Hứa Chính Phong và Lý Tiểu San cứ thế tiến đến hôn nhân chính thức trong âm thầm lặng lẽ. Được ở cạnh ba mẹ mình, bây giờ cũng đã quang minh chính đại khiến Hứa Chính Luân an tâm nhiều hơn, không cần phải lo lắng một ngày nào đó thức dậy lại chẳng thấy Lý Tiểu San bên cạnh mình.
Lý Tiểu San nhìn Hứa Chính Phong, cô tiến đến ôm lấy cổ anh, chủ động trao cho anh một nụ hôn rồi thì thầm:” Ông xã, để em chiều anh nhé?”.
Hứa Chính Phong cười rồi vòng tay xuống ôm lấy eo cô:” Là để anh chiều em mới đúng “.
Nói xong, cả hai tiến đến giường, ân ân ái ái với nhau cả đêm.
…
Lý Tiểu San nhìn gương mặt Hứa Chính Phong đang ngủ say, cô đưa tay chạm nhẹ vào mũi anh. Rất nhanh Hứa Chính Phong đã tỉnh giấc, anh nắm lấy tay cô, cắn nhẹ lên ngón tay cô:” Em hư quá đấy “.
“ Còn không phải do anh chiều em sao?”.
Lý Tiểu San rút tay lại, Hứa Chính Phong ngồi lên, anh kéo hộc tủ bên cạnh đầu giường ra, bên trong có một cái máy tính bảng được đặt sẵn ở trong đó.
Anh mở máy ra, lướt lướt qua cái gì đó rồi đưa cho cô xem. Lý Tiểu San chẳng biết gì cả, đến khi cầm trên tay rồi mới biết.
“ Đây là các bản thiết kế váy cưới mà anh đặt riêng cho em “.
“ Tiểu San, chúng ta tổ chức hôn lễ đi?” Hứa Chính Phong bảo. Anh nợ cô bảy năm trời, thanh xuân của một người con gái cũng không dài, bây gườ lại kết hôn với anh trong âm thầm, anh không muốn cô chịu thiệt muốn cho cô một hôn lễ lớn nhất, hạnh phúc nhất để để đời mãi không bao giờ quên.
Lý Tiểu San mở bản kế hoạch trong máy ra, anh đã lên ý tưởng cho tất cả trong thời gian ngắn vậy sao. Qúa xúc động, khóe mắt cô đã nhanh chóng rơi lệ, cô quay sang ôm lấy anh:” Chính Phong…”.
“ Bà xã, anh đã để em chịu thiệt một thời gian rất dài “.
“ Bây giờ anh sẽ dùng cả đời còn lại của mình để bù đắp cho em “.
“Tiểu San, kết hôn với anh nhé? Anh muốn nắm tay em đứng trong lễ đường, nhìn em mặc bộ váy cưới thật đẹp và lộng lẫy “.
Lý Tiểu San gật đầu, anh mỉm cười rồi hôn lên tóc cô.
Được rồi, chúng ta cuối cùng cũng có hạnh phúc viên mãn rồi.
…
Lý Tiểu San và Hứa Chính Phong bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ, nói thì thế thôi chứ cô chẳng cần động tay gì. Toàn bộ đều là do anh phụ trách rồi làm hết, cô chỉ có nhiệm vụ đó là thử váy cưới rồi chụp hình mà thôi.
Hôm nay cuối cùng cũng kết thúc buổi chụp hình kéo dài cả tuần nay, cô ngồi trên xe đầy mệt mỏi về nhà. Hứa Chính Phong quả thật chịu chi cho hôn lễ thế kỉ này, ảnh cưới cũng chụp hẳn một tuần, anh định mở triển lãm ảnh của cả hai cho thiên hạ đến xem sao?
Hứa Chính Phong lấy chiếc chăn nhỏ ra đắp lên cho cô, đường về nhà còn xa, thời tiết cũng hơi se lạnh, anh rất chu đáo, từ khi làm ba rồi làm chồng thì thay đổi hoàn toàn, một chút cũng không giống trước kia nữa.
Lý Tiểu San nắm lấy tay anh, thiệp mời cũng sớm phát hết cả rồi. Chỉ còn…
“ Chính Phong “.
“ Thiệp mời…” Cô ngập ngừng, không biết nên nói ra không nữa.
“ Em cứ gửi cho họ đi, dù sao cũng là ba mẹ ruột của em mà “ Hứa Chính Phong bảo.
Điều cô còn vướng bận ngay lúc này chính là ba mẹ mình, tổ chức hôn sự nhưng không có sự góp mặt của hai người họ cũng không đúng. Nhưng anh và cô cũng chẳng biết họ có đến hay không, bởi vì đến tận bây giờ ba mẹ Lý vẫn phản đối anh và cô đến với nhau. Cũng không biết họ đã thay đổi hay chưa, một quãng thời gian khá dài đã trôi qua rồi.
“ Được rồi, em sẽ gửi cho ba mẹ “.
“ Hi vọng họ sẽ đến chúc phúc cho con gái mình “.
…
Rất nhanh buổi hôn lễ mà Hứa Chính Phong dồn hết tâm huyết vào cũng đã được diễn ra.
Ngày lành tháng tốt, trời quang mây tạnh. Lý Tiểu San vớ bộ váy cưới trắng tinh, phía dưới váy được thiết kế riêng đính những viên kim cương nhỏ và đá quý lên. Cô khoác tay Lâm Hiên đi vào, bởi vì không có ba ở đây cô chỉ đành nhờ anh mà thôi.
Lâm Hiên cùng Lý Tiểu San tiến vào trong, anh đưa cô đến chỗ Hứa Chính Phong đang đứng. Hứa Chính Luân ngồi ở dưới mắt luôn hướng về phía ba và mẹ mình, đây chính là cảnh tượng họ muốn nhìn thấy bao năm qua rồi.
Hứa Chính Phong nắm lấy tay Lý Tiểu San, cả hai nắm tay nhau đứng nhìn cha hiền từ. Anh và cô quay mặt nhìn thẳng vào đối phương, trông cả hai rất tình cảm mặn nồng.
Nghi lễ được diễn ra, Lý Tiểu San đứng ở trên bậc thang, cô quay lưng lại đưa bó hoa của mình lên.
“ Mọi người chuẩn bị chưa?”.
Đồng nghiệp cũ và Trình Nhu Nhi bên dưới đã sẵn sàng , mấy cô gái này đang ngóng trông muốn bắt được bó hoa của cô dâu lắm rồi đây.
“ Tôi ném đó “.
“ 1 “.
“ 2 “.
“ 3 “.
Bó hoa được cô hất lên, người chụp trúng nó không ngờ lại là Trình Nhu Nhi. Cô đứng ngẩn người ra, người ta nói nếu chụp được bông của cô dâu thì người kết hôn tiếp theo sẽ là người chụp được. Cô quay đầu nhìn Lâm Hiên, anh dĩ nhiên thấy cô chứ, môi anh mấp mấy ba chữ.
“ Kết hôn nhé?”.
Trình Nhu Nhi đoán ra dễ dàng, cô òa khóc giữ đám đông, đồng nghiệp liền vây lại hỏi. Cô khóc vì hạnh phúc, vì tìm được đúng người cho cuộc đời của mình thời gian về sau rồi.
Hứa Chính Phong ôm lấy cô, anh trao cho cô nụ hôn khiến mọi người ồ lên. Hứa Chính Luân thì tay bịt mắt tay hé ra, có trời mới biết thằng bé đang cố né đi hay đang cố gắng xem lén cảnh tượng trước mắt nữa.
Lý Tiểu San ôm lấy anh, cô nói:” Em yêu anh, ông xã “.
Hứa Chính Phong nhấc bỗng cô lên, anh hô lớn:” Lý Tiểu San, anh yêu em!”.
…
Ở bên ngoài nhà thờ, ông bà Lý đưa mắt nhìn con gái mình đang hạnh phúc ở bên trong. Mẹ Lý đưa thiệp mời cho bảo vệ gác cổng ở bên ngoài:” Đưa cái này đến tay cô dâu giúp tôi “.
Xong việc, hai ông bà nhanh chóng rời đi.
Thư mời được đưa cho cô, Lý Tiểu San nhận lấy, cô biết rõ đây là của ba mẹ mình. Mở ra bên trong xem có gì, cô cầm mảnh giấy nhỏ bên trên có dòng chữ ngắn ngủi nhưng khiến Lý Tiểu San vỡ òa.
[ Con gái, chúc con hạnh phúc!]
…
Đêm động phòng, dưới ánh nến lung linh huyền ảo, cô ôm lấy anh hỏi:” Nếu một ngày nào đó anh thay lòng, bỏ mẹ con em thì em phải làm sao?”.
Hứa Chính Phong nghe vậy mặt liền nghiêm túc, anh nói:
” Hứa Chính Phong tôi một tay ôm vợ, một tay ôm con. Làm gì còn tay thứ ba để ôm người phụ nữ khác chứ?”
Lý Tiểu San nghe xong thì bật cười, cô đánh vào người anh một cái.
” Dẻo miệng “.
Hứa Chính Phong cũng cười lớn, anh nói:” Cả đời này anh chỉ một tay ôm vợ, một tay ôm con “.
” Ôm Lý Tiểu San em vào lòng, ôm Hứa Chính Luân trong tay để nuôi con nên người “.