Về đến Quantico, Web cất đồ đạc của mình đi và báo cáo lại toàn bộ sự việc cùng với những thành viên khác trong chiến dịch. Họ cũng không giải hích được gì nhiều. Web tin rằng rất có thể những phát đạn đó đã đến từ bên lgoài. Nếu đúng vậy thì những đầu đạn vẫn phải ở đâu đó trong phòng, mặc dù có vô số đầu đạn găm trên tường cần được lấy ra và phân loại, rồi đối chiếu với từng loại vũ khí. Các xạ thủ bắn tỉa cũng được yêu cầu báo cáo, nhưng Web không biết họ đã nghe hoặc nhìn thấy những gì. Nếu như những phát súng đó đến từ bên ngoài thì hẳn các xạ thủ bắn tỉa đã phải nhìn thấy gì đó chứ; họ đã phong tỏa kín toàn bộ khu vực đó cơ mà. Theo như Web biết thì khi đó chưa có ai ra khỏi tòa nhà. Nhưng nếu như quả thật những phát súng đó có nguồn gốc từ bên ngoài, thì chắc chắn người bắn đã phải có mặt ở đó khi HRT xuất hiện – và như thế, một lần nữa, đồng nghĩa với việc có thể có sự rò rỉ thông tin trong HRT. Dù thế nào cũng toàn tin xấu.
WFO đang lùng sục khắp xung quanh khu nhà để tìm kiếm đầu mối bổ sung chứng minh cho mối liên hệ giữa bọn Hội Tự Do với vụ tấn công tham vào Đội Charlie. Web hy vọng họ sẽ tìm thấy đủ bằng chứng để làm rõ tất cả mọi chuyện, mặc dù trong thâm tâm anh rất nghi ngờ điều đó. Làm sao họ có thể giải thích nổi tại sao những ông già và bọn trẻ ranh lại có thể chất chứa lòng căm thù sâu sắc đến thế trong lòng?
Sau khi tắm táp và thay quần áo, Web và Romano đang bước dọc heo hàng lang chính của tòa nhà trung tâm để chuẩn bị ra về thì Bates xuất hiện trước mặt hai người và ra hiệu cho họ theo anh vào một văn phòng bỏ trống.
“Chắc tôi lại gặp vận xui rồi, Perce,” Web nói nửa đùa nửa thật. Trong thâm tâm thật sự anh đang tự hỏi không biết từ bao giờ mà bỗng nhiên anh luôn bị vận đen đeo đuổi như thế này.
Romano cao giọng. “Không, thật ra nếu gặp vận đen thì chúng ta mới là bên mất người, chứ không phải bọn chúng. Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi chỉ vì tôi đã sống sót mà ra khỏi một nơi như thế. Cũng như lái máy bay, anh bạn ạ, bất cứ cú hạ cánh nào cũng là hạ cánh an toàn hết.”
“Cả hai cậu câm đi,” Bates quát, và cả hai im bặt. “Báo chí sẽ xé xác chúng ta vì chuyện này, nhưng sẽ giải quyết được thôi. Điều tôi không thể nào chấp nhận được là hai cậu đã chống lệnh.”
“Họ cần người mà, Perce,” Web giải thích, “vả lại tôi không thể tin nổi là anh không nói gì với tôi cả. Trong khi chính tôi là người giúp anh tìm ra chiếc camera đó.”
Bates quạt thẳng vào mặt anh. “Tôi không nói gì với cậu, Web, chính là vì không muốn để xảy ra những chuyện vừa xảy ra đêm qua đấy.” Web cũng không chịu nhún lấy một li. “Cho dù tôi có ở đó hay không, kết cục cũng vấn thế thôi. Nếu anh bị bắn, anh được quyền bắn lại. Và không đời nào tôi lại để những đồng đội của mình rơi vào thế yếu. Anh có thể đuổi tôi ra khỏi Cục nếu muốn, nhưng tôi nhất định vẫn cứ làm thế thôi.”
Hai người đàn ông trừng trừng nhìn thẳng vào mắt nhau không chớp cho đến khi nét mặt cả hai dịu đi đôi chút.
Bates ngồi phịch xuống và chán nản lắc đầu. Anh ngẩng lên nhìn hai người và ra hiệu cho họ ngồi xuống. “Đúng là chết tiệt thật,” Bates nói, “đằng nào thì cũng không thể tệ hơn được nữa, việc quái gì tôi phải lo lắng nhỉ?”
“Nếu anh đã lo lắng về khả năng chuyện như thế này có thể xảy ra, tại sao anh không cử một đội SWAT đi cho xong?” Web hỏi.
“Đó không phải lệnh của tôi. Mà là lệnh từ bên trên.”
“Trên đến tận đâu?”
“Đó không phải việc của cậu.”
“Đó là việc của tôi vì chính tôi mới là thằng sắp phải giơ đầu chịu báng.”
Bates vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
“Nếu những phát đạn đó mà đến từ bên ngoài thì nhất định là có kẻ đã biết chúng ta sẽ tấn công vào nơi đó,” Romano nói.
“Chà, sắc sảo thật, Romano, nhớ nhắc tôi thăng chức cho cậu nhé,” Bates dè bỉu.
“Thông tin có thể bị rò rỉ từ bất kỳ đâu,” Web nói, “từ cấp cao nhất đến cấp thấp nhất, đúng không, Perce?”
“Thôi đi Web.”
“Vậy anh phải nói gì đó cho chúng tôi biết chứ?”
“Thật ra, cuộc tấn công đêm qua cũng không hẳn là phí phạm hoàn toàn.” Anh quay người mở một tập hồ sơ trên chiếc bàn sau lưng. “Đã tìm thấy nhiều điều thú vị về bọn Tự Do. Silas Free cũng nằm trong số những tên đã chết. Và cùng với hắn là mấy lão già gần bảy mươi và bốn thằng trẻ ranh còn chưa đủ tuổi đi bỏ phiếu. Chắc có lẽ hình ảnh của bọn Tự Do đã trở nên quá đáng ghét sau vụ nổ súng ở trường học khiến chúng gặp khó khăn trong việc tuyển mộ lực lượng.”
“Nhưng không có tên Ernest B. Free,” Web nói. “Chính tôi đã kiểm tra.”
“Không. Không thấy anh bạn Ernie đâu cả.” Bates rút trong cặp hồ sơ ra một tập giấy. “Nhưng được giấu dưới sàn một trong những ngôi nhà chúng ta đã tìm thấy rất nhiều tài liệu hướng dẫn chế tạo bom và ba tập hồ sơ tình báo về thẩm phán Leadbetter, Scout Wingo và Fred Watkins.”
“Dấu vết quá rõ ràng,” Romano nói.
“Chưa hết đâu. Chúng ta còn tìm thấy Oxycontin, Percocet và Percodan với tổng giá trị chợ đen lên đến hàng chục nghìn đô la.”
Web ngỡ ngàng. “Bọn Tự Do quay sang thâu tóm thị trường thuốc gây nghiện bán theo đơn sao?”
“Thành viên sụt giảm, ngân sách đóng góp cũng cạn kiệt. Trong khi Oxy lại là một cách kiếm bộn tiền ở các khu vực nông thôn. Tất cả đều quá hợp lý còn gì,” Bates nói.
“Mẹ kiếp, vậy anh nghĩ rằng đó chính là mắt xích của những gì Cove đang điều tra sao? Bọn Tự Do đã dựng lên một trung tâm điều hành giả ở giữa D.C, dụ cho Cove và sau đó là HRT đến để bị xóa xổ?”
Bates gật đầu ngay. “Và rất có thể chúng cũng là những kẻ đang tìm cách o ép Westbrook cùng những băng nhóm buôn ma túy khác để liên kết chúng lại với nhau,” Bates nói thêm.
Mặc dù Web cũng gật gù đồng tình với nhận định này, trong thâm tâm anh vẫn cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ.
“Chúng tôi còn tìm thấy cái này,” Bates nói tiếp. “Một bảng danh sách những thành viên từ trước đến nay của Hội Tự Do.” Anh ngẩng lên nhìn Web. “Cậu có muốn đoán xem ai từng là một tên Free không nhỉ?”
Web lắc đầu. “Tôi mệt lắm rồi. Anh nói luôn đi.”
“Clyde Macy.”
Web vụt quên tất cả những gì liên quan đến Oxycontin. “Chắc anh đang đùa tôi.”
“Từ mười năm trước cơ, cho đến hai tháng trước khi xảy ra vụ bắn giết ở Richmond. Công tác lưu trữ của bọn Tự Do này cũng tốt ra trò; có lẽ chúng dùng những tài liệu này để tống tiền các cựu thành viên trong trường hợp cần tiền hoạt động. KKK 1 chắc cũng làm thế.”
“Macy đang là một tên Tự Do, rồi lại nhảy sang làm kẻ giết thuê cho một trùm ma túy người da đen ở khu ổ chuột của D.C. Hắn giác ngộ, hay đơn giản chỉ là đi tìm chỗ nào việc tốt hơn thì làm?”
“Không rõ. Chỉ có điều giờ thì chúng ta mất dấu hắn rồi. Và tất nhiên phải kể đến một cái xác nữa.”
“Cái xác nào?”
“Của Antoine Peebles. Bị bắn vào đầu. Chúng tôi mới tìm thấy hắn đêm qua.”
“Anh nghĩ Westbrook đứng sau chuyện này sao?”
“Nghe thì có vẻ hợp lý, mặc dù chẳng có gì là hợp lý cả trong vụ này từ đầu đến giờ.”
Web phân vân không biết có nên nói cho Bates biết về vụ chạm trán của Claire với kẻ nào đó đóng giả Big F hay không, nhưng cuối cùng anh lại quyết định im lặng. Web không nghĩ tên khổng lồ đó đứng sau cái chết của Peebles. Nhưng anh cũng chẳng có lý do gì để giúp Big F cả, hơn nữa biết đâu nói cho Bates chuyện này chỉ càng làm tình hình rối rắm thêm.
Web chìa tay về phía tập hồ sơ. “Tôi xem qua một lát được không?”
Bates chằm chằm nhìn anh hồi lâu rồi mới trả lời. “Được chứ. Nhưng nếu cậu nhìn thấy gì đó đáng buồn cười, tôi sẽ rất lấy làm cảm kích nếu được biết trước khi cậu ra khỏi tòa nhà.”
Trong khi Romano bước ra khỏi phòng để nói chuyện với một thành viên HRT vừa đi qua, Web lặng lẽ giở qua từng trang trong tập hồ sơ. Có những bức ảnh chụp Clyde Macy hồi còn trẻ hơn bây giờ trong trang phục lính chiến, tay này cầm tiểu liên, tay kia giương súng săn, cùng cái nhìn đe dọa mà có lẽ đến cả gấu nhìn thấy cũng phải rùng mình. Trong lúc đọc lướt qua tập hồ sơ, Web nhìn thấy những tấm vé phạt vì vượt tốc độ của Macy mà Bates đã đề cập trước đó. Anh liếc nhìn những tấm vé một lần nữa và ngẩng lên. “Một thằng thú vật như thế này, và tất cả những gì hắn phải nhận chỉ là ba tấm vé phạt sao?”
“Hừ, đời là thế đấy. Hắn là một thằng ăn may hoặc là một thằng cáo già, cũng có thể là cả hai,” Bates nói.
“Thế còn chiếc xe tải đi thuê được dùng để chở súng máy đến thì sao?”
“Đúng là Silas Free đã thuê nó. Chúng tôi đã kiểm tra ở cơ sở cho thuê xe. Họ nhớ rõ tên này. Nhưng khoảng một tuần sau khi thuê xe, hắn đã báo cảnh sát rằng chiếc xe bị mất cắp.”
“Quá thuận tiện,” Web nói.
“Không, đó là thủ thuật quá bình thường của những kẻ đang toan tính gây chuyện tày đình. Thuê xe rồi báo là nó đã bị mất cắp. Và anh chỉ việc giấu nó ở đâu đó, chất đầy thuốc nổ lên, trong trường hợp này thì toàn là súng máy.”
“Chiếc xe thuê đó là bằng chứng trực tiếp cho thấy sự liên quan của bọn Tự Do tới những gì xảy ra với đội Charlie,” Web nói.
“Và sau đêm qua thì chúng ta sẽ cần đến bằng chứng đó đấy,” Bates nhận xét một cách chán nản. Trang tiếp theo mà Web lật qua khiến miệng anh khô khốc. Anh quay sang Bates và cho anh ta xem. “Cái gì đây?”
“À cái này mới thật là hay ho đây. Đó là bản tin thường lệ của bọn Tự Do. Có lẽ chúng muốn cập nhật thường xuyên cho các thành viên về những thành tích giết người và khủng bố của mình. Cái này tương đối mới, vì trước kia tôi cũng chưa nghe nói tới. Giờ thì chúng còn có cả trang web cơ mà, cậu không tin được đâu.”
Web không nghe thấy câu nói của Bates. Anh đang nhìn trân trối vào hàng đề tựa của tờ bản tin đang chạy ngang trên đầu trang giấy. Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi! Đó chính là hàng đề tựa trong trang tin của bọn Hội Tự Do. Và đó cũng là nguyên văn những gì Kevin Westhrook đã nói với anh trong con hẻm.
°
Web và Romano lững thững bước đến nơi đậu chiếc Corvette. Web vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ về những gì anh vừa nhìn thấy. Dù sao tất cả vẫn thật tối tăm, như một cơn ác mộng tồi tệ. Ta biết có chuyện thật khủng khiếp đang lơ lửng trên đầu, vậy mà ta hầu như không biết phải làm gì.
Web chất đồ đạc của mình lên xe và đang định ngồi vào ghế bên cạnh người lái.
Romano đang lặng lẽ nhìn anh với vẻ mặt tỏ ra thông cảm nhất mà một người như anh ta có thể thể hiện. “Web này, cậu biết không, sau suốt bao năm hai thằng mình làm việc cùng nhau, tớ chưa một lần nào để cậu lái thử chiếc xe này.”
Web tỏ vẻ bối rối. “Gì cơ?”
“Hay cậu cầm lái từ đây về trang trại nhé? Tin tớ đi, khi nào cậu cảm thấy tồi tệ nhất, không có gì sánh nổi cảm giác đi về nhà trên chiếc xe này.”
“Cám ơn cậu, Paulie, nhưng tớ không nghĩ vậy.”
Đáp lại Romano lạnh lùng thảy chùm chìa khóa xe vào tay Web, anh không còn cách nào khác là phải bắt lấy.
“Như thưởng thức một chai rượu vang hảo hạng, Web, cậu phải ngồi thật thư thái và tận hưởng trải nghiệm thật diệu kỳ.”
Romano ngồi vào ghế hành khách và nhìn anh. “Cậu không định bắt cô nàng xinh đẹp này phải chờ đợi đấy chứ, Web?”
“Đừng nói với tớ là cậu còn đặt cả tên cho cái thứ này, giống như những khẩu súng của cậu đấy.”
“Cứ ngồi lên đi.” Anh chàng nháy mắt với Web và nói thêm. “Nếu cậu nghĩ cậu có đủ bản lĩnh đàn ông.”
Họ lái xe ra ngoài đường chính. Trước khi ra đường cao tốc, Romano chợt nói, “Được rồi, quy định thứ nhất, cậu chỉ cần làm chiếc xe trầy xước một chút thôi thì coi như cậu tiêu đời với tớ.”
“Vậy cậu đang nghĩ rằng sau tám năm nhảy ra khỏi những chiếc trực thăng cùng tớ ngay giữa lúc trời tối như đêm ba mươi với cả đống thuốc nổ chất sau đít là đủ khiến cậu tin tưởng giao cho tớ lái cái xe ngu ngốc này.”
“Quy định thứ hai, cậu mà còn gọi nàng là cái xe ngu ngốc một lần nữa là tớ đấm vỡ mặt cậu ngay. Tên nàng là Destiny”
“Destiny?”
“Destiny.”
Khi ra đến đường cao tốc liên bang số 95, Web rẽ về phía nam và vượt qua một xe cảnh sát tuần tra đang viết vé phạt. Lúc này trời vẫn còn rất sớm hơn nữa họ lại đang đi từ trung tâm về nông thôn, thành ra trên đường hầu như không thấy bóng dáng xe cộ nào khác.
“Được rồi, giờ thì chúng ta có cả khoảng không gian mênh mông trước mặt để thở, đường thì thẳng tắp. Tăng ga đi nào và tận hưởng thế nào là tốc độ.”
Web liếc nhìn Romano và đập cần ga. Chiếc xe bốc lên tốc độ 100 dặm một giờ trong thời gian ngắn đến nỗi Web có thể cảm thấy rõ người anh bị dính chặt vào ghế vì tác động của gia tốc. Họ lướt vèo qua chiếc xe duy nhất đi cùng chiều trong chớp mắt như thế nó đang đứng yên trên đường vậy.
“Không tệ, Paulie, và tớ mới chỉ hơi mớm ga thôi đấy nhé. Để xem nó ngon đến đâu nào.” Web lại đạp ga và lần này chiếc xe còn bốc lên nhanh hơn. Họ đang sắp lướt qua một đoạn cua. Qua khóe mắt của mình, Web kín đáo theo dõi Romano. Anh chàng vẫn tỏ ra hết sức lạnh lùng, như thể ngày nào anh ta cũng lái xe nhanh như thế. Mẹ kiếp, được rồi, cho cu cậu biết tay. Web tiếp tục tăng tốc chiếc xe lên 130 rồi 140 dặm một giờ. Những cánh rừng hai bên đường giờ chỉ còn là những vệt mờ loang loáng và ngay trước mặt họ lúc này là đoạn cua. Với tốc độ điên rồ này thì Web coi như hoàn toàn mất lái. Web lại liếc nhìn Romano và anh chợt nhận ra một giọt mồ hôi vừa rịn ra trên trán anh bạn. Chà, chỉ ngần đó cũng đáng cả triệu đô la rồi.
Chỉ hai giây nữa là chiếc xe sẽ lao thẳng vào một bức tường thông dày đặc.
“Được rồi, được rồi,” Romano thét lên, “cho cái xe chết tiệt này chậm lại đi.
“Ý cậu là cho Destiny chạy chậm lại à?”
“Làm đi!
“Web đạp phanh và họ quặt vèo qua đoạn cua với tốc độ chỉ còn là 80 dặm một giờ.
“Chậm nữa đi, tớ vừa mới thay dầu.”
“Tớ cá là Destiny thích cậu ở trong cô ấy hơn. Cậu thấy hài lòng chứ?” Web giảm tiếp xuống còn 70, bên đường lúc này có một chỗ rẽ ra đường nhỏ và họ dừng lại trước một quán ăn ven đường. Vào trong, hai người gọi cà phê.
Người phục vụ bàn vừa đi khỏi, Web cúi người về phía trước. “Tớ hy vọng cậu sẵn sàng cho sự giận dữ mà chúng ta sắp phải đương đầu sau vụ bọn Tự Do.”
Romano nhún vai nhưng không nói gì. “Sắp sửa có chuyện cho mà xem, cậu biết đấy.”
“Thì cứ kệ nó đến. Chính bọn chúng đã gây ra chuyện này mà. Chúng đã hại cả đội Charlie.”
“Chúng chưa bị kết án, Paulie.”
“Mấy cha sếp ở Cục không đời nào cho phép tấn công nếu họ chưa dám chắc như đinh đóng cột rằng chính bọn điên này là thủ phạm.” Anh chàng nói thêm với vẻ ít tự tin hơn rất nhiều. “Ít nhất thì tớ cũng hy vọng là như vậy.”
Web ngả người ra ghế. “Điều khiến tớ băn khoăn trong toàn bộ kịch bản này chính là việc có người muốn chúng ta tin rằng chính những tên mà chúng ta vừa hạ đủ tinh vi đến mức độ xây dựng được cả một ổ phục kích bằng súng máy ăn cắp từ kho của quân đội và bố trí khéo léo đến nỗi không bị ai phát hiện. Và quan trọng nhất là chúng đã ám sát một thẩm phán, một công tố viên và một luật sư bào chữa bằng từ những quả bom tự chế theo sách hướng dẫn và suýt nữa thì giết nốt cả Canfield và hai thằng mình sao? Giờ chúng còn bị nghi là đạo diễn cả một đường dây buôn bán ma túy quy mô cực lớn vươn khắp D.C? Và tất cả những chuyện này là để trả thù cho những gì đã xảy ra từ nhiều năm trước? Mẹ kiếp, hầu hết những tên mà chúng ta vừa bắn mới chỉ học lớp sáu khi Ernie và đồng bọn hắn khi đó tấn công vào ngôi trường. Mấy thằng gác ngu ngốc thậm chí còn đang chơi trò chơi điện tử, và cả bọn mới có được đúng một khẩu tiểu liên. Tất cả những chuyện này có gì đó không thuyết phục, Paulie, hay là do tớ bỏ sót chi tiết nào?”
“Đúng là không thuyết phục,” Romano đồng tình. “Nhưng chúng ta đã có bằng chứng rõ ràng rồi kia mà, Web, quá đủ để đưa chúng ra tòa và thắng kiện. Và có đếch ai quan tâm đến bọn Tự Do kia chứ? Chúng là lũ cặn bã.”
“Đúng thế. Ai quan tâm đến bọn Tự Do? Chúng chỉ là một đống phân không hơn không kém. Và tất cả đều cho rằng chúng đã giải cứu cho tên Ernest Free ra khỏi một nhà tù có chế độ an ninh hàng đầu cách đây những hai ngàn dặm, nhưng hắn không hề có mặt trong khu nhà đó. Nếu thế thì tớ nghĩ bọn này còn có thể vào cả Nhà Trắng chứ chẳng chơi một khi chúng đã đưa được Emie ra khỏi nhà tù.”
Romano chằm chằm nhìn Web. “Được rồi, tớ bắt đầu chú ý đây. Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Tớ đang nghĩ tại sao một tên trùm ma túy đường phố sừng sỏ lại nhọc công tiết lộ cho tớ về những đường hầm kia. Và tớ cũng đang tự hỏi tại sao một chiếc xe đứng tên đăng ký là Silas Free và sau đó bị báo là mất cắp lại được quay phim đúng vị trí mà chúng ta nghĩ súng được bốc vào trong sau khi chúng ta khám phá ra những đường hầm. Cậu không nghe thấy chi tiết này vì lúc đó cậu bước ra khỏi phòng. Nhưng có thể Silas đã nói thật. Có thể chiếc xe của hắn đã bị đánh cắp. Nhưng cậu nói đúng, bây giờ là lúc chắp nối sự kiện, tất cả đều có vẻ ăn khớp. Trong con mắt của một công tố viên thì có vẻ quá lý tưởng, nhưng tớ không tin thằng Silas cáo già lại ngu đến thế, và tớ cũng không tin anh bạn tốt Francis Westbrook lại tử tế đến vậy.” Web nhìn ra cửa sổ kính cáu bẩn của quán ăn ngắm ánh bình mình bắt đầu rọi đến. Chẳng phải sẽ tuyệt biết bao nhiêu nếu mọi chuyện trong đầu anh cũng tự nhiên sáng tỏ như vậy?
Web quay lại nhìn Romano. “Cậu có sinh ra với một chiếc thìa bạc trong miệng 2 không, Paulie?”
“À, phải rồi, một trong mười anh chị em chen chúc nhau trong một căn hộ ở Brooklyn ấy à? Mẹ kiếp, tớ còn có cả quản gia riêng ấy chứ.”
“Hừ, tớ cũng chẳng khác gì cậu, nhưng bản năng mách bảo tớ rằng chúng ta đang được bón những thìa bột ngọt ngào nhất mà chúng ta từng chứng kiến và ngoan ngoãn nuốt sạch không sót tí nào. Tớ nghĩ có kẻ muốn quét sạch bọn Tự Do, và chúng ta đã làm thay cho chúng.”
Chú thích
1. Đảng KKK hay đảng 3K (nguyên gốc tiếng Anh: Ku Klux Klan – viết tắt KKK), là tên của nhiều hội kín lớn ngày xưa và ngày nay ở Hoa Kỳ với chủ trương đề cao ưu thế của người da trắng (white supremacy), chủ nghĩa bài Do thái, bài Công giáo, chống đồng tính luyến ái và chủ nghĩa địa phương. Các hội kín này thường sử dụng khủng bố, bạo lực và các hoạt động mang tính hăm dọa chẳng hạn như đốt thập giá, treo cổ v…v… để đe dọa người Mỹ gốc Phi và những người khác.
2. Thành ngữ, ý nói sinh ra trong một gia đình giàu có, nhiều điều kiện thuận lợi.