, y còn khiêng xác chết đặt lên giường, có thể thấy bì nơi này quá nhỏ, thi thể nằm dưới sàn gây trở ngại hung thủ hành động, nên mới…”
“Nhưng, hung thủ đang tìm thứ gì chứ?”
Cuộc đối thoại đến đây gián đoạn, hai người đều rơi vào im lặng, tựa hồ chỉ cần ai mở miệng, chân tướng sẽ theo đó tan biến.
Hung thủ muốn tìm vật gì ở chỗ Bạch Tử Phong, Đỗ Xuân Hiểu đại để đã đoán ra mấy phần, có điều cô sợ đầu óc Hạ Băng quá chậm chạp, không dễ thay đổi, nên mấy tiểu xảo không quang minh chính đại thà tự mình làm cho xong.
Phòng Mạnh Trác Dao nhỏ hơn các phòng khác một chút, lại hầu như không có những đồ bày biện như tranh chữ cổ vật, hoàn toàn khác với phong cách trưng diện vàng ngọc khắp người của bà ta. Đỗ Xuân Hiểu mang bộ bài tarot, kéo theo Hạ Băng, vừa bước vào phòng khách bên ngoài của bà Cả đã thấy nóng nực. Song chủ nhân gian phòng lại rất bình thản thư thái, không hề thấy nóng, da mặt cũng khô ráo, bộ xương xám tay hến màu xanh nhạt dệt lẫn tơ vàng nẹp viền trắng khiến cả người đều như ngồi trong động băng, hoàn toàn cách biết với thời tiết nóng bức.
“Ôi chao, vẫn cứ là người trẻ nhiệt lượng dồi dào, không như mấy người già cả bọn ta, đã không thấy nóng nữa rồi, thế nên phòng không đặt đá, đêm ngủ còn phải đắp chăn kìa.” Tuy đã bôi son để giấu, nhưng vết sẹo tái xanh trên môi Mạnh Trác Dao vẫn rất dễ nhận ra.
“Phu nhân, hôm nay là Hạ Băng muốn tới hỏi han thêm một số chuyện, cháu đi theo, xem bói cho bác.” Đỗ Xuân Hiểu trước tiên đẩy hết trách nhiệm sang Hạ Băng, còn mình tiếp tục kế hoạch.
Mạnh Trác Dao lập tức đưa khăn lên che miệng cười thầm, đáp: “Đỗ tiểu thư, mấy trò bịp người này để chơi bới bọn trẻ đi, ta xin miễn.”
Đỗ Xuân Hiểu lắc đầu nói: “Hiện giờ số người chết bất đắc kỳ tử ở trấn Thanh Vân đã quá nhiều, đa phần là chết trong nhà họ Hoàng, vì vậy người trên phủ đều tìm cháu xem hung cát, nói còn chính xác hơn cả đạo sĩ mời từ bên ngoài về, bác cũng cho cháu một cơ hội đi mà.”
Mạnh Trác Dao sững người giây lát. cười không đáp.
Hạ Băng cuối cùng cũng không nhịn nổi hỏi: “Bà Cả, Bạch Tử Phong chết rồi, bà biết chưa?”
“Ài…” Chiếc khăn tay Mạnh Trác Dao mới rồi còn cầm che miệng, lúc này đã được dịch lên khóe mắt, chấm chấm mấy giọt nước mắt vô hình, bà ta than thở, “Không biết kẻ nào lại nhẫn tâm đến thế, còn hại cả Bạch tiểu thư. Thế mới thấy, phụ nữ vẫn phải sống với đàn ông, an toàn hơn nhiều. Bằng không cứ sống một mình, có gặp nguy hiểm gì, e rằng ngay kêu cứu cũng không kịp.”
“Lẽ nào bác không muốn bói xem là ai đã hại chết cô ấy?” Đỗ Xuân Hiểu nhân cơ hội rút bài ra, đặt lên bàn.
Mạnh Trác Dao cười khẩy: “Đỗ tiểu thư, nếu như chuỵện gì cũng có thể để bộ bài của cô đoán trúng thì còn cần đến đội cảnh sát làm gì? Cứ đến chỗ cô xem bói chẳng phải được rồi sao?”
Đỗ Xuân Hiểu nghiêm mặt đáp: “Cháu cũng thấy bọn họ ngốc, rõ ràng đều có thể tìm ra đáp án từ chỗ cháu, lại phải nhọc công phí sức mời một đám người tới điều tra, kéo dài mãi đến giờ vẫn chưa có kết quả.”
Hạ Băng bối rối trừng mắt với cô, tiếp tục hỏi: “Bà Cả, tối hôm kia… à không, hai giờ sáng hôm qua bà ở đâu?”
“Thì đang ngủ, một phụ nữ như ta, nửa đêm canh ba còn có thể đi đâu được chứ?”
“Có ai làm chứng không?”
“Có chứ, người hầu trong phòng đều có mặt, có thể làm chứng.”
“Ví dụ?”
“Như Băng.”
Đỗ Xuân Hiểu đạp bàn, cao giọng nói: “Tôi đã nói rồi mà, hỏi thế này chẳng ra chuyện gì đâu, chi bằng bói một quẻ cho nhanh!”
“Ta nói cô nương này, sao một chút phép tắc e dè cũng không có thế? Ngồi cũng không ngồi cho đàng hoàng.” Mạnh Trác Dao quả nhiên không nhịn nổi nữa muốn giáo huấn cô, “Đã thích chơi bài như thế thì ta cho cô bói xem sao. Hừ! Nghe nói, cô dựa vào bộ bài tây này mà kiếm được không ít tiền tiêu vặt trong đám người làm, nhưng ta không ngốc thế đâu, phải để cô bói trước, xem có linh hay không, linh mới trả tiền. Bằng không, chẳng những đừng hòng lấy một xu, cẩn thận ta còn gọi người tới đuổi cô đi đấy.”
Đỗ Xuân Hiểu vội đẩy bộ bài tới trước mặt Mạnh Trác Dao, mời bà ta tráo, đối phương trộn bài qua loa mấy cái, bèn trả lại, chỉ nói “Được rồi”.
“Muốn bói gì?”
“Còn gì được nữa? Đương nhiên là xem Bạch tiểu thư chết thế nào rồi.”
Đỗ Xuân Hiểu hào hứng lật lá bài quá khứ. Ẩn sĩ xuôi.
“Bạch tiểu thư trước kia nắm giữ quá nhiều bí mật, chỉ có thể âm thầm hành sự, đây có lẽ là mầm mống tai họa cô ấy tự gieo cho mình,” Đỗ Xuân Hiểu thoắt chốc đã nhập vai bà cốt.
Lá bài hiện tại: Phán quyết ngược, Nữ hoàng xuôi.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Trác Dao, đối phương vẫn ngồi đó mặt khinh khỉnh, chỉ liếc lá bài qua khóe mắt.
“Phu nhân, Bạch tiểu thư chết, là vì mang trên người quá nhiều bí mật, những bí mật này liên quan đến một người phụ nữ nắm quyền lực, giống như phu nhân vậy, cái chết của bốn a hoàn kia, cũng có quan hệ với người phụ nữ này, hơn nữa…”
“Ha!” Mạnh Trác Dao bật ra một tiếng cười khẩy, “Đỗ tiểu thư, cô bói như vật, ai mà chả nói được, có gì mới mẻ hơn không?”
“Điều mới mẻ nằm ở phía sau, xin đừng vội.”
Đỗ Xuân Hiểu chau mày lật lá bài tương lai: Ác quỷ xuôi.
“Phu nhân, lá bài Ách quỷ nếu là đàn ông bốc phải, có nghĩa người đó sắp gặp họa sát thân hoặc chết vì bạo bệnh; còn phụ nữ bốc được thì lạ lắm, có thể giải là nạo thai.”
Quả nhiên Mạnh Trác Dao thoáng nhăn mặt, con người đờ ra, không làm sao đảo cho thuận được, sự im lặng đó như hối thúc Đỗ Xuân Hiểu mau mau giải bài.
“Chuyện này thật kỳ lạ, Bạch tiểu thư lẽ nào vì nạo thai mà bị hại? Cô ấy là bác sĩ, để kiếm sống chắc cũng không tránh khỏi từng lén nút làm chuyện này. Nhưng… cô ấy nạo thai cho ai cơ chứ? Cho mình, hay cho người khác? Nếu là nạo thai cho người khác, nhất định sẽ có ghi chép bệnh lý khám và điều trị. Hạ Băng, các cậu đã kiểm tra ghi chép chưa?”
Hạ Băng mau miệng tiếp lời: “Đang điều tra, vì nhiều quá nên mấy người phải cùng làm.”
Đỗ Xuân Hiểu gật đầu, cười nói: “Có thể thấy Bạch tiểu thư bị cái món nạo thai kia hai chết. Ấy? Phu nhân, mấy a hoàn chết trong phủ, đều bị mổ bụng phải không. Đứa bé này cũng được mang trong bụng…”
“Nói bừa gì thế?!” Mạnh Trác Dao đã đứng bật dậy, trên trán lần đầu tiên thấy rịn ra một lớp mồ hồi, “Đỗ tiểu thư, ta không muốn nghe cô nói bậy nói bạ nữa! A hoàn trong nhà chúng ta, từng người đều qua tuyển chọn rồi mới nhận vào, phàm là mấy đứa không đứng đắn đều bị đuổi cổ từ lâu rồi, còn có thể ở đâu đợi người tới giết ư? Hoang đường!”
Dứt lời, bà ta không màng đến hai người khách nữa, xăm xăm đi thẳng vào phòng trong, Như Băng đành đứng trong góc không dám động đậy, cũng không biết có cần tiễn khách hay không?”
“Bạch tiểu thư cứ ba tháng, một lần kiểm tra sức khỏe cho người nhà họ Hoàng phải không?
Hạ Băng thình lình thốt ra một câu, như ám tiễn phóng ra, găm vào Mạnh Trác Dao giữa đường.
“Phải thì sao?”
“Nghe nói định kỳ kiểm tra sức khỏe mọi người trong nhà là chủ ý của phu nhân đưa ra.”
“Đúng.” Mạnh Trác Dao bất đắc dĩ quay người, gật đầu với Hạ Băng, “Đó là ý của Mộng Thanh, con bé nói trong nhà đông người, ra ra vào vào, chưa biết chừng có bệnh lạ truyền nhiễm, nên mời một bác sĩ định kỳ tới kiểm tra thì tốt, người Tây cũng giữ gìn sức khỏe như thế.”
“Vậy lần kiểm tra cách đây ba tháng, bốn người hầu mới chết cũng tham gia chứ? Ghi chép kiểm tra sức khỏe của tất cả mọi người khi đó, chắc có bản sao ở chỗ phu nhân? Có thể lấy ra xem qua được không?” Hạ Băng đột nhiên đổi từ bộ dạng thẹn thùng e ngại sang nghiêm túc lạnh lùng.
“Ta nào có mấy thứ ấy? Chẳng qua chỉ hỏi Bạch tiểu thư xem có ai mắc bệnh nghiêm trọng không thôi, nếu cô ấy nói không, ta cũng không truy hỏi gì thêm, ai có thời gian xem mấy ghi chép khám bệnh đó chứ?” Mạnh Trác Dao cười gượng nói.
“Nhưng nếu Bạch tiểu thư nói cho phu nhân biết, trong phủ có bốn người hầu đang mang thai, đó hẳn phải là chuyện bê bối, huống hồ bọn họ làm ra cái thai ấy với những người đàn ông nào, những người đó cũng đều phải chịu liên lụy, đối với nhà họ Hoàng, đây không phải chuyện đẹp mặt gì.” Đỗ Xuân Hiểu thong thả chơi đùa với lá bài Ác quỷ nọ.
Giọng Mạnh Trác Dao trở nên giận dữ: “Đỗ tiểu thư, người chưa từng ở trong một gia tộc lớn như cô, đương nhiên không hiểu chuyện. Giữa đám người hầu xảy ra chuyện xấu xa gì, chúng tôi cũng không nhất định phải quan tâm, dù sao bọn họ không được học hành gì nhiều, ngày ngày mèo mả gà đồng chẳng thể phòng được, làm chuyện bẩn thỉu bị tra ra, đuổi đi là được, đâu ra chuyện phải bảo mật chứ?”
“Nhưng nếu người khiến bọn họ mang thai là thiếu gia nhà họ Hoàng, thì tình hình lại khác rồi…” Đỗ Xuân Hiểu thản nhiên chặt đứt mọi phòng bị của Mạnh Trác Dao, khiến đối phương nhất thời mặt mày tái mét, miệng há ra, nhưng lời nói lại nghẹn trong ngực không thốt ra nổi.
“Điền Tuyết Nhi là người xinh đẹp nhất trong số mấy a hoàn, sinh tiền hầu hạ ở phòng con gái bà, bà chắc biết cô ra có quan hệ với người đàn ông nào chứ?” Hạ Băng từng bước tiến tới.
Chiếc khăn trong tay Mạnh Trác Dao đã rơi xuống đất, bà ta không kịp nhặt lên, đầu run bần bật, mãi lâu sau mới thốt ra được mấy câu: “Hai vị, cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy, tuy hai thiếu gia nhà họ Hoàng đều không phải do ta sinh ra, nhưng cũng do ta nuôi nấng trưởng thành, đều là người có thể diện, cũng chưa từng bị xử tệ, sao có thể để mấy con a hoàn bát nháo đó mê hoặc? Các người tra án thì tra án, nhưng không thể tùy tiện vu vạ cho ai. Có những chuyện, không đơn giản như các người nghĩ đâu.”
“Có những chuyện, không đơn giản như chúng tôi nghĩ, vậy thì phức tạp nhường nào? Mong phu nhân chỉ giáo?” Hạ Băng không buông tha, thể hiện hết uy nghi của một cảnh sát.
Như Băng đã cúi người nhặt khăn tay lên, trao lại vào tay Mạnh Trác Dao, bà ta không buồn nhìn Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu thêm nữa, chỉ nói “Tiễn khách”, rồi vén rèm châu bước vào trong.
“Tôi phát hiện, mỗi lần cậu xem bói cho người ta, sau khi xem xong, đối phương đều sẽ đập bàn bật dậy, sau đó là đi thẳng!” Hạ Băng không biết từ lúc nào đã khôi phục lại bản mặt khờ khạo, ngờ nghệch cười với Đỗ Xuân Hiểu.
Đỗ Xuân Hiểu chỉ liếc xéo Hạ Băng một cái đáp lễ, rồi lại chau mày lầm bầm: “Có thể, quả thật chúng ta nghĩ quá đơn giản…”