Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 42



Thương Tấn không nhận đồ trong tay cậu ta nhưng cũng không từ chối việc cậu ta đi vào.

Tạ Thư Hàm đặt một túi xoài lên bàn Thương Tấn, xoa xoa tay ân cần nói: “Anh Thương Tấn, hôm qua là em có mắt không tròng, không tìm hiểu rõ tình huống.

Thương Tấn không thay đổi cách xưng hô của cậu ta, đóng cửa lại ngồi lên ghế, đưa tay chống cằm chờ câu sau của đối phương.

“Bạn em đã giải thích, thì ra anh là anh em tốt của đàn anh Diệp!” Tạ Thư Hàm không khách khí ngồi lên chỗ của Lưu Dư Thiên nói. “Hôm qua anh nói vậy nhất định là vì hành động lỗ mãng của em khiến đàn anh Diệp bối rối, không hổ là bạn thân của đàn anh Diệp, lo nghĩ cho anh ấy như vậy!”

“Cho nên?”

“Hôm qua hình như em chọc đàn anh Diệp không vui, cho nên muốn hỏi thăm anh về vài sở thích của đàn anh Diệp, xem xem có thể thay đổi cách nhìn của anh ấy về em được không.”

“Là vậy sao.” Thương Tấn mặt không thay đổi đổi một tư thế, trên mặt không lộ chút không thích nào.

Thấy chuyện có cơ hội xoay chuyển, Tạ Thư Hàm móc giấy ghi chú và bút ra khỏi túi, hoàn toàn là bộ dạng định ghi chép: “Đầu tiên nên bắt đầu từ việc ăn đi, anh Thương Tấn, đàn anh Diệp thích ăn cái gì uống cái gì?”

Thương Tấn lấy một quả xoài từ túi hoa quả của Tạ Thư Hàm, khẽ cười một tiếng nói: “Cậu đã có thành ý như vậy, muốn tôi nói cho biết cũng không phải không được.”

Nụ cười này trực tiếp khiến Tạ Thư Hàm ngây người.

Thương Tấn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái.

Tạ Thư Hàm lấy lại tinh thần, không chút ngại ngùng nói thẳng: “Gương mặt anh Thương Tấn thật đẹp trai, cũng may anh không thích đàn ông, nếu không nhất định đánh hạ tất cả nam sinh của đại học A.

Thương Tấn nén cảm giác không kiên nhẫn lại hỏi: “Cậu có hỏi không?”

“Hỏi hỏi hỏi!” Tạ Thư Hàm liền làm tư thế chuẩn bị sẵn sàng. “Đàn anh Diệp thích ăn dạng món ăn gì?”

“Thanh đạm, cậu ấy thích món ăn tự nấu.”

“A…” Tạ Thư Hàm ghi chép vào giấy. “Thanh đạm tốt, em cũng thích thanh đạm. Anh ấy thích trái cây gì?”

Thương Tấn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nói: “Chanh.”

“Chanh??” Tạ Thư Hàm kinh hãi. “Chua như vậy? Sở thích của đàn anh thật đúng là khác người.”

“Thuận tiện nhắc nhở cậu một chút, cậu ấy còn thích uống nước chanh, cái loại không thêm mật ong đó.”

“Xem ra đàn anh Diệp rất thích đồ chua.” Tạ Thư Hàm lại hỏi: “Vậy bình thường sau giờ học anh ấy thường làm gì?”

Thương Tấn nhếch khóe miệng nói: “Chơi game.”

Tạ Thư Hàm kích động nói: “Em cũng thích chơi! Anh ấy chơi trò nào vậy?”

“Giang hồ lãng tử.”

“Em cũng có chơi! Anh ấy tên là gì!”

“Tên…Nhất Diệp Biển Chu.”

“Thì ra là vậy!” Tạ Thư Hàm lại hỏi thêm mấy vấn đề liên quan đến Diệp Chu mới từ bỏ.

Trước khi rời đi, Tạ Thư Hàm lại cảm ơn thêm mấy lần: “Chờ đến lúc em và đàn anh thành đôi, em nhất định mời anh Thương Tấn một bữa tiệc lớn!”

Thương Tấn dựa vào khung cửa, ý vị sâu xa nói: “Vậy thì… chúc cậu thật nhiều may mắn.”

Diệp Chu ngồi trong thư viện một buổi chiều, ôm mấy cuốn sách quay về ký túc xá, đột nhiên nghe có người nhỏ giọng gọi mình. Cậu dừng bước nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được một người mà cậu vô cùng không muốn gặp ở sau cây đại thụ cạnh bãi để xe.

May mà lần này, Tạ Thư Hàm còn biết trốn ở nơi ít người.

“Đàn anh Diệp, em có thể mời anh một bữa cơm không.”

“Ăn cơm? Không cần.”

Tạ Thư Hàm chân thành nói: “Cần cần, em muốn nói lời xin lỗi với anh, mặc dù hôm qua anh đã nói nhận lời xin lỗi của em nhưng em gây phiền toái cho anh, đừng nói một bữa cơm, dù muốn em dùng tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho anh cũng là điều phải làm…”

“Việc này có hơi khoa trương…”

Lúc này Tạ Thư Hàm vô cùng quan tâm nói: “Đàn anh, nếu anh cảm thấy một mình không tiện thì có thể gọi đàn anh Thương Tấn đi cùng.”

“Thương Tấn?” Hôm qua Tạ Thư Hàm nhìn Thương Tấn còn mang bộ dạng cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, có nhìn thế nào cũng không vừa mắt, sao hôm nay lại chủ động muốn mời đối phương ăn cơm.

Không để Diệp Chu có nhiều thời gian suy nghĩ, Tạ Thư Hàm nói: “Đàn anh, em đừng đây chờ hai người.”

Diệp Chu cẩn thận bước về ký túc xá, lúc vào cửa phòng lại có chút hối hận, biểu hiện hôm qua của Thương Tấn như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý việc ăn cơm.

Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Chu chính là, cậu vừa nói ra, Thương Tấn liền đồng ý.

“Cậu đồng ý?”

Thương Tấn thay quần áo nói: “Cậu cũng đã đồng ý thì tôi còn có đường từ chối sao?”

“Ha ha.” Một câu liền khiến Diệp Chu vui vẻ. “Dĩ nhiên không thể, không đi rõ ràng là không nể mặt tôi.”

Ba người đi cùng nhau liền khiến tầm mắt của mọi người tụ về phía này.

Nhóm sinh viên bắt đầu tụm lại bàn tán.

“Hôm qua còn giương cung bạt kiếm, sao hôm nay đã bắt tay giảng hòa?”

“Tớ thật sự nhìn không ra tình tiết vở kịch này!”

“Cậu nhóc này vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”

“Rốt cuộc tớ đã bỏ lỡ bao nhiêu tình tiết vậy?”

Đến canteen tầng ba, Tạ Thư Hàm tìm thực đơn đưa cho Diệp Chu nói: “Các anh muốn ăn gì thì thoải mái chọn.”

Diệp Chu không nhận chỉ nói: “Tôi gì cũng được.”

Thương Tấn cũng thể hiện thái độ của mình: “Tôi cũng không chọn.”

“Vậy để em chọn.” Tạ Thư Hàm cầm thực đơn đi tới cửa sổ, sau đó nói với bọn họ một tiếng, chạy xuống tầng dưới mua trà sữa uống.

Sau khi Tạ Thư Hàm đi, Diệp Chu nghịch đũa nói: “Cậu nói xem đây là chuyện gì chứ, vốn muốn kéo dãn khoảng cách với đối phương, sao hiện tại còn ngồi ăn cùng một bàn vậy.”

“Đã đến thì yên tâm ngồi ăn, nghĩ nhiều vậy làm gì.”

Diệp Chu hừ một tiếng: “Chuyện không liên quan đến cậu thì cậu có thể nói vậy?”

Thương Tấn giải thích: “Lúc cậu chụp lén tôi, tôi cũng suy nghĩ như vậy.”

“Ha ha ha, sao tôi lại quên, không thể dùng suy nghĩ của người để áp lên cậu.” Diệp Chu bất mãn. “Hơn nữa, bản thân cũng không quan tâm lời đồn đại, tất nhiên lời đồn đại sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”

“Nói thì dễ.”

“Đàn anh Diệp, anh Thương Tấn.” Tạ Thư Hàm cầm ba cốc nước uống tới, đặt trà sữa trước mặt Thương Tấn, lại để nước chanh trước mắt Diệp Chu. Trước mặt mình là trà xanh nhân đôi.

Diệp Chu vừa lấy miếng chanh trong cốc liền thấy ê răng, chua ngọt gì đó, cậu vẫn luôn không thích lắm, ngọt thì có thể miễn cưỡng chịu đựng, chua thì dù có thể nào cũng không tiếp thu nổi. Ngại vì đối phương mời khách, Diệp Chu không tiện nói gì, chỉ có thể cầm ống hút đâm vào cốc nước chanh, cầu nguyện bên trong cho nhiều mật ong một chút.

“Hí…” Chỉ uống một ngụm nhỏ, Diệp Chu liền che miệng, cưỡng chế bản thân không làm ra hành động thất lễ.

Thương Tấn cúi đầu, đưa nắm tay lên miệng ho một tiếng.

Tạ Thư Hàm mang vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Chu nói: “Đàn anh Diệp, uống rất ngon sao, em đặc biệt nói người ta không cho mật ong vào đó.”

Diệp Chu nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Uống rất ngon, rất dễ uống, cậu có muốn nếm thử một chút không?” Cậu có chút hoài nghi bản thân, mình và đối phương thù hằn đến mức nào, đối phương lại đâm cậu một dao mềm như vậy.

Tạ Thư Hàm đỏ mặt nói: “Không… em cũng không cần…”

Sau một ngụm, Diệp Chu cũng không muốn uống nữa, nhìn lại kẻ cầm đầu, cái tên kia hiện tại đang vô cùng thỏa mãn vùi đầu uống trà xanh.

Vị chua trong miệng vẫn không chịu tản đi, nhân lúc Tạ Thư Hàm đến cửa sổ nhà ăn giục món, Diệp Chu liền đoạt lấy trà sữa của Thương Tấn uống một ngụm.

Thương Tấn cầm trà sữa về, đưa ngón tay chỉ nước chanh nói: “Đó mới là của cậu.”

“Đây là Hồng Môn Yến hả, không phải chỉ là từ chối tình cảm của cậu ta thôi sao, còn làm đến mức này!” Diệp Chu còn muốn nói tiếp, Tạ Thư Hàm đã bưng đồ ăn tới, cậu lập tức ngậm miệng.

“Đàn anh Diệp, chắc anh chờ lâu rồi.” Tạ Thư Hàm để hai đĩa thức ăn lên bàn nói. “Đừng khách khí, ăn nhanh lên, còn ba món nữa lát sẽ đưa ra.”

Cá hấp…

Rau cải xào…

Diệp Chu thấy hai món này, ngay cả ham muốn động đũa cũng không có…

Thương Tấn nhìn Diệp Chu một cái, cầm đũa lên, gắp một miếng cá lên cho vào trong miệng. “Cũng được.”

Tạ Thư Hàm để cá đến trước mặt Diệp Chu nói: “Đàn anh Diệp, anh nếm thử một chút.”

Diệp Chu cầm đũa tính ăn tượng trưng một miếng, rõ ràng cá chần cá kho tàu đều không tệ, tại sao Tạ Thư Hàm cứ phải chọn loại cá vô vị này.

Thấy rằng hai món ăn trước mặt không hợp khẩu vị của mình, Diệp Chu chỉ có thể đặt hi vọng lên số thức ăn còn lại được mang lên sau.

Không tới mười phút, hai món còn lại cũng được mang lên.

Rau xào tôm…

Nấm hương dầu hàu…

Còn có một bát canh đậu hũ…

Bữa ăn này hoàn toàn không ngon…

Tạ Thư Hàm lại tự cho là bữa cơm này vô cùng hòa thuận vui vẻ, nhất là trong lúc ăn cơm, cậu ta còn vô ý nói mình bình thường có chơi game online, còn đặc biệt nói tên nhân vật của mình ra.

Diệp Chu thầm liếc mắt, có trời mới biết mấy thứ trang bị vũ khí thời trang mà Tạ Thư Hàm nói là cái quỷ gì. Còn cái gì mà phụ bản với chiến lược, Diệp Chu cảm thấy mình và cậu ta như thuộc hai thế giới, càng buồn bực chính là, Thương Tấn lại trò chuyện rất vui vẻ với đối phương…

Ăn một bữa cơm không mùi không vị, cuối cùng cũng chịu được tới hồi kết.

Tạ Thư Hoàn hoàn toàn không phát hiện ra điểm khác thường, sau khi ăn xong còn nhét hai quả chanh vào tay Diệp Chu, trước lời từ chối của cậu, cậu ta lại chạy đi không thèm quay đầu.

Diệp Chu sờ bụng một cái, buổi tối chỉ ăn vài miếng, hoàn toàn không có cảm giác chắc bụng.

“Thương Tấn, chúng ta đi ăn khuya đi, tôi mời cậu.” Diệp Chu nhìn quả chanh trong tay mình, ném không được, cầm cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể như giận dỗi nói. “Trên thế giới sao lại có loại vật khiến người ta chán ghét như chanh vậy?”

Thương Tấn cầm lấy từ tay cậu, đặt lên chóp mũi ngửi một cái, cười nói: “Ngược lại, tôi thấy rất thơm mà.”

“Sau này đừng để tôi thấy tên nhóc đó nữa.” Đầu óc cậu là nhất thời rút gân mới đồng ý lời mời của đối phương. “Rốt cuộc mấy người thời nay bị cái quỷ gì vậy, tỏ tình không thành liền muốn chỉnh người ta, tự mình biết uống trà xanh, gọi cho đối phương lại là nước chanh không thêm mật ong, còn không biết xấu hổ nói ra, đoán chắc tôi không dám đánh cậu ta trước mặt công chúng sao! Đây gọi là thích gì chứ…”

Thương Tấn tâm trạng tốt an ủi: “Buổi tối tôi mời cậu, đến khi ăn sạch phố ăn vặt sau đại học A mới thôi.”

“Đi đi đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.