Web đang hết sức khẩn trương lần theo Strait và Claire. Anh liên tục hoán đổi chiếc kính nhìn đêm nặng trịch với mắt thường, nhưng ở đây trời tối đen như mực và ngay cả kính nhìn đêm cũng cần có ánh sáng lờ mờ xung quanh mới phát huy được tác dụng. Anh chủ yếu trông cậy vào thính giác của mình hơn là dùng đến mắt, tuy nhiên anh không thể nổ súng nếu chỉ dựa vào điều đó vì rất có thể sẽ bắn nhầm phải Claire thay vì Strait.
Anh đến gần ngôi nhà Khỉ và đi chậm dần trước khi dừng hẳn lại. Ban ngày trông ngôi nhà hoang tàn đã đủ thê lương, u ám; trong đêm lúc này trông nó lại càng ghê rợn. Vấn đề là ở chỗ nếu Strait ở bên trong và Web lại đi qua mà không kiểm tra kỹ tòa nhà, Strait có thể dễ dàng tấn công anh từ phía sau. Web nắm chặt báng khẩu MP-5 và khẽ khàng tiến về phía trước. Anh vào trong ngôi nhà từ phía nam và bước qua những đống rác rưởi nằm rải khắp nền nhà từng được dùng làm nhà ngục của lũ động vật tội nghiệp.
Ánh trăng bợt bạt chốc chốc lại rọi xuyên qua những lỗ thủng trên mái nhà khi mây trôi. Những tia sáng kỳ ảo quét trên hàng lồng sắt hoen rỉ và khung cảnh phía trước lúc này thực sự là một bài kiểm tra khó khăn ngay cả với một người có hệ thần kinh thép như Web.
Không thể hy vọng gì vào việc đi trên nền nhà đầy rác vụn như thế mà không gây tiếng động và ánh mắt của Web đảo như chớp qua tất cả mọi ngóc ngách phía trước và xung quanh, với hy vọng sẽ nhìn thấy gì đó giúp anh có được thời cơ cần thiết để cứu mạng mình và Claire, đồng thời đổi lại là dấu chấm hết cho Strait. Còn một vấn đề khác là tên Macy vẫn lởn vởn đâu đó ngoài kia, đây cũng là chuyện đáng phải đau đầu vì quả thật tên đó cũng có “nghề.” web vội nằm bẹp xuống sàn nhà khi nghe thấy bên trái mình có tiếng cọt kẹt. Anh đeo kính nhìn đêm lên đầu và lia mắt qua khoảng trống phía đó từng li từng tí một. Anh thận trọng quan sát cả phía trên đầu vì trên đó có tiếng chân rón rén. Đúng lúc đó một tiếng thét tắc nghẹn bật ra.
Web lăn người và viên đạn găm đúng chỗ anh vừa nằm. Anh đứng bật dậy, khẩu súng trên tay sẵn sàng nhả đạn. Hình như đó là tiếng Claire vừa thét lên cảnh báo cho anh. Web nghe thấy những tiếng lệt sệt ở phía cuối tòa nhà và sau đó là tiếng chân đang chạy đi. Anh đang chuẩn bị đuổi theo thì đúng lúc đó anh lại nhận ra cái mà anh đã nhìn thấy trước đó, làn sương mỏng tụ quanh nòng súng. Anh vội hụp xuống đúng lúc khẩu súng khạc lửa viên đạn bắn trúng một cái chuồng sắt và nẩy văng vào tường, vô hại.
Hừm, chuyện này thú vị đây – vì Macy, nếu đó đúng là hắn, hóa ra cũng chẳng đủ khôn ngoan để nhận ra sai lầm trước đó của mình.
Web quạt một loạn đạn MP-5 vào khoảng không phía trước theo hướng viên đạn vừa bắn ra, những đầu đạn găm vào tường làm vôi vữa tung ra lả tả hoặc va vào những lồng sắt tóe lửa. Khi anh ngừng tay để lắp băng đạn mới anh lại nghe thấy tiếng chân người chạy đi. Web cũng bật dậy và lao vọt theo, trong lòng mừng thầm vì đã thoát ra khỏi ngôi nhà Khỉ. Đang sắp đuổi kịp đến nơi thì bỗng nhiên Web linh cảm thấy có gì đó bên trái mình và anh lại lao người xuống đất. Phát súng xuyên thẳng vào một thân cây phía sau chỗ anh vừa đứng.
Đạn súng trường, không phải đạn súng ngắn. Lại là Macy, chứ không phải Strait. Vậy là tên này đã nằm phục phía sau để yểm trợ cho sếp của mình. “Cóc nhái muốn học đòi làm người đây,” Web thầm rủa. “Được, chơi luôn đi.” Là một xạ thủ bắn tỉa, bao giờ Web cũng nằm im bất động hoàn toàn mỗi khi thực hiện nhiệm vụ. Quy tắc nằm lòng là trong một tình huống đối đầu, kẻ đầu tiên cử động và để lộ mình bao giờ cũng chết. Vì vậy Web có thể nằm như im như một khúc gỗ trong khi chờ đợi thời điểm hạ gục kẻ thù. Anh có thể điều chỉnh mạch đập chậm hơn và thậm chí là thay đổi cả cơ chế làm việc của bàng quan giúp anh có thể nằm bẹp một chỗ rất lâu mà không thấy buồn đi tiểu. Lúc này Web như một con trăn cuốn mình trong cỏ đợi con báo đi qua. Khi thời điểm đó xuất hiện, con trăn văng mình ra, và đi đời con báo.
Trong lúc nằm chờ đợi, Web tự hỏi tại sao Macy có thể lần ra anh một cách hiệu quả như vừa rồi. Điều đó khiến Web bắt đầu nghĩ về những trang thiết bị mà rất có thể hắn đang sử dụng. Bates đã tiết lộ cho anh biết một thông tin mới về vụ tấn công vào sào huyệt của bọn Tự Do. Các kỹ thuật viên đã tìm ra hai đầu đạn 0.308 găm trên tường. Nếu như Macy sử dụng cùng một loại vũ khí trang bị mà HRT có, thì có nghĩa là những gì trên tay hắn lúc này cũng tương tự như của Web. Web nhớ lại tấm ảnh Macy trong bộ quân phục và súng ống đầy người. Tất cả những yếu tố đó đặc biệt phù hợp với chân dung một kẻ học đòi.
Web trườn sấp người về phía trước, hầu như không tạo ra một tiếng động nào. Anh muốn kiểm tra một thứ, và có lẽ cách tốt nhất để thực hiện điều đó là tự bộc lộ vị trí của mình.
Một phát đạn bắn ngay sát người anh.
OK, vậy là quá rõ rồi, Web tự nhủ. Nghĩa là hắn cũng có kính nhìn đêm.
Anh chụp chiếc kính nhìn đêm của mình lên đầu quét một vòng về phía đối thủ. Và đó là khi anh nhìn thấy nó; chỉ là trong tích tắc, nhưng thế là đủ. Thế là vừa đủ.
Clyde Macy đang cảm thấy hài lòng với chiến lược của mình. Hắn biết rằng tất cả các thành viên HRT đều rất lão luyện, nhưng xưa nay hắn vẫn nghi ngờ rằng danh tiếng của họ được thiên hạ thổi phồng quá mức.
Xét cho cùng thì chẳng phải chính hắn đã xuyên thủng vành đai bảo vệ của họ ở khu nhà của bọn Tự Do đó sao? Và hắn vừa mới bắn gục một người ở bể của trang trại. Có điều là hắn đã bỏ đi quá sớm nên không nhìn thấy Romano đứng dậy. Khi Strait xách lấy Claire và bỏ chạy, Macy, với bản tính của một tên đàn em trung thành, cũng nhanh chóng chạy theo để bảo vệ đại ca. Strait đã rất tốt với hắn, đã che chở cho hắn khi còn ở trại giáo dưỡng. Khi Macy được ra ngoài và sa lầy vào thế giới của bọn Tự Do, cũng chính Strait đã tìm ra hắn rồi giúp hắn tìm lại con đường sáng. Bọn Tự Do chỉ là dân nghiệp dư. Vụ thất bại ở Richmond đã giúp hắn mở mắt. Vả lại, như Strait đã chỉ rõ, chúng đếch trả cho hắn xu nào hết, thậm chí chúng còn bắt hắn góp quỹ để nuôi sống chúng. Mà để làm gì chứ? Strait đã hỏi thẳng hắn như thế. Chỉ để có cái đặc quyền là giao du với một lũ người ngu xuẩn.
Hắn đã nghe theo lời khuyên khôn ngoan và về làm việc cho Strait được nhiều năm nay. Nhưng công việc hiện tại mới là béo bở nhất. Chúng đã kiếm bộn tiền từ việc buôn ma túy, và Macy còn thành công trong việc cài cho bọn Tự Do bị quét sạch gần như không còn một mống. Chuyện đó và chuyện khử anh bạn Twan nữa chứ – kể ra mới sướng tai làm sao. Và giờ thì kế hoạch của chúng là biến khỏi đây thật nhanh vì tiếng còi cảnh sát đang vọng đến mỗi lúc một gần, nhưng Macy vẫn còn một mục tiêu dang dở. Phải giết London. Để chứng tỏ tài năng vượt trội của hắn. Nói theo cách nào đó, Macy đã vất vả tập luyện cả phần đời trưởng thành của hắn cho giây phút này đây.
Hắn đeo kính nhìn đêm lên, bật nút khỏi động, và lia mắt qua khu vực hắn vừa nhìn thấy Web London. Rõ ràng là thằng cha kia đang sợ vãi linh hồn nên mới bò dẹp lép như thế. Hắn cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết và đột nhiên hắn tin chắc rằng hắn thừa ngang tài ngang sức với một đối thủ mà trong thực tế hắn không đáng xách giày. Và giờ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện. Đang phấn khích nghĩ, hắn chợt nhận ra một tia sáng mầu xanh lục rọi thẳng về phía mình. Trong giây lát Macy hơi giật mình, vì hắn không biết tia sáng đó ở đâu ra. Rồi sau đó hắn nhận thấy đó chắc chắn là tia sáng phản chiếu từ kính nhìn đêm của Web. Hắn hướng ống ngắm vào đó, thở ra và ngón tay hắn trượt dần xuống cò súng. Toàn thân hắn bất động hoàn toàn. Và hắn nổ súng. Viên đạn xuyên đúng chính giữa tia sáng làm nó tắt phụt. Lúc này Macy mới nhớ ra là kính nhìn đêm của chính hắn đang bật ở chế độ sáng hết cỡ nên cũng có thể đang phát ra một tia sáng tương tự. Nhưng để nhìn thấy tia sáng đó thì đối thủ của hắn phải còn sống đã chứ, trong khi hắn vừa mới kết liễu London còn gì. Hắn đã nhanh hơn trong tích tắc, và vì thế hắn vẫn sống, còn London thì không. Quy luật xưa nay vẫn thế là gì.
Trước khi Macy kịp hít một hơi thở khác, viên đạn đã khoan vào giữa trán hắn. Trong một tích tắc một phần triệu giây bộ não của hắn không kịp phản ứng trước thực tế rằng cả nửa phần đầu của hắn đã bị đạn phá nát. Khẩu súng rơi tự do ra khỏi tay hắn và Clyde Macy đổ sụm xuống đất.
Web nhổm người dậy sau một gờ đất thấp ngay sát nơi anh vừa đặt chiếc kính nhìn đêm của mình lên một gốc cây và bật nó ở chế độ sáng nhất Anh đã không cần phải trông chờ vào tia sáng màu xanh từ kính nhìn đêm của Macy phát ra. Ngay sau khi Macy nổ súng vào nơi mà hắn đinh ninh là đầu Web, thì ánh lửa đầu nòng súng đã làm lộ vị trí của hắn.
Chỉ một giây sau, tất cả đã kết thúc. Điểm số cuối cùng: chuyên nghiệp: một; học đòi: chết. Anh không còn thời gian để tận hưởng chiến thắng của mình vì tiếng bước chân loạt soạt phía sau bụi cây phía trước khiến Web lao người nằm sát xuống đất và hướng súng về phía đó. Khi hai bóng người hiện ra sau rặng cây và bước vào tầm bắn hiệu quả của anh, Web lại lưỡng lự và nhổm người dậy, tay tỳ lên đầu gối, khẩu súng trường nhắm thẳng vào bộ ngực khổng lồ của người đàn ông.
“Bỏ súng xuống, Francis!” Westbrook giật nảy người và căng mắt nhìn vào bóng đêm đen đặc xung quanh. Qua ống ngắm của súng bắn tỉa Web có thể nhìn thấy rất rõ tên trùm khổng lồ đang đẩy Kevin ra phía sau, che chở cho thằng bé khỏi mối đe dọa vừa xuất hiện.
“Web London đây, Francis. Bỏ vũ khí xuống. Ngay lập tức!”
“Đứng sau anh đi, Kev,” Westbrook vừa thì thào vừa nghiêng người về phía phát ra giọng quát.
“Lần cuối cùng đây, Francis, bỏ súng và nằm xuống. Nếu không mày sẽ phải nằm xuống theo cách khác đấy.”
“Tôi chỉ đưa Kevin ra khỏi đây thôi, anh bạn nhỏ. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Không gây chuyện, không gây chuyện.”
Web ngắm vào một cành cây cách trên đầu Westbrook hơn ba mét và nổ súng. Cành cây bị cắt làm hai rất ngọt và rơi xuống sau lưng hai bố con. Đó là phát súng cảnh cáo đầu tiên của Web trong suốt sự nghiệp, và anh tự hỏi tại sao anh phải mất công làm thế. Kevin kêu ré lên, nhưng Westbrook vẫn không nói gì. Hắn vẫn tiếp tục lùi lại. Rồi hắn làm một việc mà cả Web cũng ngạc nhiên. Hắn thả súng xuống, quỳ phịch xuống mặt đất và nhấc bổng Kevin lên lưng. Ban đầu Web tưởng hắn định dùng Kevin làm bia che đạn cho mình, nhưng Westbrook vẫn giữ cơ thể hắn ở giữa Web và thằng bé. Và cứ thế hắn tiếp tục lùi.
“Không gây chuyện, HRT. Chỉ ra khỏi đây thôi. Còn nhiều việc khác phải làm nốt.”
Web nổ thêm một phát súng vào mô đất bên trái tên trùm. Thêm một phát súng cảnh cáo nữa. Mẹ kiếp. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh thế này? Hãy bắt Francis. Hắn là một tên tội phạm. Một kẻ giết người.
“Không định gây chuyện gì hết,” Westbrook lại nói. “Chỉ ra khỏi đây thôi tôi và thằng bé.”
Web ngắm thẳng vào giữa trán hắn, chuẩn bị cho phát súng thứ ba.
Đúng lúc đó anh chợt nhớ ra rằng, với loại đạn xuyên phá hiện tại, anh không thể bắn Westbrook được, vì viên đạn có thể xuyên qua cả cơ thể hộ pháp của hắn và bắn trúng Kevin. Nhưng anh vẫn có thể bắn vào chân và bắt tên khổng lồ phải dừng bước. Anh còn đang do dự và hướng điểm ngắm vào vị trí phù hợp nhất thì Kevin kêu lên.
“Chú Web, xin chú đừng bắn anh cháu. Xin chú. Anh ấy chỉ đang cứu cháu thôi mà.”
Qua ống ngắm, Web có thể nhìn rõ khuôn mặt thằng bé nép sát khuôn mặt người cha của nó. Kevin đang choàng tay quanh cái cổ bò mộng của Francis, mặt nó giàn giụa nước mắt vì sợ hãi. Trông Francis Westbrook vẫn bình tĩnh như không, như thể hắn đã sẵn sàng đón nhận cái chết. Web nhớ lại những vết sẹo trên bụng hắn. Chắc chắn rằng hắn đã quá nhiều lần phải đối mặt với tử thần. Theo cách tính của người da trắng thì hắn đã 120 tuổi. Ngón tay Web đã lần xuống cò súng. Nếu anh bắn vào chân Westbrook, ít nhất Kevin cũng có thể vào tù thăm bố nó. Đó là một việc đúng đắn. Anh là cảnh sát. Còn hắn là tội phạm. Về lý thì bao giờ cũng thế. Chẳng bao giờ có ngoại lệ. Không thể có chuyện để cảm xúc can thiệp vào lý trí. Chỉ việc bóp cò.
Vậy mà Web đã để hai bố con lùi dần vào trong rừng và mất dạng.
Ngón tay Web đưa dần khỏi cò súng. Anh hét lên, “Đưa thằng bé về nhà đi Francis. Và sau đó tốt nhất là mày nên chạy cho nhanh, vì tao sẽ đi tìm mày đấy, đồ chó đẻ.”