Đỗ Xuân Hiểu dọn đến nhà họ Hoàng, không mang theo bất kì hành lý nào,
Hạ Băng bóng gió nhắc nhở thì cô nheo mắt trả lời: “Dùng của Hoàng tiểu
thư chẳng phải được rồi sao?” Thế rồi chỉ mang theo người bộ bài tarot,
cô tới xưởng lụa Thiên Vận, vừa đặt chân vào phủ họ Hoàng đã trông thấy
Đỗ Lượng mặt mày nghiêm nghị đứng chờ sẵn ở cửa. Đỗ Xuân Hiểu gãi gãi
đầu, nghênh ngang đi qua trước mặt ông chú, định bước qua bậc cửa thì bị Đỗ Lượng tóm lại.
“Xuân Hiểu, tới đây rồi chớ có giở trò tinh quái, kẻo ta mách với cha cháu đấy.”
Đỗ Xuân Hiểu ngẩng đầu ưỡn ngực, cặp phong nhũ vút lên như đỉnh núi, cười
nói: “Cháu là người do cô Cả mời tới xem hung cát cho nhà này, ai dám
nói gì cháu?!”
“Á!” Không ngờ Đỗ Lượng không hề nhân nhượng, búng ngay cho cô một cái đau điếng vào trán, “Dám cãi lại chú!”
Chỉ thoáng chốc mất hết uy phong, Đỗ Xuân Hiểu ôm trán đi thẳng vào trong, Hạ Băng nhịn cười theo sau.
Trông thấy Đỗ Xuân Hiểu, Hoàng Mộng Thanh vẫn giữ thái độ lạnh như băng, chỉ chìa tay ra nói: “Trả lại tôi.”
“Cái gì?” Đỗ Xuân Hiểu đi loăng quăng trong phòng, hết sờ mó mấy món đồ sứ
tinh tế đẹp đẽ trên kệ, lại vặn hộp nhạc trên bàn trang điểm kêu tinh
tang.
“Lá bài!”
Đỗ Xuân Hiểu cười hì hì rút trong túi ra
lá bài Ẩn sĩ, trả lại cho Hoàng Mộng Thanh, sau đó làm mặt nhăn nhó chỉ
vào cây dương cầm: “Mẹ ơi! Cậu về nhà mình rồi vẫn không quên tàn hại
sinh linh à?”
Hạ Băng đứng bên thầm hởi dạ, đúng là bạn bè cùng
lớn lên từ tấm bé, những lời anh không dám nói, cô đều biết lựa đúng lúc nói hộ anh. Nhưng cô và cô Cả họ Hoàng này rốt cuộc quen nhau thế nào,
anh vẫn mù tịt, e hỏi han lại khiến Đỗ Xuân Hiểu đắc ý, đành cố ngậm
miệng nín thinh.
“Mồm miệng cậu vẫn độc như vậy!” Hoàng Mộng
Thanh không hề so đo, trái lại còn cầm đĩa bánh phù dung lên đưa cho Đỗ
Xuân Hiểu, rồi cả hai cùng ăn điểm tâm. Mức độ thân thiết này giống như
một cặp chị em kết nghĩa vẫn tâm sự nhỏ to vờn hoa bắt bướm bao năm vậy.
Màn thể hiện tình cảm tuy có phần thân mật quá đà, nhưng vừa bàn đến chuyện án mạng trong phủ, Đỗ Xuân Hiểu đã nghiệm mặt lại, vụn bánh điểm tâm
bên mép rơi xuống lả tả như vảy gàu: “Vụ án này tôi đã nghe Hạ Băng nói
qua rồi, cũng nắm rõ đại để tình hình, song người nhà các cậu đều như
quỷ dưới mồ trước sau không ra mặt vậy là làm sao? Thế này đi, hôm nay
phủ họ Hoàng các cậu bày một bàn tiệc, mời bà cốt tôi bữa cơm, tiện để
tôi gặp mấy vị tài cán họ Hoàng, cậu thấy thế nào?”
Hoàng Mộng Thanh lập tức gật đầu, hoàn toàn không xem Đỗ Xuân Hiểu là người ngoài, làm Hạ Băng đứng một chỗ há mồm trợn mắt.
Người phủ họ Hoàng dùng bữa ở tiền sảnh, có quy củ đàng hoàng, không những
phải phân đồ dùng bát đĩa, mà ngay bàn cũng bày riêng, chỉ để người mời
ngồi cùng. Vì vậy tuy cùng ngồi ăn trong một phòng, nhưng lại chia hai
bàn, Hoàng Mộng Thanh và Đỗ Xuân Hiểu ngồi một bàn. Ông Hoàng Thiên Minh tuy đã sáu mươi hai tuổi, nhưng tóc vẫn đen nhánh, mắt to mày rậm, da
ngăm cháy nắng, mi tâm liền thành một đường, có cảm giác không giận mà
oai, trông dáng vóc cao lớn vững chãi không hề giống người phương Nam.
Bên cạnh là bà Mạnh Trác Dao, trước ngực đeo một sợi dây chuyền đá quý
to cỡ quả trứng ngỗng, chau mày bưng bát cơm, ăn chưa được mấy miếng đã
lại đặt xuống, nhìn sang con gái bên bàn đối diện vẻ không vui.
“Mộ Vân đâu?” Ông Hoàng Thiên Minh hỏi, giọng không vang, nhưng đủ khiến tất cả dừng đũa.
“Ở trong phòng đọc sách, mệt, kêu không muốn ăn.”
Vị phu nhân ngồi cách xa lão gia nhất, tuy ăn vận đoan trang đúng phép
tắc, nhưng toàn thân lại toát ra vẻ yêu mị – thái dương bằng phẳng, bờ
môi đầy đặn, cặp mắt hạnh mỗi khi nhìn ai mí mắt đều cụp xuống mơ mơ
màng màng; dù tuổi xuân đã qua, nhưng gương mặt vẫn còn dấu vết thuần
khiết trong sáng thời trẻ, khiến người ta nhìn mà say đắm. Tư sắc bà Ba
thế này, đương nhiên nổi trội hơn các nữ quyến như hoa khác bên bàn ăn
không biết bao nhiêu lần, Đỗ Xuân Hiểu bất giác đem bà ta so sánh với
tiểu nha đầu tới coi bói nọ, liền cảm khái thì ra trấn Thanh Vân lại có
tiên khí nhường này, sinh ra được những mỹ nhân cực phẩm như vậy. Chỉ
đáng tiếc tiểu nha đầu nọ tới nay đã ôm khoang bụng bị khoét rỗng nhập
thổ, theo như hình dung của Hạ Băng thì là “mặt đầy oán hận”.
“Ừm.” Hoàng lão gia gật gù, quay sang bàn Đỗ Xuân Hiểu cười nói, “Để Đỗ tiểu
thư chê cười rồi, khuyển tử sức khỏe không tốt, không tiện ra tiếp đãi.
Xảo Mai, đợi lát nữa kêu người đi mua ít hoa quả hảo hạng, đưa tới phòng Mộng Thanh, đêm nay hai đứa chắc có nhiều chuyện muốn hàn huyên.”
Bà Hai gật đầu, cũng mỉm cười với Đỗ Xuân Hiểu, nụ cười chỉ toàn vẻ khách
khí lạnh nhạt. Tô Xảo Mai cắt tóc ngắn ngang tai, phần dưới uốn lọn xoăn nhỏ, sắc mặt hồng hào, nếp nhăn đều ở những chỗ không dễ để người khác
nhìn thấy, cả người từ trên xuống dưới chỉ đeo một chiếc nhẫn lam bảo
thạch và một đôi hoa tai sen vàng, phẩm vị lẫn khí vận đều khác hẳn
người thường.
“Mộng Thanh, Phi Phi, muốn ăn gì nào?”
Hoàng Mộng Thanh đủng đỉnh uống một ngụm canh, cười nói: “Mẹ Hai mua gì thì
bọn con ăn nấy, miễn là không phải dưa hấu, trướng bụng.”
“Đừng
có nhắc đến thứ quả ấy nữa, bữa trước Đỗ quản gia từ dưới quê mang lên
một đống dưa gang, con ăn một quả mà đến giờ bụng vẫn anh ách đây. Mẹ,
vẫn là cháo ngân nhĩ tâm sen có tác dụng.”
Người nói những lời
này là Hoàng Phi Phi, con gái Tô Xảo Mai, đang tuổi dậy thì, trên trán
lấm tấm mụn đỏ, đôi tay ngọc nhanh nhẹn hoàn toàn không xứng với vóc
dáng tròn trịa, song ngũ quan lại ngay ngắn lạ thường, giữa đôi mày
không giấu được vẻ ngạo nghễ đặc biệt của thiên kim phú gia. Chắc do gia giáo, có thể thấy cô ta đã gắng sức thu liễm tính khí của bản thân, ăn
nói chừng mực, dù muốn tỏ ra khinh thường, nhưng cũng để ý đến thể diện
của mẹ. Hoàng Mạc Như anh ruột cô ta lặng lẽ ngồi ăn bên cạnh, quả nhiên cũng mang gương mặt như chạm khắc, có điều quầng mắt thâm đen, mặt mày
mệt mỏi, không được hoạt bát ngạo mạn như em gái.
“Con nhiều lời
quá đấy, lão Đỗ cũng là có lòng tốt, gửi dưa gang lên cho chùng ta ăn,
con còn phàn nàn mãi không thôi. Nhưng nhiều thế ăn cũng không hết, Mộng Thanh à, để tối ta sai người đưa đến cho con mấy quả, cho bạn con nếm
chút quả tươi.” Tô Xảo Mai liếc xéo con gái, đoạn cười híp mắt nói với
Hoàng Mộng Thanh.
Hoàng Mộng Thanh âm thầm lè lưỡi với Đỗ Xuân Hiểu, xịu mặt đáp: “Cảm ơn mẹ Hai.”
Mọi người đều không ai nói năng nữa, chăm chú ăn cơm, ông Hoàng Thiên Minh
định nói gì lại thôi, chỉ đằng hắng mấy tiếng, không khí cứng ngắc chảy
qua miệng bát viền vàng. Tựa hồ mọi người đều cố ý tảng lờ sự khinh miệt của Tô Xảo Mai dành cho họ, nhưng không sao che đậy nổi sự thực là bà
ta nắm giữ đại quyền nội vụ nhà họ Hoàng.
Ăn được bữa cơm, Đỗ Xuân Hiểu đã mệt không ngóc nổi cổ.
Buổi tối vừa uống xong trà thì một nam bộc mồ hôi nhễ nhãi bưng một khay lớn dưa gang bổ sẵn đưa tới phòng Hoàng Mộng Thanh, Đỗ Xuân Hiểu mới cầm
lên cắn một miếng đã nhổ ngay ra: “Sao lại hỏng thế này?”
“Hừ!
Không hỏng mà đến lượt chúng ta sao?” Hoàng Mộng Thanh ngồi trước gương
chải đầu, sau khi nhìn thấy đống dưa gang, nụ cười khẩy cứ như dính chặt bên khóe miệng.
Đỗ Xuân Hiểu rút ra lá bài Hoàng hậu, phe phẩy
trước mặt Hoàng Mộng Thanh, nói: “Xem ra mẹ Hai của cậu là một nhân vật
lợi hai đấy, vốn cứ nghĩ mẹ cậu đã khó dây lắm rồi, không ngờ vai ác lại ở đây.”
“Cậu đừng nhầm, bà ta có tài cán gì đâu.” Hoàng Mộng
Thanh bĩu môi, rõ ràng rất không vui, “Chẳng qua mang thai sinh liền
được một chữ ‘hảo'(1), đương nhiên được cha tôi yêu thương hơn chút
đỉnh. Cậu xem bà ta mặt mũi hiền lành phúc hậu, đến mẹ tôi tinh minh như vậy cũng bị bà ta lừa mà, ngỡ rằng bà ta thực sự có thể xử sự công
bằng, chăm lo cho cả nhà chúng tôi. Ai ngờ cái đuôi hồ ly chẳng được mấy ngày đã lòi ra.”
“Đến mẹ cậu cũng bị lừa, có thể thấy đây là
người có năng lực thật sự.” Đỗ Xuân Hiểu cũng sà tới cào cào bới bới tóc tai trước gương của Hoàng Mộng Thanh.
Hoàng Mộng Thanh làm vẻ khinh miệt nói: “Đó là vì tôi không muốn tính toàn với hạng người ấy, nếu như đã tính ấy à…”
“Nếu mà tính thật, cậu nhất định sẽ dùng bài tarot bói cho trời u đất ám, tìm ra diệu kế chế ngự bà ta?”
Đỗ Xuân Hiểu cười khanh khách, lại nhớ tới hồi cả hai cùng đi học ở Anh
quốc. Hoàng Mộng Thanh khi đó là người có thói quen giấu oán hận trong
lòng, vui giận không dễ lộ ra ngoài, vì vậy mỗi khi gặp phải oan ức đều
do Đỗ Xuân Hiểu giúp cô báo thù. Gia nhập hội bói bài tarot của trường
cũng là chủ ý của Hoàng Mộng Thanh, nhưng đạt được thành tựu trên phương diện này lại là Đỗ Xuân Hiểu, trong khi tất cả mọi người đều ra sức
nghiên cứu chiêm tinh tarot, chỉ có cô đi sâu vào sách vở về tâm lý học, từ đó thoát ly hoàn toàn ý nghĩa vốn có của lá bài, tự hình thành kỹ
xảo giải bài độc đáo của riêng mình, không bao lâu đã trở thành người
đọc bài(2) trong hội.
“Nói xem, lần này cậu bảo tên ngốc kia gọi
tôi đến đây, mục đích là gì? Lời khó nghe tôi cứ nói trước, tarot xem
bói đều là trò bịp người, nếu cậu cho rằng tôi lần lượt trải bài xem cho từng người mà có thể túm được hung thủ thì rõ ràng đang nằm mơ đấy.”
“Biết rồi, mời cậu đến đây không phải muốn cậu điều tra, mà là thẩm vẫn cậu
như nghi phạm kìa.” Hoàng Mộng Thanh nói giọng nửa đùa nửa thật, coi như đã kích thích được Đỗ Xuân Hiểu.
“Chao! Tôi chỉ là bà chủ tiệm sách quèn, lấy đâu ra cái vinh hạnh ấy?”
Hoàng Mộng Thanh gật gù, cặp mắt một mí dài mảnh hơi hồng hồng, khiến cả
khuôn mặt bỗng chốc toát lên nét diễm lệ: “Cậu cũng biết bốn đứa a hoàn
bị chết, trước đó đều tới chỗ cậu xem bói chứ?”
Đỗ Xuân Hiểu
không tỏ ra thất thế, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ hồng ấy, đáp trả: “Tôi
có thể không biết bốn vị khách của mình về sau bị chết, nhưng cô Cả làm
cách nào biết được?”
Hai người nhìn chòng chọc nhau đủ nửa phút,
làn khói mỏng tỏa ra từ lò hương muỗi giữa đêm mùa hạ lững lờ lướt qua
da dẻ cả hai, căn phòng tĩnh lặng chẳng khác nào dưới đáy hồ sâu.
Lát sau, Hoàng Mộng Thanh mặt lạnh băng, dửng dưng nói: “Có thể cậu đích
thực là đồ đại bịp, đến việc bọn họ sắp gặp phải họa sát thân cũng không bói ra.”
“Kỳ lạ, mấy người ấy chẳng thấy ai hỏi về thọ mạng, chỉ xem nhân duyên tài vận cũng là lỗi của tôi chắc?” Đỗ Xuân Hiểu cưỡng từ đoạt lý.
“Cô Cả, có cần trải giường cho Đỗ tiểu thư không ạ?”
Ngọc Liên vô tâm vô tính bước vào thỉnh thị chủ nhân. Nó vốn là a hoàn
được bà Tô Xảo Mai để ngoài cửa canh đêm vì chê chân tay vụng về, nhân
chuyện Tuyết Nhi bị giết bèn đẩy sang cho Hoàng Mộng Thanh. Cô nương này thân hình nhỏ nhắn, giọng nói cũng vo ve như muỗi kêu, Hoàng Mộng Thanh sai khiến không sao quen được.
“Không cần trải! Hôm nay gái già
này ngủ ngoài sân, kẻo nửa đêm tỉnh dậy mưu hại cô Cả nhà các ngươi!” Đỗ Xuân Hiểu có vẻ bực mình thật, loẹt xoẹt đôi giày vải mũi đã sắp bục
định bước ra ngoài, liền bị Hoàng Mộng Thanh kéo giật lại, Ngọc Liên sợ
không dám hỏi han gì thêm, xoay người chạy thẳng.
“Xuân Hiểu, tôi không nghi ngờ cậu, mà nghi một người khác.”
“Ai?”
Hoàng Mộng Thanh thì thầm vào tai Đỗ Xuân Hiểu một cái tên.