Hoàng Mạc Như đứng dưới khung cửa sổ sáng nhất, nhìn bụi bặm nhảy nhót, hắn không rõ có thể coi là may không nữa, chỉ biết vết thương chằng chịt trên tay vẫn găm đầy vụn thủy tinh vỡ. Lúc này, hắn vốn nên chạy khỏi đây, liên hệ với đội cảnh sát, lật tung cái mật đạo kia lên, để tìm ra càng nhiều bí mật hiếm người biết. Song luôn có một giọng nói non nớt luẩn quẩn trong đầu hắn, bảo hắn “không được kể cho bất kỳ ai.”
Bởi thế hắn quyết định giữ miệng kín bưng, nhưng lại hơi không cam lòng, vài đoạn ký ức đã càng lúc càng rõ ràng, chỉ là vẫn chưa có một sợi dây liên kết chúng lại với nhau, nên hắn đành tiếp tục tìm kiếm. Cầu thang gỗ trong lầu sách như người già ở tuổi xế chiều, bậc thang nào cũng có các lỗ mối gặm li ti, đường vân như sóng nước hòa lẫn vào nhau, tựa hồ mỏng manh tột cùng, khiến người ta không nỡ giẫm lên. Mỗi tầng đều có hàng dãy giá sách kê thành vòng cao vút tới tận trần, nhét kín những pho cổ tịch đóng chỉ, dày mỏng khác nhau, giữa gáy sách và trần nhà giăng đầy mạng nhện, như thổ lộ nỗi ai oán trước năm tháng nước chảy mây trôi. Những bước đi như mộng du của hắn khiến các bậc thang cú kuys ấy rên lên não nề, càng lên cao, tâm trạng hắn càng phấn chấn, vì biết ký ức bị cướp đi lúc trước đang dần được hoàn lại.
Vết tích vụ hung án trên tầng mái lầu sách vẫn rất rõ rệt, sau cái giá sách trống một nửa, sau cánh cửa ngăn tróc sơn đỏ, chính là nơi Tiết Túy Trì từng ẩn nấp. Đẩy cửa ra, mùi chua loét vẫn chưa bay hết mà còn lẩn quất trong không gian chật hẹp đó. Hắn nín thở, khom lưng chui vào, phát hiện trần nhà chỉ cách đỉnh đầu hai tấc, ở trong này có muốn đứng thẳng người cũng khó. Hắn bất giác hít vào một luồng khí lạnh, cảm giác không biết phải chấp niệm đến thế nào mới có thể khiến một người chui rúc trong đây song cuộc đời một con chuột hai mươi mấy năm trời!” Không khí làm người ta ngạt thở khiến hăn mấy lần chực nôn, đành giật lùi ra ngoài, vừa tới cửa đã đụng phải một vật…
Không! Là bàn tay người, đang đặt trên lưng hắn!
Hắn kinh hoàng, da đầu lập tức như muốn nứt toác, lỗ chân lông trên người đều mở to, vết thương vừa chớm lành sau đầu đang khoan vào ký ức ở nơi sâu thẳm trong linh hồn. Không sai, trước kia hắn cũng từng gặp tình cảnh tương tự, một bàn tay đặt lên lưng hắn, ngỡ là muỗi ruồi gì đấy sượt qua, vừa quay đầu lại định phủi thì đã không kịp nữa rồi! Như thể đột ngột bị rút mất trọng tâm, hắn bổ nhào trên cầu thang, gỗ xù xì đâm sượt qua má và cánh tay, không hề thấy đau, chỉ thấy như lửa cháy khiến người ta lo lắng, mất khả năng ứng biến!
May mà lần này hắn không đứng trên cầu thang, dù có bị ám toán thì nhiều nhất cũng chỉ ngã vào căn mật thất hôi hám này thôi. Nhưng, nếu trong tay đối phương còn cầm một cây rìu thì sao?
Trải nghiệm khủng khiếp trong mật đạo một lần nữa quấn lấy hơi thở hắn, hắn bất động, từng thớ thịt đều căng cứng, từ từ quay đầu lại, mồ hôi theo lông mày nhỏ vào hốc mắt, cũng không màng quệt đi, chỉ ra sức mở mắt thật to, muốn chết cho minh bạch.
“Là cậu Cả ư…”
Chủ nhân của bàn tay trên lưng là Hạ Băng, đứng sau anh là Đỗ Xuân Hiểu người nồng mùi khói thuốc.
Hoàng Mạc Như bấy giờ mới khôi phục lại nhịp thở, hổn hển không ra hơi, tay ghì chặt trước ngực: “Hai người đến đây làm gì?”
“Vậy cậu Cả đến đây làm gì?” Đỗ Xuân Hiểu nheo mắt, không hề khách khí hỏi vặn lại.
“Tôi…” Hoàng Mạc như vừa định trả lời thì thấy trên đầu Đỗ Xuân Hiểu nhô lên một cây rìu, lưỡi rìu đang nhằm chính giữa hộp sọ cô.
“Cẩn thận!” Hắn hét lớn, nhưng trong lòng thầm đoán không kịp rồi, chỉ vài giây nữa thôi, đầu Đỗ Xuân Hiểu e sẽ bị chẻ làm đôi.
Nào ngờ cô như có mắt sau lưng, không xoay đầu mà ngồi thụp luôn xuống. Tên sát nhân vốn đang giơ cao cây rìu thấy con mồi bỗng chốc lùn tịt, nhất thời không biết làm sao, tay khựng lại trên không, khoảnh khắc ấy đã cho Hạ Băng cơ hội phản công, anh vung mạnh cái túi trong tay vào mặt tên sát nhân. Hoàng Mạc Như cuối cùng cũng nhìn rõ kẻ ấy, y trùm áo choàng đen, che kín mặt mũi và cơ thể, như Tử thần bằng xương bằng thịt chui ra từ lá bài của Đỗ Xuân Hiểu.
Tên sát nhân bị Hạ Băng quăng túi đựng bùi nhùi trúng mặt, phần mũ trùm đầu tuột xuống, để lộ một khuôn mặt lạ lầm. Tóc bạc trắng, mặt méo mó, ngũ quan vì sát ý mà trở nên hung ác, da dẻ trắng bệch láng bóng, như đã lâu không thấy ánh mặt trời. Trong khoảnh khắc áo choàng tụt xuống, cả người lão bị phơi bày giữa ánh sáng ban ngày, lão vôi giơ cánh tay lên che mắt. Hạ Băng tức thì nhào tới cho lão một cú đấm, đối phương hự lên ngã lăn ra sàn, tay phải vẫn nắm chặt cán rìu.
Hoàng Mạc Như đứng bên, hoàn toàn không có ý bước lên hỗ trợ, mà chỉ nhìn đăm đăm về phía trước như bị trúng tà. Đỗ Xuân Hiểu cuống quýt, hét lên bên tai hắn: “Mau tới giúp một tay đi!”
Thực ra chính cô cũng không biết phải giúp thế nào, vì Hạ Băng đã nhào tới cùng lăn lộn trên sàn với tên sát nhân kia, cả hai dính đầy bụi bẩn, áo choàng của tên sát nhân cũng đã tuột ra, để lộ áo ngắn quần dài mặc bên trong. Bọn họ dùng sức giằng co, người ngoài cuộc đã không phân biệt nổi ai là ai nữa. Hạ Băng giữ chặt lấy bên tay cầm hung khí của đối phương, một tay vòng qua siết lấy cổ lão, kẻ kia hét lên ú ớ vì khí quản bị thít chặt, mặt nhanh chóng đỏ lựng, vằn máu trong mắt phình lên.
Đỗ Xuân Hiểu chăm chú nhìn theo hai người trên sàn nhà, nhưng không biết nên nhúng tay từ đâu, đành giậm chân bình bịch, cảnh tượng kinh tâm động phách thế này, cô quả thật không ứng phó nổi, giậm chân lại vô tình giẫm nát luôn cả cặp kính của Hạ Băng văng ra, càng luống cuống không biết làm sao,. Lúc này, cô mới thật sự coi mình là con gái, túm lấy Hoàng Mạc Như đang đờ đẫn hét: “Mau tới đó giúp đi! Còn đần thối ra đó làm gì?”
Lời vừa dứt, cô đã bị một sợi dây chão tròng lấy cổ họng thít chặt, không khí từ đó đứt đoạn. Cô chỉ có thể điên cuồng vung tay quờ quạng, đáng tiếc người ghìm dây lại ở sau lưng.
Là ai đánh lén cô?
Đỗ Xuân Hiểu dựa vào luồng khí cuối cùng trong khoang phổi, ra sức ngoái đầu lại nhìn, tiếc rằng toàn thân tê dại, máu như đã đông cứng, muốn cựa quậy một chút cũng vô vọng. Trong đầu cô bất giác thoáng qua cảm giác nản lòng, lần đầu tiên trong đời thấy làm thân con gái thật thiệt thòi, không được uy phong dũng mãnh như cánh đàn ông, đi điều tra gặp nguy hiểm cũng chỉ có nước chờ chết. Giữa lúc ý thức mơ hồ, cô nhìn thấy Hoàng Mạc Như vẫn đứng dưới ánh nắng trước cửa sổ, như thể đang tắm mình trong hào quang của thần Phật, vẻ thành kính, đờ đẫn trên khuôn mặt ấy khiến cô lập tức hạ quyết tâm, sau khi biến thành ma nhất định sẽ tìm đến cậu Cả này đầu tiên rồi mới tính chuyện báo thù hung thủ!
Cô đang tuyệt vọng tính toán thì chợt nghe bên tai một tiếng rầm mơ hồ, cổ cũng theo đó được nới lỏng, nửa bàn chân vừa đặt vào Quỷ Môn Quan lập tức thu về! Sau khi thính giác và thị giác phục hồi, cô quay ngay ra nhìn hai người vẫn đang quấn lấy nhau trên sàn, ắt hẳn tiếng động khủng khiếp vừa rồi đã làm kinh động tất cả, Hạ Băng bất giác lơi tay, liền bị tên sát nhân phản công, đẩy dính vào tường, lưỡi rìu sắc lẹm một lần nữa giơ lên, bổ xuống đầu Hạ Băng…
Ngay lúc đó, lại nghe một tiếng “Pằng”.
Động tác giết người của tên sát nhân khựng lại vài giây, cả người mềm nhũn đổ xuống Hạ Băng, cây rìu rơi đánh “xoảng” xuống đất, mọi sát cơ căng thẳng khi trước cũng bất ngờ hạ màn ngay lúc này.
Hạ Băng mặt mày tái mét đẩy tên sát nhân ra, mái tóc trắng lởm chởm của lão sượt qua cằm anh, biến khát vọng cầu sinh mãi liệt lúc trước thành hơi ấm còn dư sau cơn hoảng loạn, anh vội đẩy tên sát nhân không biết còn thở không sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên.
Hoàng Phi Phi đứng đó, từ họng súng săn vừa ngắm chuẩn tên sát nhân bốc theo một làn khói xanh, nòng súng nhấp nhô dữ dội theo khuôn ngực đầy đặn.
“Đây… đây là Lý Thường Đăng…” Đỗ Xuân Hiểu chỉ vào xác chết trên sàn nhà, nói.
“Vớ vẩn! Người này tôi chưa gặp bao giờ!” Hạ Băng vội ôm cổ bò dậy.
Hoàng Phi Phi chỉ cây súng săn về phía xác chết bên cạnh Đỗ Xuân Hiểu, dẩu mồm nói: “Chị ấy nói người này chứ không phải tên vừa hành hung anh đâu.”
Quả nhiên, Lý Thường Đăng trợn trừng hai mắt nằm dưới chân Đỗ Xuân Hiểu, ngón tay trái còn quấn một sợi dây đỏ mảnh, não tương hồng đào chảy ra từ huyệt thái dương bị dộng vỡ, chảy qua chân Hoàng Mạc Như, nhuộm đỏ quá nửa chiếc tẩu thuốc gỗ hoàng dương cũ lăn lóc trên sàn.
“Vậy đây là ai?” Hạ Băng mau chóng lấy lại bình tĩnh, lật ngửa xác tên hung thủ tóc bạc. Lão trúng đạn ở lưng, máu chảy ra không quá nhanh nhưng đã thấm ướt một khoảng sàn lớn.
Không ai trả lời, vì tất cả đều không biết nói gì, không khí thoáng chốc lại đông cứng. Mãi một lúc sau, chỉ nghe Hoàng Mạc Như reo lên một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi!” Trông hắn đau đớn như đầu sắp nổ tung, ôm lấy dải băng đã đẫm máu trên trán, môi run lên bần bật, tựa hồ người lữ hành trên sa mạc tìm được nguồn nước.
“Ừm, thực ra, tôi cũng nhớ ra đây là ai rồi.” Đỗ Xuân Hiểu chỉ tên sát nhân da tóc đều trắng phớ, nhoẻn cười.
Cái ghế đẩu dưới chân Trương Diễm Bình hình như bị chênh một chân, trong căn phòng quá đỗi yên tĩnh, bà ta có thể nghe tiếng mộng gỗ long ra. Vì vậy bà ta nhẹ nhàng kiễng một chân, chừa thêm chút khoảng trống giữa cổ và thong lọng. Hiện giờ bà ta cần thật nhiều không khí, vốn dĩ sợi thừng đang siết chặt vào da thịt là trở ngại lớn nhất đối với hô hấp, lại thêm lâu ngày không ăn uống, gan bàn chân cuối cùng cũng sẽ đến lúc rủn đi. Lúc này, cảm giác cô độc còn mãnh liệt hơn cả sợ hãi, bóng tối mênh mông không bến bờ khiến bà ta không sao thích ứng nổi. Bà ta nhớ lại đêm trước khi gả vào nhà họ Hoàng, mưa trút xối xả, mẹ có vẻ không vui, vầm ra một túi hương thêu màu kim lục, bảo bà ta treo lên song cửa sổ, cầu cho ngày mai nắng ráo, để bà ta xuất giá được vẻ vang. Bà ta treo túi hương lên, ngồi trước cửa sổ đợi trời tạnh mưa, đêm về khuya, bỗng thấy cách đấy không xa có một người co ro dưới chân tường, đem đèn dầu soi lại gần, là khuôn mặt Lý Thường Đăng nhòa trong nước mưa, cũng không rõ có nước mắt hay không, chỉ thấy đôi mày chau lại, miệng lầm bầm gì đó không rõ.
Bà ta hận không thể dừng ký ức lại ở đấy, từ đó về sau, bản mặt cay nghiệt của Tô Xảo Mai khi bà ta bước qua cửa, cơn đau xé tim xé phổi khi sinh nở, nỗi buồn khi phải làm bộ khách sáo với Mạnh Trác Dao, tất cả đều có thể lược hết đi, không cần giữ lại gì trong cuộc đời này ngoài sự yêu thương chăm sóc của Lý Thường Đăng. So với Hoàng Thiên Minh, ông vừa không anh tuấn, lại không giàu có, là một chàng trai bình thường mà người ta có thể thoắt cái đã quên. Nhưng ngày trẻ, mỗi lần bà ta chèo thùng gỗ nhỏ củ ấu ngang qua con đường mòn bên bờ sông, là có thể trông thấy gã trai trẻ cao kều đen thui ấy ngồi trên một cái ghế thấp, miệng ngậm sợi nan tre, bên chân rơi kín vụn bào trắng xóa, lúc nào cũng cười với bà, trong vẻ gượng gạo xen lãn cả khao khát. Hơn nữa ông chỉ đăm đắm dõi theo bà từ xa, không giống như mấy tên du côn mồm miệng bẩn thỉu trên phố. Ông ta đã đánh cắp trái tim bà như thế, lẳng lặng im lìm, thậm chí trời xanh cũng không báo trước một tiếng, khăng khăng đem bà trao cho ông ta, về sau bất luận bà ở đâu, sợi dây trói buộc ấy vẫn luôn tồn tại.
Đến giờ bà bị treo ở đây, bên tai như vang lên tiếng mưa rả rich đêm gió, ngô đồng và tử đằng trong sân đều bị xối thành sanh sẫm. Đáng tiếc ở trong này không phân biệt nổi ngày đêm, chỉ biết tính mạng đang treo trên một sợi dây, tiếp theo cũng nhất định hung nhiều hơn cát. Có lúc, bà ta nghĩ chi bằng hai chânđạp một cái, kết thúc luôn cho xong. Nhưng trong đầu lại chợt hiện lên cặp mắt thiêu đốt linh hồn bà của Lý Thường Đăng, trong đôi mắt ấy chất chứa khát vọng hạnh phúc. Trong hạnh phúc hư cấu ấy cũng có cả bà, yêu kiều thướt tha đứng bên bờ sông, đang cầm một cái tăm bạc, tỉ mỉ khều cặn bẩn trong khe tẩu thuốc cho ông ta… Nếu được chết trong ảo mộng này, có lẽ cuộc đời mới có thể miễn cưỡng xem như “viên mãn”.
Đương khi ngây ngất, cánh cửa lại mở ra, kẻ mặc áo choàng đen tiến lại gần.
Tuy giờ mắt đã nửa mù, nhưng bà ta vẫn biết kẻ này đang ngửa mặt nhìn mình, bà ta mở hé mắt, ánh đèn vàng vọt hắt lên tương bóng một “con thú” khổng lồ.
Đến lúc rồi sao? Bà ta thầm hỏi.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, dưới chân hẵng đi, trong hoảng hốt, bà ta trông thấy Lý Thường Đăng từ trên cao chìa một cánh tay ôm lấy mình, rồi thấy toàn thân nhẹ tựa lông hồng.