Lục Triển Bách hôm nay phải đi ra sân bóng tập luyện nên không về cùng Tôn Noãn Tịch đàng gửi cô bé đến chỗ của Vuên Băng Ngiên.
Tôn Noãn Tịch như con chim hót mãi không thôi. Khi bên cạnh Viên Băng Nghiên lạnh lùng lại cảm thấy không rất tẻ nhạt nên đành cố phá hủy. Vuên Băng Nghiên thường ngày rất ít khi có bạn bởi họ không chịu nổi cái tính khác người không kém Lục Triển Bách. Viên Băng Nghiên lại bị quấn vào câu chuyện lý thú của cô bé!
Viên Băng Nghiên hơi đảo mắt vừa vặn nhìn chúng vào giấy buộc tóc màu đỏ, nhìn qua nó khá quan trọng!
– Đây có phải quà của Lục Triển Bách tặng cậu lần trước hôm sinh nhật không?
Tôn Noãn Tịch e ngại đành gật đầu đồng ý!
– Quà của xậu tớ đã làm móc khóa trong ổ chìa của tớ rồi! Nhìn thật đáng yêu!
Tôn Noãn Tịch mỉm cười vui vẻ. Xem ra Viên Băng Nghiên chỉ là ngoài lạnh trong nóng!
– Này! Tớ nói nhé lần sau mà mời thằng Bon là tớ không đi đâu nó quệt bánh kem lên tóc tớ. Thật ghét!
Hai đứa trẻ con đi thong dong trên đường! Cùng nhau tám chuyện.