Ngày hôm sau là về Trung Quốc…. Về trấn Z về tỉnh M của thành phố A rồi. Lần này đi chơi nhưng sao trong lòng Tôn Noãn Tịch vẫn buồn bực.
Cô không bằng lòng cái gì?
Lục Triển Bách vẫn ôn hòa đeo tai phone nhắm mắt thưởng thức giai điệu mà nó mang đến…. Tên này sao lại có thể bình tĩnh như thế? Có phải gắn xem chuyện này chỉ là trò đùa? Hăn thực sự không để ý đến cô?
Hắn tuyệt tình quá!
Về đế cổng nhà. Tôn Noãn Tịch chạy vội xuống xe… Sao đi có 1 tuần mà sao trông quê hương lại thay đổi trong 1 vậy. Có phải nó thay đổi quá sớm cũng như lòng người thay đổi một sớm một chiều? Quá đúng đi!
Tôn Noãn Tịch cất gọn quần áo xong xuôi liền chạy đến phía cửa sổ. Dường như đây là thói quen. Vén tấm rèm…
– Gì chứ! Chú Lục bảo cấm cửa chính chứ đâu có cấm cả cửa phụ?
Cùng lúc đó Lục Triển Bách đang vân vê cái điện thoại! Trên màn hình là một cô gái đang chơi đu quay. Một khung cảnh như chỉ sống dậy để làm tôn lên vẻ đẹp ngây thơ của cô bé vậy! Đáng yêu quá!
Lục triển Bách sờ sờ màn hình. Nhớ quá mà không thể sang… Làm sao để đối diện với bé con?
Lỗi này sao mà to thế cơ chứ!
Lục Triển Bách đứng dậy mở cánh cửa sổ…
Cậu đi đến chiếc giường thân thuộc, bên trên là cô gái nhỏ bé mà cậu hằng mong muốn lạm nhận của mình.
Vuốt nhẹ mái tóc…
– Ai bắt nạt hay sao mà khóc đến ướt gối rồi?
– Tại anh bắt nạt em!
Tôn Noãn Tịch mở mắt. Tạu sao con người này cứ phảu vụng trộm như vậy nhỉ? Sao cứ phải rình lúc người ta chuẩn bị ngủ bì lại đến phá rối?
– Sao anh lại đi uống rượu?
– Em chưa ngủ sao?
– Anh không được đánh trống lảng!
Lục Triển Bách dương mắt nhìn con mèo nhỏ giả làm sư tử hằn giọng… Có chút đáng yêu.
– Chẳng phải anh nói rồi sao? Vì em!
– Vì em? Em còn khpong biết anh đi mấy giờ đi qúan nào nữa là!
– Em hiểu sai rồi! Vì tương tư nghĩ về em!
– ———————
Ổng ấy có cách thả thính riêng nha mấy chế!!!