Đã 1 tuần trôi qua, Tôn Noãn Tich đau đầu, mất ăn mất ngủ ăn cũng chẳng vào mà ngủ cũng không xong. Nếu lần này không vào được trường A! Cô sẽ…. Cô sẽ… Đi tong đời!
Còn lời hứa của mẹ! Tôn Noãn Tịch! Nếu lần này mày không đỗ được trọng điểm A chính là không được đi du lịch Hàn Quốc đó!
….
Tuần đó thật bất ngờ khi Tôn Noãn Tịch cùng chung phòng với Nhạc Ly Khả, còn Viên Băng Nghiên là ở phòng G!
Hôm đó may mắn sao bên cạnh cô là một cô gái người ốm ốm, nhưng gương mặt khá đáng yêu!
Tôn Noãn Tịch sau khi làm quen cô ấy mới biết cô ấy tên Hà Sam Sam người của Thành phố H cách đây chừng 20 cây số gì đó, cô gái này như vậy mà là một thần đồng chăm chỉ học một cách kinh khủng luôn, nên ngồi cùng Hà Sam Sam đối vớ Tôn Noãn Tịch mà nói chính là phúc 7 đời của cô! 1 tuần trôi qua, Tôn Noãn Tich đau đầu, mất ăn mất ngủ ăn cũng chẳng vào mà ngủ cũng không xong. Nếu lần này không vào được trường A! Cô sẽ…. Cô sẽ… Đi tong đời!
Còn lời hứa của mẹ! Tôn Noãn Tịch! Nếu lần này mày không đỗ được trọng điểm A chính là không được đi du lịch Hàn Quốc đó!
….
Tuần đó thật bất ngờ khi Tôn Noãn Tịch cùng chung phòng với Nhạc Ly Khả, còn Viên Băng Nghiên là ở phòng G!
Hôm đó may mắn sao bên cạnh cô là một cô gái người ốm ốm, nhưng gương mặt khá đáng yêu!
Tôn Noãn Tịch sau khi làm quen cô ấy mới biết cô ấy tên Hà Sam Sam người của Thành phố H cách đây chừng 20 cây số gì đó, cô gái này như vậy mà là một thần đồng chăm chỉ học một cách kinh khủng luôn, nên ngồi cùng Hà Sam Sam đối vớ Tôn Noãn Tịch mà nói chính là phúc 7 đời của cô!
Sau khi thi xong Lục Triển Bách đã để cô lại thành phố, ở đó có căn nhà mà Lục gia mua đã rất lâu… Nói ra cũng thật ngại, Tôn Noãn Tinch ăn ở nhà người ta đến giờ chưa về. Nói mồm ăn ngủ không ngon nhưng theo Lục Triển Nách để ý thì cô gái ấy ngủ còn hơn chết!!! Ăn còn hơn cả heo!!!!
?!
Biết sao được người ta là con gái mới lớn phải thông cảm cho người ta!
Tôn Noãn Tịch sau một lần hăng say tại thành phố A này cuối cùng đã đến ngày thông báo kết quả.
Tôn Noãn Tịch cùng Lục Triển Bách trên 2 cái ghế xoay, trước mắt là màn hình máy tính đen ngòm.
Họ…
– Đây là kết quả của em, em phải mở chứ!
– Anh mở nó mới đỏ được!
– Sao em lại có cái suy nghĩ cũ rích đấy nhỉ? Mà chẳng nhẽ em không tin tưởng bản thân mình đến vậy sao?
– Hứ! Anh xem thành tích của em thì sẽ biết em tiếp thu được những gù anh dạy mà!
Lục Triển Bách đờ đẫn mở máy tính, nhẹ nhàng gõ gõ phím. Trên màn hình xuất hiện một số thông tin mà thí sinh phải điền…
Trước mắt bây giờ chỉ chờ đèn xanh thôi!!!!
– ———————–
Đáng nhẽ chương này ngày hôm qua mới đăng nhưng vù mạng chập cờn nên Huyền mới ra hôm nay! Mong mn thông cảm… Mn ủng hộ nhiệt tình lắm nên mk cũng vui vui, mong sao có nhiều người biết đến bộ chuyện này hơn. Cảm ơn mn.