Thái Cổ Thần Vương

Chương 62: Nhậm Thiên Hành



Tần Vấn Thiên cứ đường hoàng rời đi như thế, nhảy vào địa bàn của Kỵ Sĩ minh, giết chết người đứng đầu tân sinh là Mộ Dung Phong rồi lập tức bỏ đi.

Người của Thanh Vân minh cũng bắt đầu lùi về phía sau, lúc này Nhược Hoan mới nói với Âu Thần:

– Thắng bại của trận đấu này thế nào chắc không cần ta nói nhiều làm gì, tiền đặt cược của Kỵ Sĩ minh các ngươi đâu?

– Tiền đặt cược?

Sắc mặt Âu Thần lạnh lẽo như băng sương:

– Tần Vấn Thiên nhiều lần giết chết đồng môn, nếu như học viện Đế Tinh không trừng phạt hắn thì uy nghiêm của Chấp Pháp viện còn đâu nữa?

– Thế mà ta lại nhớ rõ là trước khi cuộc chiến diễn ra, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng là nếu như chết trận chính là do bản thân vô dụng, học viện không cần phải truy cứu trách nhiệm về sau. Chắc là tất cả các trưởng lão và học viên của học viện Đế Tinh có mặt ở đây đều nghe thấy cả, hơn nữa dường như các ngươi cũng có mặt ở đây thì phải.

Nhược Hoan cười nói:

– Đương nhiên, nếu như Kỵ Sĩ minh muốt quỵt nợ thì Thanh Vân minh chúng ta cũng không thể nói được gì hơn, chẳng qua bài học lần này đúng là khiến người ta hả dạ.

Nói xong thì Nhược Hoan dẫn người của Thanh Vân minh rời khỏi. Trong lòng lại dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ, tiểu gia hỏa kia đúng là đủ điên cuồng mà, lần này vậy mà lại giết chết một thiên tài. Không biết cao tầng của học viện có tức giận vì chuyện này hay không đây.

Tần Vấn Thiên không suy nghĩ được nhiều đến thế, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi. Ngay khi vừa thấy huynh đệ của mình vì cứu mình mà bị thương nặng thì hắn không còn biết lý trí là cái chi nữa. Chỉ còn sót lại một mục đích duy nhất là giết chết Mộ Dung Phong, rõ ràng hắn đã làm được rồi.

Sau đó Tần Vấn Thiên giao Phàm Nhạc cho Mạc Thương, một quyền kia của Mộ Dung Phong thực sự rất mạnh, tuy rằng Phàm Nhạc chỉ ngăn chặn một phần uy lực nhưng vẫn bị trọng thương.

Bản thân Tần Vấn Thiên cũng đi cùng Mạc Thương về chỗ ở của mình, lúc này hắn khoanh chân ngồi trên đài tu luyện, cỗ lực lượng kinh khủng trong cơ thể kia như thể muốn cắn nuốt hết thảy lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến cho cả người Tần Vấn Thiên đỏ bừng. Trên người hắn giống như có một vầng sáng đỏ rực, cỗ sức mạnh kia vô cùng bá đạo, với thân thể của hắn bây giờ thế mà không thể nào chịu đựng nổi.

– Không vào Nguyên Phủ, không được thi châm.

Tần Vấn Thiên nhớ tới lời Hắc bá đã nói, chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát rồi lập tức phun một ngụm máu tươi ra. Tần Vấn Thiên rên lên một tiếng đau đớn xong thì té xỉu.

Tuy rằng Tần Vấn Thiên hôn mê bất tỉnh, thế nhưng đợt sóng gió này vẫn chưa được dẹp yên mà vẫn tiếp tục được đẩy lên cao. Dù là Thiên Thủ của Chấp Pháp viện cũng phải chịu áp lực cực lớn, hắn không thể không tìm đến chỗ Mạc Thương muốn đưa Tần Vấn Thiên đi.

Sau hai ngày, lúc Tần Vấn Thiên tỉnh lại thì chỉ cảm thấy cả người đau nhức giống như xương khớp muốn rã ra..

Hắn vừa chống người ngồi dậy thì thấy Mạc Thương đang đứng quay lưng về phía hắn.

– Lão sư.

Tần Vấn Thiên mở miệng gọi, Mạc Thương quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:

– Tỉnh rồi à, con thật là! Sau này không được dùng loại bí pháp đó nữa, thân thể con không chịu được đâu. Nếu không nhờ dùng đan dược áp chế cỗ lực lượng kia kịp lúc thì e rằng đã gặp nguy hiểm rồi.

– Vâng.

Tần Vấn Thiên gật đầu thật khẽ:

– Tạ ơi sư phụ, Phàm Nhạc hắn thế nào rồi ạ?

– Hắn không còn gì đáng lo nữa.

Mạc Thương lắc đầu nói nhỏ:

– Con hãy tự do cho bản thân mình trước đi. Phe của tên Khương Chấn đang tạo áp lực lớn cho học viện. Hiện tại trong học viện đang có hai luồng ý kiến trái ngược nhau, có rất nhiều người muốn trừng trị con.

Tần Vấn Thiên nghe thấy Phàm Nhạc không có vấn đề gì thì vui mừng thở phào nhẹ nhõm, còn chuyện học viện trừng trị thế nào thì hắn lại không để ý lắm.

Thấy nụ cười trên mặt Tần Vấn Thiên, Mạc Thương trợn trừng mắt, hỏi:

– Con không cảm thấy lo lắng chút nào sao?

– Con lo lắng cũng vô ích mà thôi. Con dám làm dám chịu, tiếp theo có gì thì cứ dũng cảm đối diện là được.

Tần Vấn Thiên nhún vai tỏ vẻ chẳng để tâm.

– Hay cho câu dám làm dám chịu, mong là ngươi có thể gánh nổi.

Đúng lúc này có một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, Tần Vấn Thiên cũng nhìn thấy có không ít người đang đi đến chỗ này.

Bây giờ Tần Vấn Thiên mới nhận ra bản thân đang ở nơi nào, đây chính là Chấp Pháp điện của Chấp Pháp viện, nó có diện tích rất rộng, hai bên có khá nhiều chỗ ngồi, nhưng tại vị trí chủ vị dành cho Chấp Pháp trưởng lão thì chẳng có ai ngồi.

Chẳng bao lâu sau có khá nhiều người lục tục đến, Tần Vấn Thiên nhạy bén nhìn ra được đám người này loáng thoáng chia ra làm ba phe cánh. Một là đám người Khương Chấn, phe thứ hai là Mạc Thương và mấy vị trưởng lão, phe thứ ba là Thiên Thủ và hai trưởng lão khác.

Rõ ràng là đám người Khương Chấn đang ra sức tạo áp lực cho học viện vì chuyện của hắn.

– Giết đồng môn hai lần, thậm chí lại còn là hai đệ tử thiên tài đợt này. Ngoài ra cả Đỗ Hạo cũng bị thương nặng. Bản tính Tần Vấn Thiên không đàng hoàng, do đó cần phải phế bỏ hắn hoặc trục xuất ra khỏi học viện, nếu không thì sẽ trở thành tai họa.

Khương Chấn thốt ra từng câu từng chữ lạnh băng, định bụng đẩy Tần Vấn Thiên vào đường cùng.

– Đã điều tra rõ ràng chuyện đầu tiên, Âu Phong luôn có ý định hãm hại Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc trong Hắc Ám Sâm Lâm, Tần Vấn Thiên làm thế thì có tội tình gì. Lần thứ hai này, trong một cuộc quyết đấu công bằng, Mộ Dung Phong lẫn Đỗ Hạo đều dùng đan dược giúp gia tăng chiến lực. Nếu bọn họ chỉ muốn thắng lợi thôi thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng từ vết thương của Phàm Nhạc cũng đã cho thấy một điều rằng mục đích của bọn họ là muốn giết chết Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Tần Vấn Thiên làm thế thì có tội gì chứ?

Mạc Thương vừa nhìn chằm chằm Khương Chấn vừa phản bác.

– Hắn không kính trọng sư trưởng, thậm chí còn dùng lời lẽ uy hiếp. Dạy dỗ một tên gian xảo như thế thì được gì?

Khương Chấn lạnh lùng quát lên.

– Ngươi dạy ta cái gì?

Tần Vấn Thiên cười cười nhìn sang chỗ Khương Chấn, làm cho nét mặt Khương Chấn trở nên cứng ngắc.

– Ta thân với ngươi lắm à?

Tần Vấn Thiên hỏi tiếp:

– Ngươi dung túng đệ tử ám hại ta, lại còn dùng trăm phương nghìn kế ép học viện xử lý ta. Hôm nay, lại còn không biết xấu hổ bắt ta phải tôn kính ngươi. Cái mặt mo này của ngươi quả thực dày lắm rồi đấy.

Cũng như những gì Tần Vấn Thiên đã nói, Khương Chấn dùng đủ mọi cách để đối phó hắn như thế. Hắn thật sự không cần phải khách sáo với kẻ này làm gì.

– Thiên Thủ trưởng lão, ngươi nghe đi!

Khương Chấn hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt của ba người Thiên Thủ nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sau đó một người đứng cạnh Thiên Thủ đã hỏi:

– Nếu thực lực của ngươi mạnh hơn Khương Chấn, lúc hắn muốn ngăn cản ngươi giết Mộ Dung Phong liệu ngươi có giết hắn không?

– Sẽ giết!

Tần Vấn Thiên đáp lời mà không hề có chút do dự nào, làm cho sắc mặt Khương Chấn cực kỳ khó coi.

– Vì sao?

Người nọ hỏi tiếp.

– Mộ Dung Phong đả thương huynh đệ ta, kẻ nào chống lại ta thì chính là kẻ địch của ta.

Gương mặt của thiếu niên thể hiện sự cương quyết đanh thép..

Người nọ gật đầu thật khẽ rồi quay sang nhìn Thiên Thủ.

Thiên Thủ quét mắt nhìn đám người đang có mặt ở đây rồi nói:

– Giải tán cả đi, Chấp Pháp viện sẽ xử lý chuyện này.

– Chấp Pháp viện dự định sẽ xử lý việc này ra sao?

Khương Chấn vẫn chưa chịu thôi.

– Đây là chuyện của Chấp Pháp viện, mời đi cho.

Thiên Thủ ra lệnh đuổi người làm Khương Chấn nhíu mày. Nghe giọng điệu của Thiên Thủ thì rất có thể sẽ không làm gì Tần Vấn Thiên.

– Hy vọng Chấp Pháp viện sẽ cho chúng ta một câu trả lời thích đáng.

Khương Chấn phẩy tay áo bỏ đi, tỏ rõ thái độ bất mãn.

Mạc Thương vỗ vai Tần Vấn Thiên rồi cũng rời đi. Hắn tin chắc rằng Chấp Pháp viện sẽ không làm gì Tần Vấn Thiên. Ít nhất thì một thiên tài như thế này sẽ không thể bị trục xuất khỏi học viện.

Đợi đến lúc mọi người đã rời đi hết, Thiên Thủ mới quay sang Tần Vấn Thiên nói:

– Ngươi đi theo ta.

Nói xong, hắn bước từng bước chậm rãi ra ngoài. Tần Vấn Thiên đành phải cất bước đuổi theo, không hỏi thêm bất kỳ điều gì.

Sau khi rời khỏi đây, Tần Vấn Thiên mới phát hiện hóa ra Chấp Pháp điện này dựa lưng vào một ngọn núi, còn Thiên Thủ thì dẫn hắn đi thẳng lên núi rồi bước vào trong một tòa đình viện. Tòa đình viện này được xây dựng trên bờ vực sát mép vách núi, có thể quan sát được toàn bộ học viện Đế Tinh.

Lúc này, có một bóng người đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn ngắm học viện Đế Tinh bên dưới.

– Đã đưa người đến đây rồi.

Thiên Thủ nhìn bóng lưng đó, đáy mắt lộ ra mấy phần tôn kính.

– Tiểu gia hỏa, tới đây đi.

Người nọ cất giọng bình tĩnh, nhưng vẫn đưa lưng về phía Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Thiên Thủ nhưng hắn chỉ cười bảo:

– Tiểu gia hỏa, vận may của ngươi không tệ chút nào đâu.

Vừa dứt lời, Thiên Thủ đã xoay người rời khỏi. Nhiệm vụ của hắn chính là đưa Tần Vấn Thiên đi đến chỗ này.

Tần Vấn Thiên cất bước đi đến vách núi, sóng vai đứng bên cạnh người nọ. Lúc này người nọ mới quay người nhìn sang Tần Vấn Thiên.

Đây là một người trông khá già nua, thoạt nhìn rất bình tĩnh tường hòa, hai bên tóc mai đã có vài sợi bạc. Đôi mắt lại thâm thúy như vực sâu không đáy, hệt như đã trải qua biết bao chuyện tang thương trên thế gian này.

Ngay lúc này đây, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy mà lại bình thản đó lại lộ ra chút ý cười.

– Ta thích người không tuân theo quy củ, ngươi rất hợp tính của ta.

Người này hé miệng cười cười, nói tiếp:

– Ta là Nhậm Thiên Hành. Có lẽ ngươi chưa từng nghe thấy tên ta bao giờ, nhưng chắc là cũng đã nghe qua sự tích về ta rồi nhỉ. Bởi vì ta cũng đã từng làm một việc giống như ngươi vậy.

– Chuyện gì thế?

Tần Vấn Thiên lộ vẻ nghi ngoặc.

– Giết đồng môn.

Nhậm Thiên Hàng cười nói:

– Đó đã là việc của rất nhiều năm về trước rồi, còn nhớ lúc đó ta hãy còn rất trẻ. Khi tiến vào mộng cảnh tại Thiên Mộng lâm lại phát hiện có một tên háo sắc đang vũ nhục một nữ học viên, khiến cho sau khi tỉnh lại thì phát cuồng. Ta nổi giận bèn giết chết kẻ kia.

Thần sắc Tần Vấn Thiên rúng động, đáy mắt cũng xuất hiện chút tức giận. Làm nhục một người ở trong mộng thì đúng là quá mức độc ác.

– Nếu nói vậy, tiền bối chính là một trong ba người kia? Nhưng tiền bối giết người vì chuyện này, học viện không trừng phạt tiền bối mới đúng chứ?

Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi lại.

Nhậm Thiên Hành lắc đầu:

– Ta không giống như ngươi. Khi đó thiên phú của ta chỉ thường thôi, còn thiên phú của người bị ta giết lại tốt hơn ta. Trong cái thế giới này, người khác không nhìn thấy cái gì gọi là chính nghĩa công bằng đâu, ai cũng thế mà thôi. Hơn nữa học viện Đế Tinh có quy tắc rằng ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì ở Trong Thiên Mộng lâm, giết người cũng chỉ là chuyện thường mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.