Trước khi vận đen tới, Bích Tiên là người kém nhẫn nhịn nhất, a hoàn
ngoài phòng ai nấy đều có chút ghen ghét xen lẫn ngưỡng mộ cô ta, chẳng
qua chỉ không chịu gật đầu thừa nhận. Nếu đổi lại là Tuyết Nhi hoặc chị
Quế sẽ nhịn cho qua, dù gì cũng là kẻ thắng, việc gì phải khổ sở tranh
chấp mấy thứ bề nổi đó, chỉ hạng địa vị nửa vời chân không tới đất cật
không tới trời mới để ý đến mấy thứ ấy, nhưng Bích Tiên khéo thay lại ở
đúng vào hoàn cảnh nửa vời này. Người trong phòng bà Ba vốn đã thấp hơn
những người khác một bậc, từ chủ đến tớ đều phải chịu ức hiếp, kể cả
không bị bắt nạt, thì cũng ảo tưởng mình phải chịu đựng hàm oan, nên
không khí trong phòng đặc biệt bức bối, cuối cùng tìm nơi phát tiết.
Trương Diễm Bình tìm Bích Tiên, Bích Tiên tìm Ngâm Hương, Ngâm Hương
thực sự không có nơi nào để kể khổ, bèn giở quẻ ăn trộm đồ của chủ nhân, vừa vì tham tài, vừa vì báo thù.
Nhưng dẫu thế, Ngâm Hương và
Bích Tiên vẫn duy trì tình hữu hảo ngoài mặt, Bích Tiên còn đem điểm tâm chủ nhân ăn thừa ra lấy lòng cô ta, bởi biết giữa cô ta với Tiểu Nguyệt bên phòng cậu Cả có tình chị em sâu nặng, ủ mưu gián tiếp móc nối với
Tiểu Nguyệt, chưa chừng ngày nào đó lại được điều sang phòng bà Hai đang nắm thực quyền. Nhất là khi Tuyết Nhi vừa chết, Bích Tiên mừng tới độ
trong mơ cũng sực tỉnh vì cười, lúc ấy hẳn cô ta không ngờ rằng kiếp số
của mình lại tới nhanh như vậy, đến bắt gặp Ngâm Hương tham ăn nhác làm
trôn trong phòng trà nước ngủ ngày cũng không đá không mắng, chỉ lay lay gọi dậy.
Ngâm Hương đương nhiên hiểu rõ tâm địa của ả a hoàn
hạng nhất này, tuy Tuyết Nhi mới chết, luận về vai vế còn có “gừng già”
như chị Quế gánh vác, nhưng xét tư sắc Bích Tiên tuyệt đối có thể nhảy
lên hàng đầu, nói không chừng ngày nào đó được lão gia thu nhận, còn
ngồi ngang hàng với bà Ba. Mỗi lần Ngâm Hương buôn chuyện thị phi với
Tiểu Nguyệt đều nói đến chuyện này đang oán hận than Bích Tiên phúc khí
quá tốt, không ngờ Tiểu Nguyệt lại phân tích theo một hướng khác: “Chính vì cô ta quá tốt số, nên một khi còn người như bà Hai ở đâu, cô ta đừng mơ mở máy mở mặt. Em không thấy à, những người dung mạo như tiên trong
nhà này đều được nhận vào phòng các bà các cô, người theo hầu lão gia
với các cậu không phải già nưa thì cũng xấu xí. Chứng tỏ sớm đã có dự
phòng, em cho rằng bà Cả và bà Hai là phỗng thật chắc? Chính là phòng
ngừa đột nhiên lại mọc ra một bà Ba tranh sủng nữa đấy.”
Một lời
thức tỉnh người trong mộng, Ngâm Hương bất giác thấy thương thay cho
Bích Tiên, chí khí cao nhường vậy, đáng tiếc số mệnh lại bị thao túng
trong tay người khác. Vì vậy hôm Bích Tiên chết, càng giống như số phận
đã định, Ngâm Hương không hề kinh ngạc chút nào. Tuệ Mẫn gặm miếng bánh
nướng nhân rau khô gói trong túi giấy dầu vàng, vừa ăn vừa than thở:
“Sao mấy người trông ra dáng nhà họ Hoàng đều bị giết hết thế nhỉ?”
Chẳng hiểu sao cô ta cứ khăng khăng tin rằng có tên sát thủ háo sắc nào
đó đã đột nhập vào nhà họ Hoàng, chỉ chọn những a hoàn như hoa như ngọc
mà xuống tay, so ra, về nếp nhăn ngoài vỏ não, cô ta hẳn ít hơn người
khác mấy đường. Nhưng rồi như thể đã chọc trúng chỗ yếu hại, trước mắt
lại mơ hồ hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt bị che lấp dưới đám lá
hoa giập nát của Thuý Chi. Ngâm Hương mới đầu cậy mình lớn gan, đi theo
Đỗ quản gia xem náo nhiệt, vì người quá đông, lại cũng không dám lại
gần, kết quả chỉ ngó qua một cái, cảnh tượng kinh hoàng ấy đã đóng đinh
vào tâm trí.
Nhưng khi ấy, Ngâm Hương vẫn không hề nghĩ tới
chuyện phải bỏ trốn. Cô nảy ra ý định trốn là vì một câu nói đùa của
Tiểu Nguyệt, cô ta nghe nói Ngâm Hương vờ can đảm tới xem hiện trường,
kết quả lại sợ đến hồn bay phách lạc quay về, nè giễu: “Em chẳng phải
nối tiếng lòng gang dạ sắt ư? Sao còn sợ một cái xác?”
“Ai bảo
sợ? Đấy là vì bụng tự nhiên đau không chịu nối nên em mới quay về!” Ngâm Hương trong lòng đã chùn nhưng ngoài miệng vẫn còn nói cứng.
“Còn chối nữa? Khi đó rõ ràng trông thấy cô hồn xiêu phách tán, thiếu chút
nữa là tè ra quần rồi!” Tuệ Mẫn đứng một bên phụ họa, Ngâm Hương lúc này mới nghĩ ra chắc chắn là ả đàn bà béo như lợn này kể lể với Tiểu
Nguyệt.
“Mấy người nói nhăng cuội gì thế hả? Tôi mà biết sợ? Vậy
năm ngoái nghe bảo dưới đê có ma nước làm loạn, kéo người xuống thế chỗ
nó, là ai đêm nào cũng đi qua đó mua đậu phụ thối cho mấy người ăn?”
Ngâm Hương nói mãi thành ra tức thật, thề phải giành lại thứ tôn nghiêm
mơ hồ ấy.
“Được rồi.” Nụ cười của Tiểu Nguyệt bày đầy cạm bẫy, cô ta nói, “Nếu em dám qua đêm dưới khóm trúc đào ấy, bọn chị sẽ phục em,
đời này kiếp này kính trọng em, thế nào?”
Cứ thế Ngâm Hương như
bị ma xui quỷ khiến ôm chiếu tới dưới khóm trúc đào đã bị chặt gần nửa.
Tuy ban đêm trời đỡ nóng hơn nhưng ánh trăng vẫn có viền đỏ như tôm
luộc, để tránh bị muỗi vắt côn trùng cắn, cô ta còn đặc biệt xịt lên
người một bình Hoa Lộ Thủy, trên đầu dưới chân đều đốt hương muỗi, thế
mà bên tai vẫn nghe vo ve không thôi. Vì sợ Đỗ quản gia đi trực đêm
ngang qua phát hiện, cô ta chọn thời điểm sau canh ba, nghĩ bụng tới lúc đó yêu ma quỷ quái có gì xuất hiện thì cũng chỉ nhất thời. Đáng tiếc
khuôn mặt rũ rượi tóc tai của Thúy Chi vẫn đung đưa qua lại trong đầu,
cô ta chỉ có thể ôm chặt ngực, cố làm bộ trấn tĩnh, ra sức niệm “A Di Đà Phật”, cầu cho mau mau đến sáng.
Trời đêm mát mẻ êm ả như nước,
Ngâm Hương tuy sợ gần chết nhưng vẫn ngủ thiếp đi, còn mơ thấy cô ta
cùng người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong thả bước thong dong trong trấn Thanh Vân, cô ta ra sức diễn bài yểu điểu thục nữ đi đứng khép nép, kết quả không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy anh ta biến thành một người
khác! Người khác ấy, chính là người phụ nữ cô ta từng gặp trong tiệm
sách Hoang Đường, mình vận áo cộc màu lam đất, tóc tai khô xác cột túm
sau đầu, trên gò má chán chường khắc nghiệt lộ rõ ý cười méo mó, trong
tay cầm một xấp bài hình chữ nhật, thì thào bên tai cô ta: “Ngươi điên
rồi.”
“Cái gì?!” Cô ta hơi hoang mang, ra sức nhìn chăm chăm vào lá bài trong tay người phụ nữ.
“Ta nói ngươi điên rồi?!”
Giọng nói có phần quen tai, nhưng tuyệt đối không phải của bà chủ tiệm sách
cổ quái kia, mà là…là một giọng nữ khác. Nghi vấn này thôi thúc đến
nỗi Ngâm Hương buộc phải mởi bừng mắt, nhưng trước mặt vẫn là bầu không
tối tăm, cây hương muỗi ngưng kết lại thành hai đốm sáng đỏ lòe giữa đêm đen, nhờ ánh sáng ấy, cô ta phát hiện khuôn mặt Hoàng Phi Phi cũng đỏ
hồng.
Lần cá cược này, Ngâm Hương đã chuẩn bị đâu ra đấy, dự tính cả chuyện bị Đỗ Lượng đi tuần đêm hoặc mấy tay phụ bếp đánh bạc về,
thậm chí cả chị Quế hay lén lút nửa đêm chạy về nhà đưa thuốc cho đứa
con gái ốm o rồi trở lại bắt được, chỉ không ngờ người bắt quả tang cô
ta lại là cô Hai nhà họ Hoàng. Đêm hôm khuya khoắt vốn là lúc các chủ
nhân nghỉ ngơi, để bọn người dưới có chút thời gian thảnh thơi ngắn
ngủi, vì vậy Ngâm Hương ngoài kinh hoàng lúng tùng, còn hơi bực bội, bất giác vặc lại một câu: “Cô Hai sao vẫn còn chưa ngủ?”
Dưới màn
đêm, Hoàng Phi Phi bị hương muỗi xông đến nỗi có phần ngẩn ngơ, kề sát
trán vào trán Ngâm Hương, đôi mắt lạnh băng tựa hồ muốn xuyên thấu tâm
can cô ta. Ngâm Hương lập tức thấy âm khí bao trùm, không dám động đậy,
chỉ cảm giác nửa thân dưới đã cứng đờ.
“Ngươi ngủ ở đây làm gì?” Hoàng Phi Phi lại hỏi lần nữa, giọng nói nhuốm màu u ám, tay giơ ngọn đèn da trâu leo lét.
“Nô tì…” Ngâm Hương nào còn thốt nổi nữa chữ, chỉ biết ấp úng như thế.
“Dậy đi.” Giọng cô Hai thâm trầm mà lạnh buốt, Ngâm Hương không khỏi ngờ vực cô bị ma nhập, bằng không sao giờ này rồi còn ra ngoài lang thang.
Cô ta vừa nghĩ, vừa lập cập bò dậy, không cẩn thận đạp đổ cây hương muỗi
dưới chân, mu bàn chân bị tàn hương rơi vào bỏng rát, đau muốn phát khóc nhưng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Cuộn cái này lên.” Cô Hai
đưa chân hẩy hẩy manh chiếu dưới đất. Ngâm Hương lại khom lưng, cuộn
chiếu ôm vào lòng, trăng đã tàn, chỉ còn là một lưỡi mác mỏng, khiến cả
mảnh sân tối om.
Cô Hai cúi người, giơ ngọn đèn da trâu xuống sát chỗ vừa trải chiếu, xem xét tỉ mí một lúc mới đứng thẳng dậy quát: “Có
biết ở đây đã xảy ra chuyện gì không hả?”
“Biết… biết ạ.” Cổ họng Ngâm Hương miễn cưỡng bật hai chữ này.
Cô Hai cười khẩy nói: “Con nha đầu nhà ngươi hẳn là điên rồi? Biết ở đây
từng có người chết mà còn dám ngủ? Không phải rảnh quá đánh cược với ai
đấy chứ?”
Quả nhiên một lời đánh trúng chỗ hiểm.
Ngâm
Hương thầm ngạc nhiên, cô Hai ngày thường hồn nhiên ngây ngô sao đột
nhiên thông minh như vậy, song ngoài mặt vẫn làm bộ vâng vâng dạ dạ,
hành lễ với chủ nhân, đang định cắp chiếu về thì bị Hoàng Phi Phi ngăn
lại.
“Đừng, ngủ cũng đã ngủ rồi, cứ ở đây đến khi trời sáng đi, trải chiếu ra, ngủ tiếp.”
Ngâm Hương ôm chiếu bất động, bởi cô ta thực sự không hiểu nổi ý tứ trong lời cô Hai.
“Đứng đần ra đấy làm gì? Mau trải chiếu ngủ đi!” Cô Hai giơ ngọn đèn da trâu
lên sát má Ngâm Hương, một mùi lạ nhức mũi lan tỏa ra từ ngọn đèn chầm
chậm len vào khoang mũi, cô ta đành trải lại chiếu xuống nơi Thúy Chi
chết bất đắc kỳ tử, đặt mình nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên khuôn mặt vàng vọt tựa như quỷ mị dưới ánh đèn.
Không phải bị ma nhập thật đấy
chứ? Ngâm Hương không ngăn được suy đoán này. Bấy giờ Hoàng Phi Phi chợt ngồi thụp xuống, giữ chặt một cánh tay Ngâm Hương, bàn tay lớn hơn,
cũng có lực hơn tưởng tượng đôi chút.
“Nhớ lấy, chuyện gặp ta đêm nay tuyệt đối không được kể với ai, bằng không, mấy trò xấu xa của
ngươi ở phòng mẹ Ba không giấu nổi nữa đâu, để người đội cảnh sát bắt
ngươi đi nếm mùi nhà lao, ngươi thích lắm hử?” Cô Hai tuy nói có vẻ ghê
gớm, nhưng cổ họng lại khàn đặc.
“Không thích, con không thích!
Không thích…” Ngâm Hương quay người đi không nhìn Hoàng Phi Phi nữa,
nghiền mắt nói một mạch mấy trăm lần không thích, như thể thề độc với cô Hai. Đợi đến khi quay đầu lại, Hoàng Phi Phi đã không thấy tăm hơi đâu
nữa, chỉ còn thứ mùi từ ngọn đèn da trâu vẫn vấn vít mãi hồi lâu.
Ngày hôm sau, Ngâm Hương mang theo hai cẳng chân muỗi đốt cùng một bụng
những bí mật lẫn sợ hãi, thầm tính toán tìm cách bỏ trốn khỏi nhà họ
Hoàng. Tuy hằng ngày vẫn làm việc, nhưng đầu óc cô ta đã bay đến bên
người trong mộng, tai văng vẳng lời chúc phúc ám muội của Đỗ Xuân Hiểu:
“Cô nương về sau tiêu tiền có thể rộng tay phóng khoáng, không cần tằn
tiện nữa, tài vận đang vượng rồi.”
Bầu không trấn Thanh Vân xanh
đến bức người, Ngâm Hương mang theo người một nghìn hai trăm đồng bạc
giấy cùng mấy đĩnh vàng, đứng đầu cầu đợi người cô ta yêu nhất, đợi tới
nửa đêm mới thấy một bóng người đang nhìn về phía thềm đê.
Nhất định là đúng rồi!
Lòng vui phơi phới, cô ta đứng thẳng người dậy khỏi bụi cỏ hoang cao ngang
eo bên bờ sông, ra sức vẫy tay với bóng người ấy, chẳng màng miệng đang
khô khốc không thốt nổi thành tiếng. Đó là một gương mặt tươi cười thấm
đẫm khao khát hạnh phúc, cô ta đã mang theo gương mặt ấy ngã xuống lùm
cỏ, một cây rìu sắc ngọt cắm phập vào hộp sọ. Tiếng dế vẫn gáy không
ngừng, hòa cùng nỗi hân hoan lẫn kinh hoàng của cô ta thành một vũng máu tươi lênh láng.