Tôn Noãn Tịch về nhà đã nằm yên vị trên cái giường âm sáp của mình, sẵn sàng đón chờ một đêm nữa sắp đến…
Cô không có điều bất an gì ư?
Có cái gì mà bất an? Cuộc đời mà, tin tưởng vào người khác một chút, nhất thể là Lục Triển Bách. Cô biết rõ con người Lục Triển Bách, một khi làm sẽ chu toàn, kĩ càng. Đảm bảo làm công việc rất chắc chắn!
Dù gì anh ấy cũng nhắn tin với cô đã đưa hồ sơ đến trường A rồi. Không lo!
Tôn Noãn Tịch cứ mang theo suy nghĩ ấy nà nhắm mắt đi ngủ.
Trong mơ, cô mơ thấy một bàn ăn còn sang trọng hơn cả bàn ăn hôm nay của dì Tần. Dì Tần có gà chiên, có sườn sào chua ngọt… Còn trong mơ thì có cả nem công, chả phượng!
Ngon tuyệt.
Đối nghịch với cô gái đang mơ mộng kia thì Lục Triển Bách đang chột dạ, nghĩ luẩn quẩn không tài nào ngủ được!
Anh thật sự không chắc ăn đâu. Không nghĩ rằng bằng này tuổi đầu lại đi làm trò mèo thế này. Quả thật không ra dáng một đấng nam nhi nào cả.
Một sự thật đáng buồn…
Lục Triển Bách thức đến 2h sáng. Trong lòng đến lũ này vẫn không yên. Nhất thể là… Nhớ Tôn Noãn Tịch!
Sắp phải vào học rồi, bây giờ phải hâm nóng tình cảm thôi!
Lục Triển Bách trong lòng mừng thầm với cái của sổ nhà bên, chắc chắn thần cửa rất quý anh. Giờ đây đã chẳng chướng ngại vật nào nữa cả…
Nhanh thoăn thoắt anh chạy sang được nhà bên với kinh nghiệm mấy mươi năm chèo của sổ của mình. Đây có thể coi là thành tựu được không?
Lục Triển Bách không trần trừ vội vàng chạy đến chỗ giường Tôn Noãn Tịch.
Bạch…
A…..
Một cái gì đó đạp vào đầu gối của anh một cách mạnh mẽ. Đầu gối lúc này đâu như búa bổ, anh không khỏi kêu đau.
Cô gái này tướng ngủ thật là xấu!
Chân ở trong chăn mà cũng chòi ra đạp anh. Người méo sệch méo sạc. Miệng còn vương một dòng nước. Đầu thì không có gối bởi cái gối đáng thương kia đã bị cô không thương tiếc đá ‘bục ‘nó xuống dưới từ lúc nào.
Đây có phải là con gái không?
Lục Triển Bách chậm bước đi đến gần. Nhìn ngắm khuôn mặt đang say sưa ngủ kia. Tuy tình thế này có chút biến thái nhưng lại tạo cho người ta cảm giác mãn nguyện.
Đang quan sát cô gái nhỏ trong chăn, miệng cô gái bất chợt hếch lên lẩm bẩm cái gì trong mồm sau đó liền phát ra tiếng nhỏ, thì thào rồi to chút, to chút. Đủ để cho riêng một mình Lục Triển Bách nghe thấy.
……
Lục Triển Bách lúc này cứng đờ, không thể tin rằng cô gái nhỏ này trong mơ cũng mơ thấy anh, mơ thấy anh với giọng điệu đáng chết kia.
Cô gái này thật đáng ghét!
Anh phải trả đũa.
Anh cúi xuống tiến gần vào mặt cô gái nhỏ kia.
Dán một nụ hôn lên trên chán. Miệng thì thầm.
– Được! Anh sẽ cho em một màn cầu hôn thật lãng mạng!
Rồi mỉm cười quay gót bước đi…
– —————————-
Mn có đoán ra đc chị Tịch mơ gì về anh Bách mà khiến anh Bách cứng đờ không?
Từ từ rồi sẽ rõ.
Phiếu được 920 sẽ ra chap nhé!