*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết trên tay
Đời người giống như sợi bông trước gió, vui cũng tan tác, buồn cũng tan tác.
Diệp Lưu Tây nhỏ giọng: “Thật không ngờ…”
Cô bước đến từng bước, ngón tay quẹt một đường trên lư hương, đưa lên xem.
Ngón tay dính một lớp bụi dày.
Nơi góc bàn thờ, con nhện dăng tơ bị người ta quấy rầy, ngọ nguậy đám chân li ti rất nhanh chạy đi, cái mạng nhện lung lay làm phản chiếu ánh sáng bạc lấp lánh.
Diệp Lưu Tây búng ngón tay, đưa lên miệng thổi: “Ông không tổ chức đám tang cho cháu ngoại trai của mình à.”
Đinh Châu thần sắc lạnh lùng: “Người ta tin tưởng nó mới mời đi dẫn đường, nó lại ỷ vào kinh nghiệm cố chấp không nghe theo, để hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi cũng biết nó đáng chết lắm. Tôi đã xem qua tin tức, trong những người chết, có người mới vừa được làm cha, nó chết vạn lần cũng không chuộc hết tội lỗi.”
Diệp Lưu Tây thở dài: “Cũng không thể nói vậy được, một nơi như sa mạc, không ai lường trước chuyện gì…”
Nói xong, Diệp Lưu Tây xin phép cáo từ.
Đinh Châu dẫn cô ra cửa, đưa ra tới ngoài: “Diệp Tiểu Thư, cô nên tìm người khác thì hơn. Có điều tôi muốn nhắc nhở cô một câu, tìm được hay không tìm được, cũng đừng đi. Sa mạc nguy hiểm như vậy, cô cũng biết đạo lý ‘nó chỉ cắn người, không ai có thể cắn nó’, cái gì là ‘Sa lão’, danh hiệu này, nghe thật buồn cười.”
Diệp Lưu Tây cười haha, cô bước nhanh xuống bậc sân khấu, mở ra túi vải bố, từ bên trong lấy ra một phong bì đưa cho Đinh Châu.
Đinh Châu hơi bất ngờ: “Đây là cái gì?”
Lão vừa nói vừa quay ra mặt sau của phong bì để xem: Không có con dấu, không dán kín, giống như để chứa một vật gì đó.
Diệp Lưu Tây nói: “Ở bên trong có vài thứ, ông cứ từ từ mà xem, lấy ra cẩn thận một chút, đừng để bị hỏng. Tôi phải đi trước, ra đến đầu ngõ, tôi sẽ đi theo hướng Bắc, nếu ông muốn đuổi theo tôi, phải nhanh chân một chút.”
Đinh Châu cảm thấy kỳ quái: “Tại sao tôi phải đuổi theo cô?”
Diệp Lưu Tây khoác ba lô lên vai, ra ý ám chỉ bức thư kia: “Vậy thì phải xem ông thế nào, muốn đuổi theo thì nhanh lên, không muốn thì coi như xong.”
Cô mở cửa đi ra ngoài.
Khách xem kịch mới mua vé không còn kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ mở cửa, la hét ỏm tỏi, ùn ùn kéo vào, Diệp Lưu Tây ngược dòng người mà đi, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.
Đinh Châu mở phong bì ra xem.
Rốt cuộc là gì vậy? Cầm không không nặng lắm, hơi phồng một chút, hẳn là tờ giấy.
Vừa rút ra, thì thấy một bì thư lớn khác làm từ giấy dai.
Xé mở bì thư, cho tay vào rút ra, lại lấy trúng một phong bì màu trắng khác.
Đinh Châu bắt đầu không kiên nhẫn: tầng tầng lớp lớp như này, muốn đùa với lão à?
Cũng may, trong bì thư màu trắng kia, có thứ gì đó.
Cảm giác giống như một tấm ảnh, lão rút ra.
Ước chừng hai giây, lỗ tai lão không còn nghe được âm thanh ở trong phòng, nhưng lại có thể nghe được những thứ vô cùng xa: tiếng ù ù của bão cát cuồn cuộn, tiếng răn rắc của lòng sông băng bị nứt toác, tiếng ầm ầm của những tảng đá đang rơi xuống.
Đinh Châu liền xông ra ngoài.
Lâu lắm rồi chưa ra khỏi nhà, lão đã quên mất đường phố chật chội thế nào, vừa ra đến cửa ngõ, dường như đụng phải du khách, lão thân người lảo đảo, suýt chút nữa té ngã, quán xá cửa hàng chằng chịt, đến cả khu trung tâm cũng bị chiếm chỗ, tiếng la hét, ánh sáng máy chụp ảnh cứ loang loáng ở trước mắt.
Thật vất vả mới có thể đứng lại, xung quanh đều là người, gương mặt và bóng dáng của bọn họ bị ánh đèn phản chiếu một góc trông rất quái dị.
Tiếng người giống như rắn, chui ngược vào tai, có người giận dữ nói, lão này có tật xấu, còn có người hối thúc rằng, lão nên cách xa hắn một chút, té ngã sẽ cản đường cản lối.
Đinh Châu đứng trong đám người nhốn nháo, rống to: “Diệp Lưu Tây!”
Không ai trả lời.
Âm thanh lớn giống như sóng biển, cùng với bóng đêm u ám, khiến nó càng dâng cao.
***
Thanh niên phụ bán vé Tiểu Hà đang bận rộn trấn an những khán giả chờ lâu mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy Đinh Châu trở về, hắn vội vàng chạy ra đón, còn chưa kịp hối thúc, Đinh Châu đã lên tiếng: “Trả vé.”
Lão đẩy cửa đi vào nhà, đón những ánh mắt kinh ngạc ở trong phòng, cứng đờ người đi qua sân khấu, ra sau hậu trường, đi vào phòng ngủ chật chội của mình, đặt mông ngồi xuống giường.
Ngoài cửa, âm thanh la hét ỏm tỏi vang lên, chen lẫn với tiếng xin lỗi rối rít của Tiểu Hà, Đinh Châu ngơ ngác ngồi, bỗng nhiên giơ tay túm lấy tóc của mình, giật ra bộ tóc giả, kéo xuống lớp mặt nạ da nhăn nhúm hoá trang ở trên mặt.
***
Hoàn tiền, trả vé, ăn mắng, Tiểu Hà rốt cuộc cũng khom lưng với vị khách cuối cùng bước ra khỏi cửa.
Sau đó chạy nhanh xông vào hậu trường, kêu: “Đông ca…”
Một câu chưa nói xong, hắn liền nuốt ngược về cổ họng: Xương Đông ngồi ở kia, bộ tóc giả hoa râm trùm đầu để qua bên cạnh, lớp mặt nạ cao su trên mặt bị kéo xuống, nhưng vẫn chưa bị kéo hoàn toàn, khiến cho bộ râu lệch xệch méo mó, cả người trông quái dị dữ tợn, giống như mặt của người chết.
Vậy là thế nào?
***
Tiểu Hà trước kia kết giao với Đinh Châu, Đinh Châu diễn kịch đèn chiếu, Tiểu Hà đi tuyên truyền, tiếp khách, thu mua vật liệu, dựa vào khu du lịch này mà làm ăn, lưu lượng du khách lớn, chưa dám nói là có lời, nhưng sống qua ngày cũng coi như không thành vấn đề.
Nhưng hắn lại có chút lo lắng, Đinh Châu đã có tuổi, sức khoẻ càng không tốt, giống như cái lá vàng úa dính trên cành cây, không chừng ngày nào đó đều trở về cát bụi.
Hai năm trước, cháu ngoại trai Xương Đông của Đinh Châu bỗng nhiên chạy tới đây.
Tiểu Hà bởi vì lo kiếm tiền cưới vợ, nên mạng móc gì đó không xem, cũng không quan tâm đến tin tức, chưa nghe qua cái gì là “Sơn trà đen sa mạc”, nhưng hắn đã cảm thấy Xương Đông rất kỳ lạ: thanh niên trai tráng như vậy, lại tài giỏi, không có việc gì làm, cả ngày ủ rủ, mấy hôm không nói tiếng nào, cũng không ra khỏi phòng, sợ nhìn mấy cuốn tạp chí kia như sợ quỷ hút máu.
Đinh Châu cũng có khuyên Xương Đông: “Cháu tìm chuyện khác làm để phân tán chú ý cũng tốt, không cần mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện không vui.”
Sau đó Xương Đông xem kịch đèn chiếu, bắt đầu theo Đinh Châu học cầm dây, làm con rối chạy, đứng, ngồi, nắm, rút, xoay người kiểu diều hâu, chém giết kiểu hồi mã thương, có khi tự mình khắc da, dùng dao khắc tạo con mắt linh động, hoa mai, chữ vạn, dùng đèn cồn dung hợp màu, thừa lúc còn nóng tô vẽ lên con rối.
Tiểu Hà trong lòng phấn khởi, cảm thấy Đinh Châu đã có người kế nghiệp: Diễn rối bóng vốn không cần phải học nghề chính quy, bây giờ người xem chuyên nghiệp rất ít, xem cho vui thì nhiều, giám định kỹ thuật dĩ nhiên càng không có —— Xương Đông có thể học được hình dáng, miễn cưỡng biểu diễn đều có thể.
Hơn một năm trước, Đinh Châu lâm trọng bệnh qua đời, sân khấu treo tấm bảng “đóng cửa” đến mấy ngày, sợ ảnh hưởng chuyện làm ăn, nên không tiết lộ ra ngoài, sau đó, Tiểu Hà cân nhắc thế nào lại cùng với Xương Đông mở cửa, Xương Đông chủ động mở miệng, tạm thời có thể cứu lại sân khấu.
Tiểu Hà mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, hắn đã bị trang phục và cách hoá trang của Xương Đông lúc lên sân khấu doạ sợ một trận.
Xương Đông tạo ra một khuôn mặt bằng thạch cao, mua mặt nạ hoá trang của đoàn làm phim, tóc giả, râu giả, hoá trang thành lão già, mặc quần áo cũ của của Đinh Châu để lại, ngay cả bộ dáng lê chân bước đi của lão cũng hoàn toàn giống.
Mới đầu, hoá trang hơi vụn về, nhìn kỹ thật ra có sơ hở, nhưng anh không xã giao, chỉ ở phía sau màn sân khấu cầm dây diễn rối, một vở kịch diễn xong, căn bản không có ai chú ý đến dáng vẻ lão già điều khiển mấy con rối ngồi phía sau màn sân khấu, có người còn bình luận: “Đại gia này thật lợi hại, một người có thể diễn đến ba con rối.”
Tiểu Hà bẩm sinh không có tính tò mò, hắn từ từ cũng chấp nhận: ai mà không có chút quái lạ, Xương Đông vốn đã quái lạ, đi theo anh ta cũng không sao, hơn nữa, những nghệ nhân lão luyện nhìn chung đều phải có gương mặt chững chạc, tuyên truyền dễ dàng hơn, thuận lợi làm ăn.
Lâu ngày, tay nghề hoá trang và diễn rối bóng của Xương Đông càng lợi hại, giống y như đúc trước kia, ngay cả giọng nói cũng cố ý trầm thấp giống người có tuổi.
Có điều cho dù hoá trang thành lão già là để làm ăn, nhưng sau khi diễn rối xong, anh lại không tẩy trang, ăn cơm cũng hoá trang, lúc nào lớp hoá trang mờ đi thì hoá trang lại.
Tiểu Hà khuyên anh: “Đông ca, mấy thứ ở trên mặt, để lâu quá, nếp nhăn sẽ tụ lại thành thật, bây giờ đàn ông cũng phải chăm sóc da, anh cứ như vậy, không tốt cho da lắm đâu, sợ còn bị mặt rỗ…”
Về sau hắn không nói nữa, bởi vì nói cũng vô ích, ngoài ra còn có nguyên nhân khác, chính là lúc Xương Đông hoá trang sẽ giống như người thường, nói chuyện tán gẫu, cười đùa, một khi tẩy trang đi, sắc mặt sẽ đờ đẫn giống như người nhút nhát.
Nếu cứ để như vậy, lúc lớp hoá trang phai đi nhìn giống quỷ, càng thấy sợ hơn.
***
Tiểu Hà cẩn thận hỏi: “Đông ca, xảy ra chuyện gì sao?”
Xương Đông buồn bực một lúc lâu mới mở miệng: “Trước đây không lâu, cậu đã đi Đôn Hoàng du lịch?”
“Đúng vậy.”
Trước đây Tiểu Hà có đưa bạn gái cùng với cha mẹ vợ tương lai đến khu Hang đá Mạc Cao để du lịch, sau khi đi xong hang đá thì đi ngắm địa mạo Nhã Đan, ngắm xong Nhã Đan thì xem tới Hán Trường Thành (2.1), đi tường tận từng nơi từng chỗ.
(2.1) Hang đá Mạc Cao, địa mạo Nhã Đan, Hán Trường Thành là những khu du lịch nổi tiếng ở Đôn Hoàng
(hang đá mạc cao)
“Cho cậu xem qua tấm ảnh này.”
Tiểu Hà nhận lấy, liếc sơ qua một cái, nói: “Ồ, đây là ảnh được photoshop hay ảnh trong phim kinh dị vậy, rất giống thật.”
Trên ảnh chụp là hình một khối đất sét Nhã Đan bị xói mòn, nhìn gần, có hình dạng giống như mũi thuyền, bên trên mũi thuyền có khảm hình một cô gái trẻ, giống như từ trong đất sét chui ra, dáng vẻ thanh tú, sắc mặt trắng bệt, hai tay để trước ngực, giống như bức tượng điêu khắc trên mũi thuyền, đôi mắt không tròng, tóc dài bay trong gió.
Nhìn lâu có chút doạ người.
Xương Đông hỏi: “Cậu cảm thấy đây là cái gì?”
Tiểu Hà nhìn thấy mấy khối đất sét Nhã Đan đều giống như nhau: “Là Thành Ma Quỷ, khối đất sét này giống như chiếc thuyền vậy, có phải là của hạm đội Tây Hải không?”
Hạm đội Tây Hải là nơi du lịch nổi tiếng thuộc Thành Ma Quỷ ở Nhã Đan, những khối đất sét bị xói mòn hình dáng cả một hạm đội xếp thành từng hàng, giống như đang chờ xuất phát.
Xương Đông thì thào: “Khu Nhã Đan ở nước ta, không chỉ có Thành Ma Quỷ. Cái này rất giống với Long Thành.”
Long Thành lại là nơi nào nữa vậy? Tiểu Hà đang muốn hỏi, di động vang lên, vừa mở ra nghe, liền nhìn thấy dãy số lạ.
Vì quản bá chuyện làm ăn diễn rối bóng, số điện thoại của Tiểu Hà hàng năm đều được đăng trên trang web du lịch, trên tấm vé xem kịch cũng được in bắt mắt, nên nhận được điện thoại của du khách là chuyện cơm bữa.
Hắn “alo” hai tiếng, sau đó buồn bực đưa điện thoại cho Xương Đông: “Đông ca, nói là… đưa anh nhận.”
Từ trước đến giờ không có ai điện thoại cho Xương Đông mà thông qua hắn.
Xương Đông vừa nghe, đầu kia liền truyền đến tiếng cười khúc khích của một cô gái.
“Diệp Lưu Tây?”
Giọng nói của Diệp Lưu Tây mang ý châm biếm: “Không đuổi theo sao? Có phải giả làm lão già lâu quá nên nghiện, đi đứng không còn linh hoạt rồi không?”
“Rốt cuộc cô là ai? Tấm ảnh là thế nào?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ trả lời anh qua điện thoại sao?”
Xương Đông im lặng một chút: “Cô nói muốn tìm người dẫn đường, bây giờ tôi đồng ý với cô.”
Diệp Lưu Tây cười khanh khách.
“Xương Đông, anh đã lụt nghề gần hai năm rồi, ai biết được ‘răng nanh’ của anh còn sắc bén hay không? Như vầy đi, tôi cho anh một tuần, nếu có thể tìm thấy tôi, chứng minh anh có chút thông minh, chúng ta có thể hợp tác làm chút chuyện, còn nếu như không tìm thấy, vậy anh cứ tiếp tục ôm đống rối bóng của anh sống cả đời đi.”
***
Diệp Lưu Tây cúp điện thoại.
Cô thật ra chưa đi xa, chỉ lên một chiếc xe bánh mì nhỏ màu trắng đỗ ở cuối phố, cô ngồi trên ghế phụ ăn đống thức ăn đóng gói của người Hồi mua dọc đường: bánh đậu xanh, hộp nước lựu, sữa chua, còn có một túi nylon chứa mười xiên thịt dê nướng.
Chưa ăn vội, cô điều chỉnh kính chiếu hậu trong xe thấp xuống, lấy ra bút kẻ mắt dạng nước mới mua, nhìn vào kính chiếu hậu, bắt đầu kẻ mắt.
Động tác ổn, tay không run, lúc vẽ đến đuôi mắt, vốn nên vẽ một đường cho xong, nhưng tay lại có thói quen vẽ dài một chút ở phần đuôi.
Diệp Lưu Tây giật mình, cố gắng xoá đi nét vẽ.
Móc, phếch, xoá, khoanh, kết thúc, khoảnh khắc đuôi mắt hiện ra một nét nhỏ, cuối nét cong vút, giống như tư thế của phượng hoàng, đường cong chẻ đôi một lên một xuống, giống như giây tiếp theo sẽ bấu vào tròng mắt của cô.
Diệp Lưu Tây trong cổ họng phát ra tiếng “Ôi”, ném bút kẻ mắt đi, từ trong túi vải lấy ra cuốn sổ cùng với cây viết, lật đến một trang mới, hạ bút, viết lên trên cuốn sổ mấy chữ: hình đuôi mắt vẽ không tệ.
Viết xong, liền ném sổ, rút ra xiên dê nướng ở trong túi nylon, không nhanh không chậm bắt đầu ăn.
Thịt dê nguội lạnh, luôn có mùi nặng, nhiều thứ gia vị đều không thể át được, không giống như thịt dê ở Gia Dục Quan, uống nước tuyết Kỳ Liên, ăn thảo dược Sa mạc, thịt trộn dồn bì, uống bia, một chút tanh nồng cũng không có. (2.2)
(2.2) Gia Dục Quan là cửa ải phía Tây của Vạn Lý Trường Thành. Nước tuyết Kỳ Liên là nước được lấy từ nước tan chảy trên núi Kỳ Liên (Cam Túc, TQ), vô cùng tinh khiết.
Có khách ra đầu phố, tốp năm tốp ba đi qua trước mũi xe, Diệp Lưu Tây không thèm để ý các nam thanh nữ tú, rốt cuộc cô lại nhướng mi, nhìn thẳng nét vẽ ở đuôi mắt của mình trên kính chiếu hậu.
Thì thầm một câu: “Thật sự là một phụ nữ mê hoặc”